Lạc Thiểu Trạch cười lạnh một tiếng, vô tình rút cánh tay ra, nghênh ngang tiêu sái đến bên cạnh Văn y, đỡ cô ấy đến ghế sofa.
Bị vứt bỏ qua một xó, Bũi Nhã Phi chu cái miệng nhỏ nhắn không vui nhìn Lạc Thiểu Trạch, trong lòng không được tự nhiên. Cử động này đồng thời làm cho Tô Trạch đang đứng tại chỗ ghen tức đại phát, tư vị trăm ngàn chủng loại khó nhịn.
Không thể nào, chẳng lẽ lão đại lại để ý cô nhóc của tôi rồi sao? Anh ấy không phải là có Bùi Nhã Phi và Lạc Mật Mật sao? Không cần đi, nếu anh cùng lão đại cạnh tranh, trận này còn có thể nhìn sao? Không được không được không cần loạn muốn không cần loạn tưởng...
Lạc Thiểu Trạch đem Văn Y sắp xếp tốt, không để ý đến Tô Trạch bên cạnh, mà ngẩng đầu lên nhìn Bùi Nhã Phi, "Cô chỉ quan tâm bên cạnh tôi có nữ nhân khác hay không, vậy cô không phải quan tâm từng người thân bên cạnh tôi ư? Cô đợi ở trong nhà này cũng chưa từng một lần hỏi thăm đến tình huống của Lạc Mật Mật."
Khuôn mặt vừa nhấc lên, Bùi Nhã Phi giật thót mình, nhưng nhanh chóng xoay người làm bộ như không có gì, "Em xong rồi sao lại hỏi cô ấy, cô ấy cũng không phải là người nào của em à."
Lạc Thiểu Trạch lạnh lùng cười một tiếng, đôi tay cắm ở trong túi quần bày ra bộ dạng bất cần, "Ha ha, cô không phải quan tâm a, vậy cô biết Lạc Mật Mật mất tích sao?"
"Mất tích là được rồi." Thuận miệng lời nói vừa nói ra làm cho mọi người ở đây kinh ngạc không thôi, thấy sắc mặt mọi người không đúng, Bùi Nhã Phi mới ý thức được mình sai lầm, vội vàng che miệng lại không ngừng lắc đầu , "Không phải không phải, em không có ý đó. Mất tích á, ai nha, anh nói đứa nhỏ Mật Mật này thế nào lại không thấy đâu rồi, ở trong trường học gặp chuyện không vui, đi quầy rượu còn bị người khi dễ... Cô ấy không phải là lại gặp loại người xấu đó chứ? Có cái gì cần em giúp một tay không?"
"Dối trá!" Văn Y khinh thường nghiêng đầu qua đi.
Tô Trạch đi tới bên sofa, sảng khói ngồi bên cạnh Văn Y, "Mới vừa nhìn thấy cô ấy cô đã xác định được rồi à."
Trước mặt ba người toàn bộ đều đứng phía đối lập, Bùi Nhã Phi cảm thấy tứ cố vô thân, trước nay chưa từng có cảm giác mất mác cùng hốt hoảng như vậy.
"Trường học, quầy rượu, những chuyện này ai nói với cô?" Chậm rãi lại gần Bùi Nhã Phi, hơi thở tức giận Lạc Thiểu Trạch để cho cô có chút khó thở, "Bùi Nhã Phi, có cần cô giúp một tay hay không, chỉ trong lòng cô mới hiểu rõ. Tôi chỉ muốn nói, chuyện xấu đó đừng tưởng tất cả mọi người không biết cô làm cái gì, trong lòng tôi đều rõ ràng."
Cúi đầu, Bùi Nhã Phi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lạc Thiểu Trạch, có một loại cảm giác sợ hãi nháy mắt xuyên thấu toàn thân, để cho cô cảm nhận được rét lạnh vô tận.
Có phải mình đã lộ ra cái gì không, tại sao Thiểu Trạch lại ám hiệu như vậy? Đã sớm biết anh sẽ hoài nghi mình, cho nên mình đã trở về nhà trước, còn đem hòa âm mở ra, chính là để mình thoát khỏi hiềm nghi, chẳng lẽ mình làm còn chưa đủ kín đáo sao?
Trong lòng Bùi Nhã Phi đánh trống, vốn chỉ là tiết tấu vững vàng trong lúc này đột nhiên hỗn loạn.
Lời nói âm trầm giống như sấm sét ngang giữa trời quang trong phòng khách không ngừng vang vọng, tất cả mọi người bị khí thế cường đại của Lạc Thiểu Trạch chấn động, "Tôi bây giờ không muốn đem tất cả mọi chuyện phơi bày ra, nhưng Lạc Mật Mật không thể có bất cứ chuyện gì, không nên ép tôi, nếu không người kia bỏ lỡ sẽ là toàn bộ, toàn bộ thế giới!"
Những lời này giống như một chuông báo động dội lên đầu của Bùi Nhã Phi, ong ong gõ vang, để cho hai lỗ tai của cô cảm thấy hơi ù, cả người lọt vào chết lặng.
Thân mến, Vũ cô nương lại tới, hôm nay hai canh đã hơn, hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn, cất giấu, đề cử, nhắn lại, sao sao lộc cộc~~