Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 93: Mờ ám

Cô chỉ muốn trải qua một cuộc sống yên ổn của mình, cho dù cô giống như một con rùa đen rút đầu hoặc là một con đà điểu nhút nhát.

"Những gì em nói đều là thật sao?" Mạnh Thiệu Hiên chợt bước tới gần, hai tay nâng chặt lấy mặt Tri Tri, ép cô nhìn về phía mình.

Tri Tri chăm chú nhìn lại, đối địch lại với con ngươi màu hổ phách của anh. Hai đồng tử trong mắt anh chỉ có cô. Cô, một cô gái nhỏ bé, nhỏ đến mức hèn mọn, đầy khiếp đảm, co rúm lại để mà sống, không bao giờ còn là ... Phó Tĩnh Tri của ngày nào đó với cuộc sống đầy ưu nhã và ấm áp yêu thương nữa.

Nếu như có thể, nếu như có thể, cô thật muốn cả đời đeo trên lưng cái tên Tống Tri Tri này, dùng thân phận sạch sẽ của một người khác để sống, chứ không phải giống như bây giờ, cô giống như một con chuột chạy qua đường, co rúm lại, đầy hèn mọn, chôn mình trong một vũng nước bẩn.

"Đúng vậy, đó là sự thật." Giọng nói của Tri Tri rất nhỏ, nhưng lại mang theo vẻ quật cường kiên định. Cô có dự cảm, người đàn ông trước mặt này nếu không phải khinh thường hất tay đi, thì cũng sẽ dùng ánh mắt thương hại của lớp người giàu có cao cao tại thượng mà nhìn cô có chút thông cảm.

Mạnh Thiệu Hiên nâng chặt gương mặt cô, đôi tay lại càng thêm dịu dàng. Chỉ có điều, anh đang cười, cười đến cực kỳ khoa trương lại rất phóng túng: "Tri Tri, lời của em, tôi chỉ tin tưởng được phần đầu, phần sau không tin."

Tri Tri đột ngột trợn to hai tròng mắt: "Tại sao?"

Cô cảm thấy ngón tay của anh đang nhẹ nhàng vuốt ve nơi gò má của cô, gương mặt của cô đã bắt đầu nóng lên. Cô giật mình, muốn tránh khỏi lòng bàn tay của anh. Đôi bàn tay anh cũng dần dần trượt xuống, tiếp tục rơi vào trên vai cô, rồi sau đó vòng ra phía sau cái lưng mỏng manh, mạnh mẽ kéo thân thể nho nhỏ của cô vào trong ngực mình. Cặp mắt anh tràn đầy sự vô lại lẫn phóng đãng và ngang ngạnh. Môi cong lên như cánh hoa nói cực kỳ ngang ngược: "Bởi vì, tôi không tin em là loại người như vậy, cho dù mọi người trên toàn thế giới này có mắng chửi em, điều đó cũng chẳng là cái quái gì với tôi! Tôi chỉ tin tưởng vào cảm giác của mình, chỉ tin tưởng vào hai mắt của mình."


Thân thể Tri Tri không kìm nổi sự run rẩy, tội danh hại chết ba ba cùng những tiếng xấu dơ bẩn kia, cô đã cõng gần năm năm nay, ngay cả người mẹ ruột thịt của cô cũng không tin, Nhưng bây giờ, người đàn ông xa lạ kia lại nói với cô những lời như vậy.

Bất kể là anh thật lòng, hay là có mưu đồ hư tình giả ý gì, Tri Tri cũng cảm ơn anh. Chẳng những anh không làm cho cô bị phản ứng khó chịu, ngược lại, anh là người đầu tiên cho cô cảm nhận được sự thông hiểu, cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được tin tưởng.

"Cảm ơn anh." Tri Tri đang ở trong ngực của anh chợt thấy thư giãn hẳn. Cô chậm rãi cúi đầu, chôn mặt ở trước ngực của anh, hai bàn tay nhỏ bé yếu ớt túm lấy vạt áo của anh, giọng nói của cô nghe buồn buồn, lại mang theo sự nghẹn ngào mơ hồ: "Cho tôi mượn cái ôm trong ngực anh năm phút đồng hồ thôi."

Mạnh Thiệu Hiên không lên tiếng, chỉ ôm lấy cô chặt hơn. Anh không nói lời nào, hơi thở như ngừng lại. Người con gái mà anh để ý nhất, muốn đối xử tốt nhất kia, giờ phút này đang ở trong ngực của anh.

Nếu như giờ phút này cô nói một câu, Mạnh Thiệu Hiên chỉ khi anh chết tôi mới có thể vui vẻ, anh tuyệt đối tin rằng, anh sẽ tự cầm dao đâm thẳng vào mình để chết mà không hề nháy mắt.

Nước mắt của Tri Tri tràn trề không sao ngừng được, cô khóc lặng lẽ, dán mặt thật chặt vào trước ngực của người kia. Rất nhanh, nước mắt đã làm ướt áo sơ mi của anh. Cô khóc vô cùng thê thảm, nước mũi chảy ra cô cũng không bận tâm, chỉ ôm thật chặt Mạnh Thiệu Hiên khóc một trận thật bi thương.

Mãi đến cuối cùng, khi tiếng khóc dừng lại, cô cũng không chịu ngẩng đầu lên, Mạnh Thiệu Hiên tò mò cúi đầu đi nhìn cô, cô lại giơ tay lên đẩy anh ra, nhanh chóng quay mặt đi. Giọng của cô vì khóc mà trở nên mềm yếu lại mang theo một chút khàn khàn làm cho lòng người ta phải thương xót: "Anh đừng nhìn, mặt tôi bẩn lắm."

Anh cợt nhả cố ý đi vòng qua phía trước cô: "Đâu, bẩn ở đâu, cho tôi nhìn một chút nhé?"


Nước mắt nước mũi Tri Tri dính đầy mặt, cô cực kỳ xấu hổ. Cô cúi đầu che kín mặt, nghĩ phải bỏ chạy, nhưng không ngờ cánh tay dài của Mạnh Thiệu Hiên duỗi một cái túm luôn được cô. Anh cúi đầu, sờ soạng trong túi hồi lâu nhưng không tìm được khăn giấy, dứt khoát giơ ống tay áo cho cô lau. . .

Tri Tri bị dọa sợ, đương nhiên cô biết quần áo của anh đều là loại hàng ngoại nhập đắt tiền, bị nước mắt nước mũi của cô dính vào thì làm sao còn mặc được nữa, nhất định phải ném đi!

"Đừng, bẩn đấy..." Tri Tri dùng dằng muốn né tránh, nơi nào đó tận đáy lòng cô dường như đã lặng lẽ nứt ra.

"Người khác thì bẩn, nhưng là em thì sẽ không bẩn." Anh nói rất thô lỗ, một tay cầm lấy hai bàn tay bé nhỏ không để cho cô lộn xộn, sau đó anh giơ ống tay áo lên lau nước mắt cho cô, nhìn rất qua loa. Khi lau mặt cho Tri Tri anh rất nhẹ nhàng giống như đang lau một món đồ sứ vô giá. Vừa lau nước mắt cho cô, nhưng miệng anh cũng không chịu buông tha cho người nào đó, anh nói đùa với cô: "Có ai giống như em không, khóc thành thế này, một vốc nước mũi, một vốc nước mắt, thật rất giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp ở trên phim ảnh."

"Anh mới là cô vợ nhỏ bị ức hiếp ấy." Tri Tri đã dám cãi vã với anh rồi.

"Tôi đây là người thuộc dòng dõi gia đình hiền lành chính tông, sau này em sẽ biết!" Mạnh Thiệu Hiên chọc cười cô một tiếng, thân hình cao lớn của anh che phủ cả cả thân hình nhỏ nhắn của cô. Anh nói giống như đang dỗ trẻ con vậy, vuốt ve tóc trên đỉnh đầu của cô, hung tợn mở miệng nói như thổ phỉ: "Sau này em đã là người của tôi, ai dám nói em nửa chữ là không tốt, tôi giết chết người đó luôn!"

"Tỉnh lại đi." Tri Tri dịu dàng nói, đưa tay đẩy anh ra. Cô cụp mắt xuống mắt không nhìn anh, hàng lông mi dài khẽ run run. Mạnh Thiệu Hiên nhìn mà lòng thấy ngứa ngáy, anh cúi đầu định hôn cô. Tri Tri hoảng hốt né tránh, hung hăng trừng mắt với anh: "Vừa mới cho anh một chút hòa nhã, vẻ mặt anh đã thay đổi rồi có phải hay không?"

Mạnh Thiệu Hiên cười xấu xa, vui vẻ, phấn chấn, ngây ngất nhìn cô: "Chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi, hôn sớm cũng là hôn, mà hôn muộn cũng là hôn, hiện giờ tôi muốn luyện tập trước..."

"Hừ, anh hãy nằm mơ đi!" Tri Tri lại hung hăng lườm anh một cái, định cười, nhưng chợt dừng lại. Vừa mới rồi cô có một chút xíu mộng đẹp, giống như bọt xà phòng dưới ánh mặt trời, mà cô, đã qua cái tuổi nằm mơ lâu rồi.

Sao mày ngu như vậy, đã ngu như thế lại còn dễ dàng tin người khác như vậy? Chẳng qua chỉ là một câu nói, một cái ôm mà thôi, Phó Tĩnh Tri. . .

Mày hãy nhìn lại bộ dạng liếc mắt đưa tình với người khác vừa rồi của mày đi, chẳng lẽ những lời mà mẹ mày nói thật sự đã đổ oan cho mày hay sao?