Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 753

Thiệu Đình còn định mở miệng nói tiếp, nhưng Thanh Thu lại lên tiếng cắt ngang lời anh: "Anh Thiệu Đình, chúng ta cứ thuận theo ý của anh Dĩ Kiệt đi, anh ấy muốn làm cái gì thì cứ để cho anh ấy làm. Còn chúng ta bạn bè của Tư Tư, đương nhiên chúng ta sẽ góp thêm một phần sức lực vào để giúp cho chuyện của cô ấy được giải quyết nhanh chóng. Dĩ Kiệt đã không muốn chúng ta ra mặt, vậy thì chúng ta vẫn có thể giúp ngầm ở bên trong cũng được mà, có phải không? Hơn nữa, người nào làm việc gì cũng đã có trời nhìn thấy, tôi cũng không tin những người làm ra chuyện ác độc lại có thể thoát tội được! Không chừng chúng ta còn chưa kịp ra tay, nhà họ Đỗ đã phạm tội trước rồi thì sao!"

Thanh Thu nói xong, mấy người đang ngồi nói chuyện trong phòng liền trầm mặc hẳn. Bọn họ không phải là người trong cuộc, đương nhiên nếu ép buộc Hà Dĩ Kiệt phải thích thú với những tâm nguyện của mọi người thì cũng không phải là điều hay lắm. Nhưng nếu như thật sự cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy, quả thực trong nội tâm của bọn họ đều cảm thấy cảm xúc tựa như “ngũ vị tạp trần” (năm loại mùi vị trộn vào nhau, không thể xác định được mùi vị riêng biệt của chúng). Nhưng lời của Thanh Thu đã nói ra như vậy mà Hà Dĩ Kiệt cũng không hề bác bỏ... Mấy người nhìn nhau, ánh mắt gặp nhau, thoáng cái trong lòng mỗi người đều đã tự hiểu rất rõ, bây giờ bọn họ nên làm những gì....

Xuống máy bay, nhóm người kia lập tức liền đón xe đi đến Tam Á. Ánh mặt trời chói mắt và ấm áp ở phía trước xuyên thấu qua cửa sổ xe, rơi vào trên thân người trên mặt. Lúc này chỉ cảm thấy trong người tâm tình thực sảng khoái tựa như bao điều tốt đẹp vẫn luôn đi theo bên mình vậy. 

Cô gái ngồi ở hàng ghế sau của xe nhìn diện mạo có lẽ chỉ khoảng hai mươi tuổi. Lúc trước cô mặc chiếc áo lông màu đỏ rực, nhưng khi xuống máy bay thấy nóng quá nên đã cởi bỏ ra. Tiếp đó, cô lại vừa mới cởi bỏ thêm chiếc áo len, chỉ mặc chiếc áo T-shirt dài tay màu hồng nhạt bằng vải bông thoáng mát. Xe chạy băng băng ở trên đường phố rất nhanh, cô gái ghé vào cửa sổ xe nhìn quang cảnh dãy phố ở bên ngoài đang lướt qua với tốc độ khá nhanh. Trong lòng cô tựa như đang có một giọng nói rất hoan hỉ, giống như chim sẻ đang tung tăng: "Tam Á, tôi đã tới rồi... rốt cuộc Cận Tư Tư này đã được tới Tam Á để ngắm biển rồi..."

"Nóng sao?" Bên cạnh cô đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo, nghe giống như tiếng suối nguồn đang chảy qua. Cận Tư Tư quay mặt lại, một đôi mắt to màu hổ phách xinh đẹp mê người, giống như màu mắt của người nước ngoài, tràn đầy tình cảm. Cái mũi thẳng, thon gọn của cô hơi hếch lên nhìn rất đáng yêu, làn môi giống như cánh hoa tươi mơn mởn, hé ra khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bằng bàn tay người lớn, nhìn rất mê hoặc nhưng vẫn lộ ra có chút thanh thuần, trong sự thanh thuần ấy lại mang theo chút gợi cảm nho nhỏ. 


Đang nói chuyện với cô là một người đàn ông tuổi còn rất trẻ, với khuôn mặt trời sinh hoàn hảo không chút khiếm khuyết, bộ dạng chàng trai trẻ này giống như người từ trong bức tranh thuỷ mặc của Trung Quốc bước ra vậy. Khi anh nhìn sang Tư Tư ở phía đối diện, ánh mắt lại càng trở nên mềm mại, ấm áp thêm vài phần. Anh đưa tay vuốt ve mái tóc màu vàng kim của cô gái, nói chuyện với cô với vẻ mặt ôn hoà.

Cận Tư Tư nhăn nhíu mặt mày, hất bàn tay của chàng trai đang vuốt ve mái tóc của mình ra, nổi giận đùng đùng, chỉ vào chóp mũi của anh: "Này, cậu phải gọi là chị Tư Tư, chị Tư Tư, có hiểu hay không hả?"

Cận Trường Sinh nhìn sang gương mặt của cô, vẻ mặt cô cực kỳ sinh động và quyến rũ. Gương mặt giờ đây rạng rỡ tràn ngập tình cảm, hoàn toàn khác hẳn Tư Tư của ngày xưa, nhưng vẫn chân thực sống động như Tư Tư của ngày trước. Vẫn là giọng nói ấy, vẫn là vẻ mặt ấy khi cô nói chuyện, ngay cả ngữ điệu và khí thế khi nói năng, vẫn là của Tư Tư của ngày trước không có gì đổi khác, khiến anh không biết là mình đang ở trong giấc mộng hay là đang ở trong cuộc sống thực nữa.

Anh chợt ngây người ra một lát, nhưng rồi cũng vẫn cất tiếng gọi, nghe rất ngọt ngào: "Chị Tư Tư."

Cận Tư Tư cười, vẻ mặt sáng lạn, đưa tay lên véo nhẹ một cái vào trên mặt chàng trai, cười tủm tỉm, kéo dài âm điệu khi nói lời tán thưởng, nghe vừa ngọt ngào lại vừa nhơn nhớt: "Ngoan lắm..."


Cận Trường Sinh nhìn thấy Tư Tư lúc này đã trở nên cực kỳ vui tươi hoạt bát, những sự ân hận của ngày xưa còn sót lại, giờ đây liền lặng yên tiêu tan đi một ít.

Cận Trường Sinh nhìn thấy Tư Tư lúc này đã trở nên cực kỳ vui tươi hoạt bát, những sự ân hận của ngày xưa còn sót lại, giờ đây liền lặng yên tiêu tan đi một ít.

Anh phải đồng ý với cha ruột của mình, sẽ tiếp nhận tất cả những gì của gia tộc, mới đổi được quyền lợi được đưa cô về ở bên cạnh. May mắn là anh đã đến kịp trước khi đã quá muộn, trong lúc anh gấp rút đưa cô từ bệnh viện về nhà, những thuộc hạ của cha anh đã sắp xếp tất cả mọi việc sau đó xong xuôi, không có người nào nghi ngờ.

Lại nói tiếp, về sau này, khi bệnh tình của cô đã hơi ổn định lại được một chút, thì tinh thần lại bị lâm vào tình trạng cực kỳ không tốt. Trong những lúc bị hôn mê, không hiểu sao suốt cả ngày lẫn đêm cô vẫn không thế nào nhắm mắt nổi, không thể nào ngủ được, cũng không biết tại sao có lúc lại đột ngột bật khóc suốt mấy giờ không ngăn được. Một vị chuyên gia của nước Mĩ được mời tới đã từng nói với anh rằng, nếu như trạng thái tinh thần của cô vẫn tiếp tục bị như vậy thì sợ rằng, bệnh tình của cô sẽ không thế nào khỏi hẳn được, cũng sẽ không sống thật lâu được. Sau đó, anh đành lòng nghe theo đề nghị của bác sĩ, xóa đi những ký ức khoảng sáu năm gần đây của cô, từ đó sức khỏe của cô mới được khôi phục nhanh chóng. Lúc này anh mới mang cô đi tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất, lúc đầu cũng chỉ định xóa vết sẹo trên mặt của cô thôi, nhưng do vết thương quá sâu, nên phải phẫu thuật thẩm mỹ tới tới lui lui đến mấy lần mới chỉnh sửa xong. Trải qua vài cuộc giải phẫu, diện mạo của cô gần như đã thay đổi toàn bộ, trở thành một người có dáng vẻ như bây giờ, trở thành một Cận Tư Tư của hiện tại, giờ đây đã có thêm vẻ phong tình và quyến rũ.

Anh nhìn qua nét mặt tươi cười đến ngọt ngào của Tư Tư, nhưng lại không sao tự kềm chế được, cứ để bản thân chìm ở trong hồi ức. Trải qua thời gian mấy tháng, cô đã thay da đổi thịt, nhưng không biết vì sao, trong ký ức của cô vẫn lưu giữ lại khoảng thời gian ngày xưa, khi bọn họ cùng làm công ở chung một chỗ. Cô luôn hung dữ ép buộc anh phải gọi cô là chị, nhưng anh thích nhìn cô cười, lần nào anh cũng đều đồng ý với cô, không chút kháng cự lại. Là chị thì đã sao chứ? Chẳng phải bây giờ vẫn đang thịnh hành trào lưu chị em yêu nhau đó sao? Trong lòng Cận Trường Sinh nghĩ như vậy, nụ cười tươi tắn kia liền thấy ấm áp thêm vài phần.

Nụ cười của Cận Trường Sinh chói sáng quá mức, làm cả hai mắt đều hơi cong lên, nhưng ở trong mắt của Tư Tư lại chỉ có cảm giác Cận Trường Sinh quá giảo hoạt. Cô không biết cậu ta lại đang mưu tính điều gì, không nhịn được khẽ vươn tay vỗ bộp một cái vào đỉnh đầu của Cận Trường Sinh: "Này, cậu đang dự định làm cái gì mà lại có kiểu cười mang đầy vẻ gian trá âm hiểm như vậy, hả?"