Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 665

Editor: May

Tương Tư ôm chặt Nhất Nặc, nhẹ nhàng cắn chặt khóe miệng, tâm trạng cô ổn định, liền nhanh chóng căn dặn thím Phúc: "Thím Phúc, sau này nếu có người lạ đến, ngàn vạn đừng nói Nhất Nặc là con của con... Không được, chúng ta phải đổi chỗ ở, không thể ở nơi này ..."

"Tư Tư, có phải ở đây không an toàn không? Có phải họ Hà kia..." Thím Phúc thấy cô biến sắc, vội vàng nói: "Bằng không, chúng ta trở về Hàng Châu đi..."

"Không được." Hàng Châu là quê hương của cô, chẳng may Đỗ Phương Phương thật tìm tới cửa, không thấy bọn họ ở đây, có thể lập tức sẽ tìm đến Hàng Châu!

Cô vẫn luôn cho rằng, chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất, nếu bọn họ thật muốn tìm cô, cô chạy đến chân trời cũng tìm được, không bằng liền lấy bất biến ứng vạn biến.

Hơn nữa, cô cũng không nguyện ý vì một người đàn ông, cả đời trốn đông trốn tây, như là con chuột trốn ở trong cống ngầm, dựa vào cái gì? Cô lại không có làm sai chuyện gì!

Cô sẽ dọn nhà, nhưng sẽ không rời khỏi thành phố này. Cho tới bây giờ, người nên trả giá thật nhiều, không phải là cô.


"Tư Tư, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Thím Phúc ôm Nhất Nặc ra ngoài từ trong lòng cô, nhẹ nhàng dỗ, có lẽ cô nhóc bị mẹ ôm quá chặt, bộ dáng méo cái miệng nhỏ nhắn như khóc lại không có khóc, khiến người ta nhìn liền đau lòng.

"Dọn nhà." Sau khi yên lặng một lúc lâu, Tương Tư nhẹ nhàng phun ra hai chữ, nhưng trong lòng đã có tính toán.

Tương Tư từ chức, ngày thứ ba, cô thuê một chiếc xe taxi đậu ở dưới lầu, thím Phúc ôm Nhất Nặc, vui vẻ nói với hàng xóm cha đứa nhỏ đã trở về, phái người đón hai mẹ con các cô đến thủ đô đoàn tụ. Đây chính là một tin tức lớn, sau khi Tương Tư sinh đứa nhỏ, nhìn thấy không ít ánh mắt khinh người của những phụ nữ kia, nghe một chút lời nói suy đoán ác ý của bọn họ, hôm nay vừa nghe như vậy, những phụ nữ kia nhìn thấy cô, liền có chút ngượng ngùng. Ở trong tiếng chúc mừng của mọi người, thím Phúc ôm Nhất Nặc, Tương Tư mang hành lý đơn giản lên xe, rời đi ở trong ánh mắt đưa tiễn của mọi người.

Chỉ là, xe vẫn không lái tới đường cao tốc đi thủ đô, sau khi vòng vo vài vòng ở trong thành phố, Tương Tư lại đổi một chiếc xe taxi, liền quẹo vào trong thành phố. Trước đó Tương Tư đã xem xong phòng ở, cô và thím Phúc mang theo đồ đạc, ôm Nặc Nặc liền trực tiếp chuyển vào ở.

Lại qua vài ngày, tất cả đều là gió yên sóng lặng, Tương Tư liền ra cửa tìm một cửa tiệm cắt tóc, cắt toàn bộ tóc dài xong, thay đổi kiểu tóc có dáng vẻ hơi quê mùa. Sau khi sinh, thân thể cô không tốt, khí sắc cũng kém, mặt đều gầy nhọn, lần nữa nhìn chính mình ở trong gương, liền không tìm được một chút xíu bóng dáng lúc trước.

Tương Tư nhìn chính mình xa lạ kia, nét mặt dần dần hiện lên nụ cười khổ, một mặt không muốn vì sai lầm của người khác mà nghèo khổ trốn đông trốn tây, một mặt lại vì tránh né những người đó nên thay hình đổi dạng, con người thật đúng là cực kỳ mâu thuẫn.

Từ sau khi đến đây, liền trực tiếp nói với hàng xóm là chồng đã chết, ngược lại nhận được không ít đồng tình. Tương Tư lần nữa tìm việc ở siêu thị gần nhà, so với cửa hàng sách trước kia, sẽ mệt mỏi một chút, nhưng tiền lương lại cao hơn một ít, càng quan trọng hơn chính là cách nhà rất gần, đi năm phút đồng hồ liền đến, tiết kiệm được tiền xe.


Ngày lại khôi phục sự yên lặng như lúc trước, Tương Tư yên tâm đi làm tan tầm, chăm sóc Nhất Nặc và thím Phúc, rảnh cũng sẽ cười cười nói nói với hàng xóm, khi tan tầm trở về sẽ thỉnh thoảng sẽ đi dạo chợ đêm với những cô vợ còn trẻ tuổi, sau đó thường vào mỗi buổi xế chiều về nhà, cho thiếu niên mười lăm tuổi tên Trường Sinh ăn xin ở đầu hẻm một đồng tiền xu.

Mọi người đều biết Trường Sinh, từ nhỏ thằng bé đã không cha không mẹ, ăn cơm của mọi người rồi lớn lên, sau khi lớn lên liền ăn xin ở nơi này, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp người làm việc hoặc là khuân vác, kiếm được một chút tiền tiêu vặt. Mỗi lần Tương Tư nhìn thấy cậu thiếu niên mặc những mảnh vải vá lại sạch sẽ ngồi ở trên thềm đá đầu ngõ, trong lòng sẽ luôn thở dài. Ai có thể nhìn ra, chàng trai có dáng dấp như tiểu vương tử trong truyện tranh này lại có thân thế thống khổ như vậy.

Mỗi ngày cô đều cho thằng bé một đồng tiền, sau một khoảng thời gian, Trường Sinh nhìn thấy cô, sẽ cười với cô từ rất xa, mà Tương Tư cũng đã quen mỗi lần tan tầm sẽ tìm bóng dáng Trường Sinh trước, dần dần, Trường Sinh sẽ luôn ăn bữa tối ở trong nhà Tương Tư, thím Phúc cũng sẽ giặt quần áo cho Trường Sinh, Tương Tư lại cho thằng bé một công việc vận chuyển ở siêu thị, thằng bé liền kết thúc kiếp sống ăn xin của nó.

*********

Mấy ngày nay hắn thường xuyên đau dạ dày, ngồi ở trong phòng khách một hồi, uống một chút thuốc, nhưng vẫn không thấy khá hơn. Vào lúc rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn liền đi thư phòng, những thuốc Tương Tư lưu lại, hắn vẫn khóa ở trong ngăn kéo của mình.

Trước đây, lúc tái phát bệnh bao tử, hắn luôn luôn nhịn xuống hoặc là uống thuốc khác, vật cô lưu lại, hắn không dám nhìn, cũng không dám chạm vào.

Lúc kéo cái ngăn kéo nhỏ kia ra, cả người Hà Dĩ Kiệt đều cứng ngắc tại chỗ, trong ngăn kéo trống không, không có gì cả.

Hắn nhớ rõ ràng, nhớ rõ ràng Tương Tư mua cho hắn rất nhiều, mà hắn còn có hơn mười hộp chưa uống, làm sao sẽ không thấy nữa?

Hắn ngồi xổm ở nơi đó, nhìn ngăn kéo sạch sẽ kia, thật giống như những thứ bạn vẫn luôn cho là có liên quan với người kia, bỗng nhiên bị người tiêu hủy sạch sẽ, sự phẫn nộ của hắn giống như núi lửa gần phun trào, cũng không khống chế được nữa!