Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 592

Editor: May

Chỉ là sự quan tâm của phụ nữ với tướng mạo, vóc người và làn da vượt rất xa tưởng tượng của đàn ông. Không có một người phụ nữ nào không sợ hãi sự vô tình của thời gian, mang đi vẻ đẹp của họ, cũng mang đi người đàn ông đã từng cúng bái họ như nữ thần, càng mang đi ánh mắt người kia đã từng không muốn dời khỏi cô một giây.

“Thế nhưng anh không biết, có đôi khi em tắm ở trong phòng tắm, nhìn thấy bộ dáng bây giờ của em, chính em cũng sẽ cảm thấy xa lạ sợ hãi, anh thực sự sẽ không quan tâm ư?”

Anh cúi đầu, chóp mũi nhẹ nhàng đụng vào cô một cái: “Tĩnh Tri, anh hỏi em, em thấy chính mình như vậy, sẽ sợ hãi như thế, vậy thì em có hối hận sinh ra Tiểu Khả của chúng ta không?”

Tĩnh Tri lập tức lắc đầu; “Không, em không hối hận, tuyệt đối không hối hận!”

“Như vậy, anh đến nói cho em biết, em biết rõ vóc người sẽ biến dạng, em biết rõ sinh con có thể sẽ làm cho anh mất đi hứng thú với em, nhưng em vẫn liều lĩnh sinh hạ con gái cho anh, như vậy anh liền có tư cách gì đến ghét bỏ tất cả trả giá của em?”


Nước mắt của cô, lập tức tuôn ra, hai tay cuốn lấy anh, ôm thật chặt thật chặt. Cô khóc, nhưng lại cười, cười, nhưng lại không ngừng nói từng câu từng chữ: “Mạnh Thiệu Đình, kiếp này anh đều là người đàn ông của em, em sẽ không để cho anh chạy trốn từ trong tay của em nữa, cũng sẽ không cho bất kỳ người phụ nữ nào có cơ hội và hi vọng nữa. Anh phải là của em, kiếp này kiếp sau của anh cũng phải là của em...”

Anh nghe được những lời này, liền cảm thấy toàn tâm và thân vui sướng giống như suốt đời đều chưa từng có. Người phụ nữ này, cô có một trái tim mẫn cảm tinh tế, cô có dũng khí làm cho người ta kính phục, lại có nhu nhược và ích kỷ làm cho người ta hận cắn răng, nhưng cô chính là như vậy, luôn luôn làm cho anh đau lòng, làm cho anh không bỏ xuống được. Rời khỏi anh, tính tình cô như thế, vậy thì phải làm thế nào đây? Có khổ hay ủy khuất gì, cô cũng chỉ là để ở trong lòng, không nói ra lời. Nhưng từ nay về sau, anh cần phải xóa bỏ tật xấu này của cô, bọn họ là người một nhà, là linh hồn bình đẳng kề vai sát cánh, những thứ theo đuổi và ngưỡng mộ kia, sẽ không tồn tại giữa bọn họ.

“Được rồi, anh đã biết em rất yêu anh, cũng không cần dùng nước mắt tuyên thệ đâu.” Anh cúi đầu muốn hôn nước mắt cô, ai biết cô lại giành trước hôn anh. Môi của cô hơi lướt qua môi của anh, sau đó rơi vào trên cằm kiên nghị và khiêu gợi của anh, răng như hạt gạo nhỏ nhẹ nhàng cắn lên, râu vừa cạo kia mang theo dã tính chỉ có ở đàn ông, khiến tâm cô đều rối loạn...

“Anh là của em, mặc kệ chỗ nào cũng là của em, sau này...” Cô bỗng nhiên há mồm hung hăng cắn anh một cái, khi trên cằm anh lưu lại hai hàng dấu răng nhợt nhạt, lúc này mới buông anh ra, lại âu yếm hôn lên: “Không cho anh không rõ ràng với người phụ nữ khác, cũng không cho nhìn người phụ nữ khác, cười cười nói nói với người phụ nữ khác, em sẽ ghen.”

“Được, anh không nhìn người phụ nữ khác, cũng không nói chuyện với bọn họ. Nếu như bọn họ chủ động nhào tới thì làm sao bây giờ?” Anh mím mím môi, răng của cô thật đúng là bén, cắn anh đau nhức.

Tĩnh Tri tức giận đánh anh: “Chính là không được, nếu như bọn họ dám chủ động nhào tới, bàn tay nào đụng vào anh, sẽ cho người cắt rơi bàn tay đó của bọn họ!”


Cô oán hận nói, không nghĩ tới trong cơ thể mình còn ẩn giấu ước số khát máu như vậy.

“Ác như vậy hả, xem ra, vì không để cho mỹ nữ trên đời này gặp tai họa, anh phải thủ thân như ngọc?” Trong lòng anh tràn ngập ngọt ngào, trong lời nói ngược lại vẫn lộ ra một cỗ phóng đãng. Tĩnh Tri tức giận nhào lên trên vai anh, hung hăng cắn xuống vai của anh; “Ai bảo anh giở trò xấu, ai bảo anh không đứng đắn, cắn chết anh, cắn chết anh!”

“Ai u, được rồi được rồi... Đừng làm rộn...” Anh bị cô cắn đến trực tiếp nhếch miệng nhíu mày, tay chân luống cuống bắt lấy cô kéo xuống, trên vai cũng đã có một loạt dấu răng dính máu. Mạnh Thiệu Đình trừng mắt nhìn thẳng, chỉ về phía cô nói không ra lời: “Em... em thật đúng là... lòng dạ độc ác!”

Tĩnh Tri nhăn nhăn mũi, trong lòng vẫn thở phì phò. Người đàn ông này, cô cho anh sắc mặt tốt, anh liền bắt đầu không đứng đắn...

“Thế nào, cắn xong chưa? Tính bồi thường anh thế nào đây?” Anh dựa người đè xuống, xoay thân thể cô lại, liền dùng lực, áo ngủ bông vải thật dày lập tức bị anh xé thành hai nửa...

Tĩnh Tri quýnh lên, luống cuống tay chân kéo chăn, không ngờ người kia đã đè lại hai cổ tay cô, chia ra cố định ở hai bên trái phải gối của cô. Trong nháy mắt, toàn bộ nửa thân trần của cô đều bại lộ ở trong tầm mắt của anh...

Nửa áo ngủ màu trắng che không được xuân sắc trước ngực cô, ở trong phòng cũng không phải tràn đầy ánh sáng, nhìn phong tình kiều diễm như ẩn như hiện kia, giống như một viên đậu đỏ ướt át đỏ tươi lặng yên lộ ra một chút, lại giống như đám sương mù lượn quanh trên da thịt, chói mắt đầy thu hút...