Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 563

Editor: May

Giống như là một người vợ chờ chồng trở về, chân mày khóe mắt của cô đều mang theo ôn nhu, ôn nhu này lại như là kiếm sắc bén lành lạnh, khiến anh đau đến không có chỗ chạy trốn.

“Đã trở về? Có đói bụng không?” Cô ngẩng đầu cười với anh, kêu anh ngồi xuống ăn cơm.

Phó Tĩnh Tri, biết rõ đây là thạch tín, em lại có thể lạnh nhạt muốn tôi ăn vào như vậy. Lòng của em, quả nhiên là tàn nhẫn.

“Đêm nay lại làm cái gì?” Anh cũng giả ngu, kéo ghế tựa ngồi xuống, nhìn một bàn thức ăn.

“Anh ăn xem.” Tĩnh Tri đưa cho anh một đôi đũa, Mạnh Thiệu Tiệm lặng lẽ nhận lấy, cùng nhau yên lặng ăn cơm với cô.


Cô nhìn anh ăn hết một khối thịt gà trộn vừng, cô nhìn anh ăn hết hai vòng cà rốt, cô nhìn anh uống sạch nước mật ong cô tự tay pha, cô nhìn anh dùng khăn giấy ưu nhã lau, cô nhìn anh yên lặng nhìn cô, trên mặt tuấn dật ôn hòa cũng không có một chút biểu tình, như là hồ sạch sẽ trong suốt sau cơn mưa.

Cô cười cười, đặt chiếc đũa xuống, trầm mặc một hồi, nghe được tiếng gió tiếng mưa mãnh liệt bên ngoài, giống như giữa trời đất, ngoại trừ hai người bọn họ thì không còn gì nữa.

“Trời mưa lớn.” Cô lạnh nhạt nói, đỡ bụng đứng lên cẩn thận từng li từng tí đi tới trước cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra, mưa lạnh gào thét liền tràn vào, Mạnh Thiệu Tiệm không nhịn được giơ tay lên ngăn cản...

“Ngày đó cũng là mưa lớn như thế, sau đó tôi liền biết, Thiệu Đình không sống nổi.”

Tĩnh Tri xoay người lại, nhìn anh ta ở dưới ánh đèn màu quất, thấy sắc mặt anh bị ánh đèn phủ lên một tầng màu vàng nhạt, mà trên trán giống như cũng ẩn ẩn có mồ hôi hột. Môi cô kéo lên, hai tròng mắt sáng rực, chậm rãi đi tới trước mặt của anh. Cô chống tay ở trên bàn cơm, một đôi mắt nhìn chằm chằm anh, giọng nói trầm thấp, giống như bị mưa gió khắp bầu trời ngoài cửa sổ bao phủ.

“Nói cho tôi biết, Mạnh Thiệu Tiệm, từ đầu chí cuối, anh đã làm những gì.”


Mạnh Thiệu Tiệm không lên tiếng, mà trong bụng lại có đau đớn mơ hồ không nắm bắt được, trước mắt anh một trận sáng chói. Cô cách anh gần như vậy, gần đến anh có thể cảm giác được hô hấp của cô, nhưng anh lại không thấy rõ cô, thấy không rõ bộ dáng của cô, thấy không rõ lắm, lúc cô nhìn anh, là dùng ánh mắt như thế nào...

“Tại sao tôi và Thiệu Đình lại ly hôn, những bức tranh khỏa thân kia, ảnh chụp thân mật với anh, là chuyện gì xảy ra. Trước đây tôi suy nghĩ rất nhiều lần, làm sao cũng không có cách nào liên tưởng đến trên người của anh, thế nhưng càng về sau, tôi mới biết được, trên đời này chỉ có chuyện anh không nghĩ ra, không có chuyện không có khả năng phát sinh.”

Tĩnh Tri đứng thẳng người, cô mặc một thân áo gió dài màu trắng, tóc màu đen liền rũ xuống trên vai. Cô nhìn anh, khoác một thân nước mưa, không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt như nhìn rõ tất cả, bức anh đến mức không thể động đậy.

“Còn có, làm cho Thiệu Đình và Thiệu Hiên ngao cò tranh nhau, có phải anh động tay động chân ở sau lưng không? Còn có, vì sao Thiệu Hiên lại dính vào nghiện ma túy, vì sao phải đi Việt Nam, vì sao phải gặp chuyện không may ở Việt Nam, vì sao lại giá họa lên trên đầu Thiệu Đình. Còn có, người động tay động chân lên xe của Thiệu Đình là anh đúng không? Vì sao lại đổ lên đầu An Thành, anh ta bắt đầu hợp tác với anh khi nào, phản bội Thiệu Đình từ lúc nào? Mạnh Thiệu Tiệm, nói từ đầu chí cuối cho tôi biết!”

“Tại sao tôi phải nói cho em biết những chuyện tôi đã làm? Phó Tĩnh Tri, tôi đã muốn chết, những bí mật này, tôi vẫn muốn mang vào trong quan tài thôi...”

Anh hơi híp mắt, muốn càng nhìn kỹ cô một chút, nhưng như cách một tầng sương mù, lại không nhìn rõ được đường nét của cô.

Tại sao phải nói cho cô biết, anh làm tất cả, một là vì Mạnh thị, hai là vì cô?

Cô sẽ không cảm kích, sẽ không mềm lòng, sau khi cô biết, điều có thể làm chỉ là hung hăng cười nhạo anh, cười nhạo anh không biết tự lượng sức mình, cười nhạo ghét bỏ anh...