Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 555

Editor: May

Cô nói xong, liền hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, mà bước chân Mạnh Thiệu Đình vẫn bình ổn như trước. Anh quay sang, lạnh nhạt nhìn cô; “Phó tiểu thư, xin dừng bước.”

Tĩnh Tri như là bị đính ở trên mặt đất, cô cảm thấy khó chịu và ủy khuất nói không nên lời, nước mắt trực tiếp đảo quanh ở trong hốc mắt, lại chậm chạp không rơi xuống.

“Đứa nhỏ... Nếu như là bé gái, sẽ gọi là Tiểu Khả...” Trước khi anh lên xe, để lại câu nói sau cùng.

Bởi vì đứa nhỏ này và Phi Đồng đều là của cô, cũng bởi vì lúc trước bọn họ muốn có hai đứa nhỏ, vì thế sớm đã thương lượng tên Phi Đồng và Tiểu Khả, mà bây giờ, lão tam mất...

Tâm nguyện này, do anh đến giúp Thiệu Hiên hoàn thành, coi như là an ủi linh hồn nó ở trên trời. Mặc kệ nói như thế nào, đều là anh mắc nợ nó.


**********************

Xe của anh chậm rãi lái ra khỏi Tĩnh Viên, Tĩnh Tri lảo đảo đuổi theo hai bước, cuối cùng vịn cây mà đứng. Cô không nhịn được liền muốn khóc, lại lo lắng khóc nhiều không tốt cho con, chỉ là tư vị cố nén thống khổ thật sự là quá khó chịu, yên lặng chảy nước mắt một lát, cuối cùng vẫn quay trở về dưới sự yên lặng tịch liêu tràn ngập khu vườn.

Trong phòng khách, hơi thở của anh còn đang lượn lờ không thôi, tách trà anh đã uống phân nửa, vẫn còn đang bốc hơi nóng. Anh tới nhanh như vậy, cũng đi vội vàng như thế, thời gian chưa đến một tách trà.

Tĩnh Tri ngồi ngơ ngác ở trên sô pha, đồng hồ cổ treo trên vách tường vẫn đang lắc lư không ngừng nghỉ, phát ra âm thanh có thể nghe rõ ràng. Ngoài cửa sổ chợt có chim hót, gió êm dịu lay động, trong phòng khách lớn như vậy, lại càng lộ vẻ tịch liêu. Tĩnh Tri ngồi ngơ ngẩn một hồi, cuối cùng vẫn vươn tay, cầm cái tách của anh.

Lá trà lay động một cái ở trong tách, chất lỏng màu hổ phách trông rất đẹp mắt, nhưng trong tách lại dần dần có rung động, lay động một vòng lại một vòng, giống như là nhỏ giọt trên mặt nước...

Mạnh Thiệu Đình ngồi trên xe, một đường đều trầm mặc, An Thành chuyên chú lái xe, cũng không dám nói chuyện với anh. Trong lòng anh ta cay đắng khó nhịn, gánh vác một bụng bí mật đáng sợ như vậy, anh ta gần như đều muốn điên mất rồi! Nhị thiếu càng tín nhiệm anh ta, anh ta lại càng áy náy. Anh ta ba lần bảy lượt lén lút liên lạc với Mạnh Thiệu Tiệm, muốn buông tha, thế nhưng An Thành chưa từng ngờ tới, em gái của anh đã bị Mạnh Thiệu Tiệm đón về nước. Lại nói ba chuyện anh ta đáp ứng lúc trước, đã làm hoàn hảo xong hai chuyện, chuyện cuối cùng cũng làm sắp xong, sau đó Mạnh Thiệu Tiệm sẽ để cho anh em bọn họ đoàn tụ...


Nghĩ đến sắp được gặp lại, nghĩ đến từ nay về sau trên đời có người thân như tay chân với mình, An Thành vốn quyết định quyết tuyệt buông tha người em gái chưa từng gặp mặt nhiều năm, nhưng đến giây phút cuối cũng kia, lại vẫn cúi đầu lần nữa.

Từ trước đến nay, khí trời thành phố A là mùa đông vô cùng lạnh, mùa xuân thu đặc biệt khô ráo ít mưa, kỳ thực hoàn cảnh ở đây không phải đặc biệt thích hợp sinh sống. Mạnh Thiệu Đình ngồi ở trong xe, tâm lại không khống chế được nghĩ, lúc trước sau khi hai người bọn họ bộc lộ nỗi lòng với nhau, chính là thời gian như keo như sơn, không phải anh không có nghĩ tới ở trong lòng, chờ sau này cô có đứa nhỏ, anh liền mang cô đi một thành phố có bốn mùa như xuân để tĩnh dưỡng thật tốt, anh cũng buông công việc trong tay xuống, theo bồi cô và đứa nhỏ.

Nhưng hiện tại xem ra, đây hết thảy vẫn không có cơ hội thực hiện.

“Lúc nào thì Bình Bình trở về?” Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng, lại làm An Thành hoảng sợ. Một lúc lâu sau, anh ta mới chưa hết hoảng hốt nói: “Khoảng mấy ngày nữa.”

“Anh cũng lưu lại đi, anh và Bình Bình vẫn ở lại thì tốt hơn. Hiện tại cô ấy mang thai đứa nhỏ, bên người vẫn cần phải có mấy người có thể tin được.”

Anh hơi trầm tư một chút, lại nói tình cảnh bây giờ của anh ngược lại còn không tính là quá kém, ít nhất ở nước Úc có thế lực của bác cả, anh không cần quá lo lắng về Mạnh Thiệu Tiệm. Nhưng cô ở lại chỗ này thì khó mà nói, Mạnh Thiệu Tiệm vẫn biết một chút tâm tư của cô, gia tăng đề phòng là nhất định.

“Nhị thiếu, vậy bên người ngài cũng không thể không có một người có thể tin cậy được chứ...” Lúc An Thành nói đến hai chữ “Tin cậy”, vẫn thật sự hơi chột dạ một chút.

“Không sao, anh không cần lo lắng cho tôi, cứ quyết định như vậy đi.”