Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 529

Editor: May

Vì thế từ đó trở đi, cô liền cảm thấy, cái tách của cô cũng chỉ sẽ để người đàn ông mà cô yêu mến xài chung.

Lúc này thấy anh chậm rãi thưởng thức trà, lòng của cô bỗng nhiên liền yên tĩnh trở lại, gió trong vườn cũng như tĩnh lặng lại, hoa cũng ngủ say. Trong nháy mắt, cô liền có một loại cảm giác ngăn cách xa với nhân thế, nhưng lại là một loại an bình tốt lành của năm tháng tĩnh lặng.

Nếu như bức tranh này cứ dừng ở hình ảnh như vậy thì tốt biết bao? Cô nguyện ý ngồi vĩnh viễn ở chỗ này, chỉ vì có thể dùng khoảng cách gần như vậy để nhìn thấy anh.

Lúc này có bao nhiêu hạnh phúc, tương lai liền có bấy nhiêu đau thương, tóm lại đến cuối cùng, hết thảy tất cả, chỉ bởi vì cô không có dũng cảm.

Trầm mặc hồi lâu, thật giống như không khí đều ngưng kết lại.Bạn nào muốn đọc full liên hệ: nhé

Anh uống trà xong, đặt cái tách xuống, thân thể hơi dựa vào về phía sau, híp mắt nhìn cô ở trong hoàng hôn mờ ảo: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”

Hộ khẩu gốc và thẻ chứng minh thư trong túi giống như cấn phải anh, khiến anh cảm thấy không dễ chịu nên liền nhíu nhíu mày.


Một động tác này lại làm cho tâm nhạy cảm của Tĩnh Tri lập tức đau nhói, cô hít sâu một hơi, đầu ngón tay lại hơi phát run, môi mím chặt, bị chính cô cắn đến có chút trắng bệch. Cô nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói trầm thấp mà lại mang một chút cô đơn khàn khàn, cô không muốn nghe anh nói ra.

“Anh không cần nói, em biết, anh đã quyết định rồi đúng không?”

Cô tuyệt vọng nhìn anh, nghĩ đến cú điện thoại cô gọi vào ngày đó, tâm giống như là bị dao nhỏ cắt rời, đau tê dại không kêu ra tiếng được.

“Em biết?” Anh bỗng nhiên nhíu mày, có chút hoài nghi nhìn cô. Anh luôn không cho rằng anh và người phụ nữ này sẽ ăn ý như vậy, cô luôn luôn hiểu cách xa ngoài vạn dặm với tâm tư của anh, cô luôn luôn “Tự cho là đúng”, rồi tự nhiên coi suy nghĩ của chính cô thành ý nghĩ của anh!

Tĩnh Tri cười khẽ ảm đạm, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, em biết.”Bạn nào muốn đọc full liên hệ: nhé

Cô cảm giác mình lúc này đáng thương và nhỏ bé, nếu như khi ở bên cạnh của anh không có người khác, nếu như khi ở trên giường của anh không có người khác, dù như thế nào thì cô cũng sẽ giữ anh lại. Nhưng lúc này, chính cô cũng không tìm được một lý do giữ anh lại, càng không nói đến, anh đã vì người phụ nữ kia, liền muốn ngàn dặm xa xôi trở về giải quyết cô cho xong.

Anh mơ hồ có dự cảm, cô lại đoán trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với tâm tư của anh rồi. Thế nhưng lần này anh thực sự rất tò mò, cái từ “Biết” trong lòng cô, rốt cuộc là biết chuyện gì!


“Em nói xem.” Anh có một chút khẩn trương, nhìn gắt gao chằm chằm ánh mắt của cô.

Những đám mây trên trời như là bình thuốc màu bị đổ, trút xuống đủ mọi màu sắc rực rỡ. Cô cúi đầu, nhìn ngón tay của mình, trong lòng quặn đau, lại không muốn bị anh biết, cũng không muốn... không muốn anh cảm thấy cô như là kẹo da trâu, làm sao cũng không ném được.

“Anh yên tâm, em sẽ không quấn quít lấy anh, em cũng sẽ không dùng con gái đến ép buộc anh nhất định phải ở lại bên cạnh em. Bây giờ anh gặp được người phụ nữ mình thích, muốn kết hôn, cũng có thể thôi. Con gái vĩnh viễn đều là con gái của anh, chỉ cần anh muốn gặp con bé, bất cứ lúc nào cũng có thể, em sẽ không ngăn cản... em đồng ý với anh, em đồng ý để anh rời đi...”

Nước mắt cô lăn xuống từng dòng, giống như cắt nát trái tim của mình, đau không chịu nổi.

“Phó Tĩnh Tri!” Sắc mặt anh tối tăm giống như bão táp lập tức đến, tròng mắt đen nhánh kia giống như sẽ nhỏ ra nước. Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu, chạm phải vẻ mặt giận dữ của anh, cô run run một chút, ngơ ngẩn nhìn anh, không biết vì sao.

“Rốt cuộc em có biết em đang nói cái gì hay không!” Anh thuận tay cầm cái tách bên cạnh lên, hơi nắm chặt trong tay, hận không thể cứ như vậy đập bể vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của cô! Nhưng cuối cùng vẫn chuyền sang bên cạnh, hung hăng ném xuống mặt đất!

Cái tách lập tức bể thành mảnh nhỏ, Tĩnh Tri bị âm thanh chói tai kia làm kinh hãi, không nhịn được phát run. Cục cưng trong bụng giống như cũng hơi giật mình bất an, cô cuống quít dán bàn tay lên nhẹ nhàng vỗ về, nhưng Mạnh Thiệu Đình cũng đã lạnh lùng nhìn cô một cái, nhấc chân liền đi ra ngoài...

Tĩnh Tri hoảng hốt đứng dậy gọi tên của anh, đỡ thắt lưng lảo đảo đuổi theo...

Anh đứng lại, xoay người lại nhìn cô, chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí không có cách nào hình dung.