Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 464

Anh nói mơ hồ không rõ, lại khiến thân thể của cô nóng hầm hập, hơi giãy dụa một chút, muốn tránh khỏi anh, nhưng cô vẫn không hiểu rõ anh. Nụ hôn đó vẫn không kết thúc, mà ngoại trừ giường, cô lại không muốn bị anh chạm ở nơi khác...

“Đừng nhúc nhích...” Bàn tay của anh xuống dưới dọc theo bả vai của cô, dễ dàng dò xét vào trong cổ áo của cô, phủ lên trên mềm mại dội lên. Đầu ngón tay của anh dừng ở trên mềm mại nhỏ bé của cô, dùng bụng ngón tay mềm nhẹ cọ qua. Trong nháy mắt giống như có dòng điện truyền khắp toàn thân, khiến đầu của cô lập tức ong ong, không có biện pháp mở miệng nói chuyện, không có biện pháp khiến mình thanh tỉnh...

Mạnh Thiệu Đình không còn có biện pháp bình tĩnh, dưới tay cũng không chần chừ nữa. Anh kéo cô lại, nhấc cô lên rất chậm rãi và vững vàng, dẫn dắt cô cúi người nằm úp sấp trên bàn trang điểm. Anh vén mở áo choàng tắm rộng lớn của cô, ngón tay hai ba cái kéo rơi quần lót trắng noãn nho nhỏ của cô, cứ đứng như vậy ở sau lưng cô, nhún người tới phía trước...

“A...” Thân thể Tĩnh Tri bị anh đụng đến hơi nhảy lên, cắn chặt môi, nhưng vẫn không nhịn được phát ra một tiếng hô nhỏ. Hai tay cô níu chặt mép bàn trang điểm, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy tư thế mình bày ra ở trong gương. Cô run rẩy muốn khóc, nhịn không được cầu khẩn: “Thiệu Đình... Đừng ở chỗ này. . .”

Bởi vì khẩn trương, cô đặc biệt mẫn cảm, đặc biệt sít chặt, khiến Mạnh Thiệu Đình gần như không kiềm chế được chính mình. Anh liều mạng khống chế chịu đựng một vài trận tê dại toàn tâm kia, sau đó liền nắm chặt thắt lưng mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng động. Thân thể lại cúi xuống, nhẹ giọng dỗ ở bên tai cô: “Tĩnh Tri... Đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì...”

Hai người cứ chồng lên nhau như thế, vẫn luôn lắc lư, cuối cùng Tĩnh Tri không khống chế được, nhỏ giọng khóc thút thít. Cô chưa bao giờ bị anh đùa nghịch như vậy, dù bình thường lời nói của anh có chút quá đáng, nhưng cũng không bắt cô làm ra động tác khác người như vậy. Cô cố nén xấu hổ, len lén nhìn


vào trong gương, liền có thể nhìn thấy động tác mắc cỡ chết người của hai người. Thân hình anh cao lớn, lồng ngực rắn chắc, biểu tình trên mặt đầy gợi cảm say mê. Tư thế cô cúi người, cô đong đưa thân thể, tóc rối loạn, không có điểm nào không khiến cô không thẹn thùng đến hận không thể đụng chết chính mình...

Nhưng anh lại đang cao hứng, hoàn toàn không có khả năng dừng lại. Thậm chí còn anh cực kỳ hư hỏng, cởi luôn áo choàng tắm của cô ra, khiến cô như sợi dây nhỏ gục ở chỗ này. Anh nhìn cô từ trong gương, mắt cũng không chớp cái nào. Hai tay xuyên qua dưới tay của cô, nắm chặt vuốt ve mềm mại của cô, còn không quên thỉnh thoảng cúi đầu cắn vành tai của cô, luôn miệng nhẹ dỗ gọi bảo bối. Toàn thân cô nóng hổi, gần như sẽ ngất đi, tư thế như vậy khiến cô không thể khống chế cuồng loạn theo anh...

Lúc đầu anh còn khắc chế chính mình, trong miệng không ngừng nói lời yêu thương, tới cuối cùng, anh liền bắt đầu không chút kiêng kỵ, đặc biệt vào lúc cô dần dần xuất thần, lời nói trong miệng anh càng ngày càng khiến cô cảm thấy khó xử, càng ngày càng thô tục trắng trợn. Tĩnh Tri nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn tới phong cảnh kiều diễm trong gương, nhưng lời nói lưu manh trong miệng anh vẫn liên miêng không ngừng xông vào trong tai cô, làm cho phản ứng thân thể của cô chiến thắng lý trí, dần dần không khống chế kìm hãm chỉnh mình được nữa, phối hợp với anh, run rẩy bộc phát...

Mạnh Thiệu Đình cảm giác được khác thường của cô, liền nhịn không được hư hỏng cười rộ lên. Ánh mắt anh nỏng bỏng như lửa, mà thứ giống như lửa nỏng đang xâm nhập vào trong cơ thể của cô lại càng nóng bỏng hơn. Tĩnh Tri dần dần không có khí lực, cả người mềm nhũn xuống, mà anh lại bỗng nhiên hư hỏng mang cô đứng thẳng, rồi ngồi xuống trong khi vẫn duy trì tư thế kia. Tĩnh Tri hoảng hốt luống cuống tay chân, nhịn không được mở to hai mắt, liền nhìn thấy một màn trong gương. Cô ngồi ở trên người của anh, bàn tay của anh bao bọc trước ngực của cô, môi của anh ngậm cắn vành tai của cô, đầu lưỡi nóng bỏng và xảo quyệt liếm tiến vào trong lỗ tai của cô, cô nhỏ giọng hô một tiếng a trầm thấp, hoảng hốt nhắm hai mắt lại không dám nhìn. Nhưng anh lại cúi đầu cười rộ lên, động tác trên tay hơi dùng sức, nhẹ than ở bên tai cô: “Đây là cái gì? Hả?”

Cả người Tĩnh Tri giống như đã nổ tung, tự nhiên không dám mở miệng, nhưng bởi vì cực kỳ vui sướng và khẩn trương khiến thân thể cô chợt căng thẳng.

Anh không khống chế được, ôm chặt lấy cô, răng bén nhọn cắn ở trên vai của cô, động tác mãnh liệt mấy cái, lúc này mới thở gấp nặng nề ngừng lại...


Lúc tỉnh lại, sớm đã không biết là năm nào tháng nào.

Cô mở mắt ra liền nhìn thấy tuấn nhan của anh, anh ngủ rất say, cô cảm giác khát nước, liền lặng lẽ xuống giường rót cho mình một ly nước, nhưng lại cảm thấy trong bụng đói khó chịu, đặt ly nước xuống, khoác áo ngủ thật dày, rón ra rón rén đẩy cửa ra chuẩn bị đi xuống phòng bếp dưới lầu lấy chút đồ ăn...

Mới ra khỏi phòng ngủ, đi chưa tới hai bước ở trên cầu thang, lại chợt nghe dưới lầu mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện điện thoại đè nén. Tĩnh Tri không khỏi liền ngừng lại, lời nói đứt quãng chui vào trong tai, khiến thân thể của cô căng thẳng, cứng ngắc lên từng chút một...

“... Tôi không rõ ràng lắm... người là do nhị thiếu an bài... Đúng... Mang tam thiếu đi Việt Nam ... Không tin tức... Có lẽ... đã xảy ra chuyện... hẳn là không... cô ấy không biết... Nhị thiếu không cho nói cho cô ấy biết... hạ lệnh ngậm miệng... Đúng... Hôm khác gặp mặt lại nói chuyện... cúp...”

Người nói điện thoại rất cẩn thận, nhưng có lẽ bởi vì hiện tại đã gần đến nửa đêm, bốn phía rất yên tĩnh, dù đứt quãng, nhưng Tĩnh Tri cũng nghe rõ gần hết.

Thiệu Đình an bài người mang Thiệu Hiên đi Việt Nam, hiện tại không có tin tức, có lẽ đã sớm đã xảy ra chuyện. Thiệu Đình không cho người khác nói cho cô biết chuyện này, hạ lệnh ngậm miệng.

Tĩnh Tri cảm giác một trận lạnh lẽo tập kích tới, cô liều mạng khắc chế chính mình không nghĩ đến hướng xấu, nhưng vẫn không khống chế được run rẩy. Vì sao Thiệu Đình lại mang Thiệu Hiên đi Việt Nam? Vì sao không cho cô biết? Vì sao An Thành nói... có lẽ đã sớm xảy ra chuyện?