Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 409

Nếu cô chết tâm, anh sẽ không quan tâm cứ giữ lấy cô như vậy, chờ đợi cô ở trong năm tháng dài dằng dặc, để cô dần dần quên mất người kia, ở cạnh anh cả đời...

Gió lạnh hỗn loạn xen lẫn bông tuyết tùy ý chơi đùa trên mặt, cô lại như mất đi cảm giác. Ở trong bông tuyết trắng bay đầy trời, như ngàn vạn con đom đóm bay dưới vầng sáng màu vàng nhạt, cô giống như nhìn thấy anh, đi từng bước đến trước mặt cô.

"Tĩnh Tri, anh tới đón em về nhà, đón em trở về Tĩnh Viên..."

Tuyết rơi xuống tóc trên vai anh, nhưng đôi mắt lại như là ngôi sao lấp lánh, lóe ra ánh sánh ấm áp. Anh đứng ở đó mỉm cười nhìn cô, áo gió màu đen bay lượn phần phật ở trong gió tuyết, thân thể cao to giống như là cây quế lan nở rộ ngược gió, sinh sôi mạnh mẽ ở trong đêm rét lạnh. Cô mờ mịt mở to hai mắt, ngón tay buông lan can ra, bỗng nhiên vươn về phía không trung hư vô. Hai má cô đỏ đậm, giống như đã mất đi thần trí, nước mắt chưa từng rơi xuống cũng đã đông lại ở lông mi khóe mắt...

Mạnh Thiệu Hiên đứng ở phía sau của cô, nghe được giọng nói nho nhỏ của cô, kiên quyết và xa xôi chậm rãi vang lên. Vốn gió vừa thổi sẽ làm tản mát tiếng nói của cô, nhưng anh lại như là sét đánh giữa trời nắng, lập tức phá vỡ tất cả mong ước của anh. Thân thể Thiệu Hiên hơi lay động một cái, tuyệt vọng và đau thương nồng đậm nhanh chóng trở thành thành nản lòng thoái chí vô biên vô hạn.

Sao anh còn trở về chịu giày vò không dành cho con người như vậy làm gì? Anh còn sống tạm bợ như vậy để làm gì? Vì sao anh phải làm việc cả ngày lẫn đêm chứ? Anh móc tim móc phổi yêu cô, chính là vì một kết quả như vậy ư?

Chính là vì lần nữa nghe được cô ôn nhu lưu luyến gọi tên anh ta, nói muốn trở lại bên cạnh anh ta sao?


Tĩnh Tri vươn nửa thân thể ra khỏi lan can, bàn tay vô thức tìm kiếm trên không trung, giống như muốn nắm bắt cái gì đó. Tóc dài chạm vai của cô tuôn rơi bay múa trong gió, cuốn lại với bông tuyết đầy trời; "Tĩnh Viên... Em muốn trở về Tĩnh Viên... Thiệu Đình, em và anh trở về Tĩnh Viên..."

"Tĩnh Tri! Em làm cái gì vậy!"

Anh thật sự không thể mở mắt trừng trừng nhìn cô gặp chuyện không may. Lúc nửa thân thể của cô đều nghiêng ra, anh lảo đảo tiến lên, kéo cô trở lại một phen.

Thân thể của cô nóng hổi như than củi đang cháy mãnh liệt, mà con ngươi giống như đã rời rạc không có tiêu điểm, chỉ mờ mịt thông qua mặt anh nhìn về phương xa. Nước mắt chảy xuống giống như vô cùng vô tận, thân thể cô đứng không nổi, chỉ là không ngừng yên lặng chảy nước mắt, trong miệng thỉnh thoảng phát ra nỉ non nho nhỏ, đều là "Tĩnh Viên" ...

Anh chết lặng ôm cô xoay người sang chỗ khác, mở nước nóng trong phòng tắm. Khuôn mặt anh không có biểu tình, cởi hết toàn bộ quần áo bị ướt do tuyết tan của cô ra, sau đó đặt cô vào bồn tắm. Thân thể của cô dựa vào bồn tắm, cả người giống như là một đuôi cá trượt vào trong nước, mái tóc dài nổi lên, giống như là những cây tảo biển lơ lửng mặt nước, không có tiếng động một lúc lâu...

Anh đứng ở một bên nhìn, tuyết đọng tan thành nước, rơi xuống từng giọt từng giọt. Không biết qua bao lâu, anh tiến lên một bước, kéo cả người cô ra từ trong nước. Tâm anh bắt đầu có chút hốt hoảng, gọi tên của cô hồi lâu. Vẻ mặt cô không thay đổi, lông mi cũng không run rẩy. Tâm anh dần dần rối loạn, cong cánh tay để ở sau lưng của cô, dùng sức vỗ mấy cái, cô mới nhíu lông mày lại, chậm rãi phun ra mấy ngụm nước, giãy giụa mở mắt...


Cô vừa tỉnh, cả người anh gần như đều ngã ngồi trên mặt đất, mà thân thể nhỏ bé của cô cũng ngã sấp ở trên người của anh, khiến anh chợt như nổi điên ôm chặt lấy cô, liều mạng lay động. Anh giống như một con dã thú rơi vào đường cùng, khàn giọng nói với cô; "Tĩnh Tri, anh ta đã có người khác, anh ta không cần em! Anh ta không cần em, em tỉnh táo lại đi được không? Em tỉnh táo một chút đi Tĩnh Tri! Không nên ngu ngốc như vậy, anh ta không đáng! Tĩnh Tri... Đừng rời khỏi

anh, anh ta không cần em, anh sẽ không bao giờ không cần em, em đừng có chuyện gì... Tĩnh Tri..."

Cô bị anh lay đến đầu váng mắt hoa, trong dạ dày không ngừng cuồn cuộn từng trận, trước mắt lại không ngừng lóe ra từng mảnh ánh sáng trắng chói mắt. Thân thể trần truồng của cô hoàn toàn bại lộ ở trong không khí lạnh lẽo, rét lạnh xâm nhập vào xương cốt, khiến cả người cô đều run rẩy, cuối cùng trước mặt bỗng tối sầm, nặng nề hôn mê bất tỉnh trong tiếng gọi không ngừng của anh...

Như là về lại năm hai mươi tuổi kia, lúc mùa hè chưa đến, cô mặc áo ngắn tay màu trắng, váy ngắn nhiều tầng màu đen, trên chân là giày đế mềm rất thoải mái. Dưới ánh nắng chói mắt, cô ôm một xấp sách vở thật dày đi ra từ trong thư viện, lúc đó đã là ba, bốn giờ chiếu, ánh mặt trời đã bớt chói chang, mà đóa hoa ngọc lan lớn ở bên bậc thang cũng đã héo tàn một nửa, nhưng lại tỏa ra thơm ngát ngào ngạt. Cô nhịn không được nhắm mắt nhẹ nhàng hít mùi thơm ngào ngạt kia, chỉ cảm thấy mệt mỏi đến toàn thân đều không còn sót lại chút gì .

Lúc nhảy xuống bậc thềm, chuẩn bị lên xe ô tô, có người đứng ở trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi. Anh đứng trước mặt cách cô hai bước, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, áo sơ mi và quần đều là màu đen, lại làm cho người ta có một loại cảm giác trong trẻo lạnh lùng, khiến cô không nhịn được liền ngạc nhiên trong chốc lát.

Mà anh như là đã nhìn quen vẻ mặt này, lãnh ngạo mở miệng, giọng nói như là suối lạnh trong núi, rút đi hơn phân nửa khí trời nóng bức kia: "Bạn học, xin hỏi tới học viện tài chính thì phải đi như thế nào?"

Cô ngốc lăng hồi lâu, luống cuống tay chân một hồi mới chỉ rõ đường. Anh hơi gật đầu, kiêu ngạo nói cám ơn, lập tức xoay người rời đi, mà cô vẫn đứng ở nơi đó. Một trận gió thổi tới trên đỉnh đầu, cánh hoa ngọc lan bay lả tả, rơi xuống dính vào trên bả vai cô. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng biến mất từng chút của anh, bỗng nhiên cảm thấy, hình ảnh Phó Tĩnh Tri không buồn không lo và ngây thơ ngốc nghếch trẻ tuổi kia giống như đã biến mất sạch sẽ vào trong lúc đó...

Lần thứ hai thấy anh là ở hội trường của trường, anh mặc đồ vest, thắt cà vạt nghiêm túc, trầm ổn và không bị gò bó, diễn thuyết ở trước mặt mấy ngàn người.

Vô số ánh mắt dưới đài nhìn anh đứng trên bục giảng nói năng bất phàm, cô ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sổ, nhìn không nháy mắt. Anh bỗng nhiên chọn cô đứng lên trả lời vấn đề, nhưng cô vẫn ngẩn ngơ ngồi đó, một lúc lâu sau vẫn không phản ứng kịp. Khóe môi anh nâng lên một nụ cười châm chọc, trong hội trường cười to ầm ầm, rất nhiều cô gái đều nhìn về phía cô, khuôn mặt mang theo vẻ hiếu kỳ và trêu tức. Cô cúi đầu, mặt nóng phát sốt, thẳng đến khi diễn thuyết kết thúc, cũng không liếc nhìn anh một cái nào nữa. Tiếng vỗ tay như tiếng sấm, vô số cô gái cầm vở chen chúc chạy lên bục giảng. Cô mờ mịt bị người cuốn tới, vở trong tay còn chưa kịp đưa tới để anh một kí tên, liền bị cô gái trang điểm xinh đẹp đẩy ra khỏi vòng vây. Cô đứng ở ngoài vòng tròn của mọi người, cô cứ nhìn anh như vậy, trong lòng dần dần chua xót.