Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 384

Phi Đồng lập tức gật gật đầu, có chút rầu rĩ không vui: "Bác nói, còn có rất nhiều nơi chơi rất vui, con còn chưa có đi..."

"Chờ sau này, cha xây cho Phi Đồng một vườn lớn hơn, xinh đẹp hơn được không?"

Mắt Phi Đồng sáng lên, "Vậy có hồ bơi không?"

Thiệu Hiên gật gật đầu, khuôn mặt cười thương yêu, Phi Đồng lại luôn miệng hỏi: "Vậy có nhiều cây rất lớn, mùa hè có thể leo lên đó ngủ không? Đúng rồi, có thể hái quả ở trên cây xuống ăn không?"

Mạnh Thiệu Hiên gật đầu lia lịa, Phi Đồng liền cười xán lạng hơn một chút, có chút dương dương đắc ý lắc lư cánh tay Mạnh Thiệu Hiên nói: "Khi nào thì vườn của chúng ta xây xong?"

"Phi Đồng muốn, vậy phải nhanh nhanh xây xong thôi!" Tĩnh Tri đứng bên cạnh Mạnh Thiệu Hiên khẽ mỉm cười: "Đến lúc đó con và mẹ có thể ở khu vườn lớn hơn, xinh đẹp hơn nơi này rồi."

"Vậy bác thì sao? Chúng ta cũng mời bác đến ở nhà có vườn lớn của chúng ta được không?" Đôi mắt lanh lợi của Phi Đồng nhìn Mạnh Thiệu Hiên, lại thấy tươi cười trên mặt anh dần dần rút đi, Phi Đồng cũng có chút hoảng hốt nhìn anh: "Cha... Không được sao?"

"Bác bề bộn nhiều việc, sợ rằng không có thời gian đến..."

"Cha gạt người, bác rất rãnh, trước đây mỗi ngày đều ở cùng mẹ..."


"Phi Đồng!" Tĩnh Tri cuống quít cắt ngang lời của thằng bé: "Chúng ta cần phải đi."

"Không tạm biệt bác sao?" Phi Đồng bị Mạnh Thiệu Hiên ôm lấy, có chút không hiểu. Mặc dù nó rất yêu cha, thế nhưng bác cũng đối với nó rất tốt nha. Bây giờ nó phải chuyển đi, chẳng lẽ không thể gặp bác ư?

"Bác con đi công tác, hôm nay không ở nhà." Mạnh Thiệu Hiên vẫn cười như trước, đưa tay sờ mũi nó: "Chỉ biết đến bác, chẳng lẽ có cha còn chưa đủ sao?"

Phi Đồng cười khanh khách lên tiếng: "Cha tốt nhất, ừ... Mẹ tốt nhất, cha tốt thứ hai, bác tốt thứ ba!"

Trong lòng Tĩnh Tri bỗng nhiên có chút chua xót, tay chống ở trên bàn cơm, cúi đầu đứng hồi lâu mới đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt liền kiên định, cô không bao giờ có thể dao động nữa! Tình cảnh bây giờ, cô nên dùng dao sắc chặt đứt rối loạn rồi!

Đón xe rời khỏi nơi này, không đến một giờ liền đi tới nhà trọ mới. Kiều Tử Tích đang ở đó, thế nhưng không có nhìn thấy Lâm Thi, từ biệt mấy năm, ba người đều có chút thổn thức nói không nên lời, chỉ có Phi Đồng ầm ĩ sôi nổi khi thay đổi hoàn cảnh mới, ngược lại khuấy đảo sạch sẽ không khí nặng nề ...

Ba người thu xếp xong, tạm thời không đề cập tới chuyện cũ.

"Đi?" Mạnh Chấn Tông nửa tựa ở trên giường bệnh, liếc mắt cúi đầu nhìn con trai đang gọt trái cây, trong ánh mắt có chút than thở.

Mạnh Thiệu Đình ừ một tiếng, tiếp tục hết sức chuyên chú gọt táo. Hơn năm giờ sáng, anh liền rời giường đi bệnh viện chăm sóc cha, chính là không muốn tạm biệt hai người, cũng đỡ phải xấu hổ.


Mạnh Chấn Tông gật gật đầu than thở: "Không nghĩ tới con bé lại vẫn ở cùng một chỗ với Thiệu Hiên."

"Người cả nhà bọn họ, cũng sớm nên ở cùng một chỗ." Vẻ mặt Mạnh Thiệu Đình bình tĩnh nói, chia táo thành những miếng nhỏ, đặt ở trong dĩa trái cây, sau đó ghim tăm trúc lên: "Cha, ăn chút hoa quả đi."

"Để ở đó trước đi." Mạnh Chấn Tông khoát khoát tay, người gầy một vòng lớn, nhưng tinh thần lại khỏe mạnh hơn trước. Một đôi mắt già nua bắn ánh sáng ra bốn phía, nhìn chằm chằm Mạnh Thiệu Đình: "Chuyện bây giờ đều đã kết thúc rồi, con cũng nên an tâm trở về công ty làm việc đi?"

"Anh cả kinh doanh công ty rất tốt, con muốn tự lập công ty ở bên ngoài, không biết cha cảm thấy thế nào?"

Mạnh Chấn Tông hơi nhướng mi: "Không được, con vẫn là trở về Mạnh thị đi, buổi chiều ta sẽ thông báo cho hội đồng quản trì và Thiệu Tiệm. Thiệu Tiệm vốn chỉ thay chức chủ tịch lúc con bị thương thôi, hiện tại con đã khỏe, nên trở lại tiếp nhận Mạnh thị!"

"Cha, thời thế đã thay đổi, hay là thôi đi, con nghĩ tự mình ra ngoài làm chút sự nghiệp."

"Con quản lý xí nghiệp nhà chúng ta, cũng không phải là không thể làm thêm ở bên ngoài! Cứ quyết định chuyện này như vậy đi." Mạnh Chấn Tông giải quyết dứt khoát, Mạnh Thiệu Đình lại cười khổ một tiếng. Cha bị bệnh lâu như vậy, sợ rằng còn không biết từ trên xuống dưới Mạnh thị đã thay máu, sợ rằng mấy lão già trong hội đồng quản trị cũng đều bị anh cả thu mua hơn phân nửa. Dù ông ra mặt, chỉ sợ cũng không tạo ra tác dụng quá lớn!

"Con là lo lắng anh cả của con không chịu buông tay sao!" Mạnh Chấn Tông cười cổ quái một tiếng: "Ta còn chưa có chết đâu! Dù ta chết, nhà họ Mạnh này còn có Thiệu Hiên, thế nào cũng không tới phiên nó!"

Mạnh Thiệu Đình có chút kỳ quái: "Cha, ngài giống như có thành kiến rất lớn với anh cả... Kỳ thực, luận năng lực, anh cả thật sự mạnh hơn con..."

Mạnh Chấn Tông khoát khoát tay: "Dù năng lực của nó có mạnh hơn nữa, ta không thích nhìn tính tình và thủ đoạn làm việc của nó. Nói chung, dù để Mạnh thị cho lão tam của con, cũng sẽ không cho nó. Dù hiện tại nó leo lên Tiêu thư ký, cũng không có gì đáng ngại, nhà họ Mạnh của chúng ta sừng sững không ngã nhiều năm như vậy, cũng không phải dễ dàng bị người ta bắt chẹt."

Ông nói xong liền mỉm cười, vẻ mặt thương yêu nhìn con trai: "Mấy ngày này con gầy đi không ít, hiện tại giải quyết chuyện của Phó tiểu thư rồi, con cũng nên thu hồi tâm tư đi. Nam tử hán đại trượng phu, cũng không thể mất khí phách anh hùng vì chuyện nữ nhi thường tình, mấy ngày nữa Ngũ tiểu thư của bác Tô con sẽ trở về. Lại nói tiếp, năm đó chúng ta và nhà họ Tô quen biết nhau nhiều năm, nếu không phải không liên lạc nhiều năm, nói không chừng con đã sớm kết hôn với Ngũ tiểu thư kia. Lần này mẹ con mời Ngũ tiểu thư trở về, cũng là có ý tứ này, con cũng không còn nhỏ, nên kết hôn ..."

"Cha!" Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy một trận bực bội cuốn tới, anh nhịn không được lên tiếng cắt ngang lời nói của Mạnh Chấn Tông, rũ mí mắt xuống, cố gắng ổn định tinh thần, nhàn nhạt nói: "Cha, hiện tại con chỉ muốn kinh doanh tốt sự nghiệp. Chuyện kết hôn, bây giờ con không muốn suy nghĩ..."