Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 365

Cô không nhịn được khẽ nâng khóe miệng, đôi mắt tràn đầy nước ngơ ngác nhìn anh: "Chỉ là rất muốn ăn."

"Anh đỗ xe đã." Anh sờ sờ tóc của cô, nhìn cô cười đến mắt cong lên, trong khoảng thời gian ngắn tâm tình rất tốt.

Lúc bọn họ đi vào, hấp dẫn rất nhiều tầm mắt, đặc biệt là ánh mắt của rất nhiều cô gái trẻ như lưỡi câu dài nhìn chằm chằm lên người của anh, nhưng anh chỉ ôm cô, nhìn không chớp mắt đi về phía trước. Đột nhiên trong lòng cô ngọt ngào, trong lòng nghĩ, người đàn ông này thật đúng là lãnh khốc.

"Em ngồi đi, muốn ăn cái gì, anh gọi cho em."

Cô chỉ lắc đầu, "Bụng không đói, chỉ muốn ăn chocolate sundae, em thích ăn sốt chocolate ở nơi này nhất."

Anh gật gật đầu, xoay người đến chỗ gọi món, thoạt nhìn bộ dáng anh ở trong đám người rất là ngọc thụ lâm phong. Trên người là áo gió mỏng màu nâu nhạt, tóc cắt sửa cũng rất có hình dạng, tư thế bước đi của anh rất có khí chất, lưng rất thẳng, thoạt nhìn rất có tu dưỡng. Cô nhìn bóng lưng của anh một lúc lâu, mới phản ứng được chính mình thậm chí đã lộ ra chút vẻ háo sắc .

Nhịn không được vỗ vỗ mặt mình, lại nóng đến dọa người.

Anh nhanh chóng đi tới đây, lại bưng hai chén, một chén rót hai phần chocolate, một chén không có.

Cô kinh ngạc nhìn anh, anh liền cười cưng chiều: "Em thích ăn sốt chocolate, anh gọi hai phần, cho em phần của anh."

Cô cười, chân mày hơi dãn ra, con ngươi lấp lánh như là hắc bảo thạch. Anh đưa muống nhỏ cho cô, giọng dịu dàng và cưng chiều: "Mau ăn, một lát sẽ tan hết."


Mùi vị đổ hai phần sốt chocolate, thực sự là rất tuyệt vời.

Cô ăn một hơi nửa chén, tinh thần lại đột nhiên trở nên hoảng hốt. Trước đây thật lâu, Thiệu Hiên cũng mang cô đến ăn, anh như là một đứa bé, bày đặt không ăn của mình, cố nài cướp của cô. Đến cuối cùng, cô chỉ đành trao đổi phần của mình với anh. Ai biết, anh ăn sạch phần của cô, lại cầm cái muỗng đến cướp phần còn lại của cô. Khi đó cô nhìn anh, vừa bực mình vừa buồn cười, lại mềm nhũn bất đắc dĩ.

Tư vị được người chăm sóc và thương yêu, vẫn tốt hơn chăm sóc và thương yêu người khác, trong lòng cô suy nghĩ như thế, liền cảm thấy chocolate trong miệng càng ngọt ngào hơn mấy phần.

Bọn họ đi ra khỏi KFC, dứt khoát mua thêm bắp và đồ uống đi xem phim. Xem ba bộ, lúc đi ra, trời cũng đã tối. Cô hoảng sợ, không nhịn được lo lắng cho Phi Đồng: "Thiệu Đình, chúng ta nhanh trở về đi, em lo lắng Phi Đồng không tìm được em sẽ khóc náo."

Anh gật đầu đáp ứng, kéo cô muốn đi, lại bỗng nhiên bị tấm biển quảng cáo thật lớn hấp dẫn tầm mắt -- bán vé biểu diễn ca nhạc dành cho tình nhân vào năm 20XX của Trần Thăng, giới hạn cho tình nhân mua. Giá vé của một người có thể nhận được hai ghế, thế nhưng một phần vé tình nhân phải chia ra làm hai, vé của nam và vé của nữ. Hai người yêu phải giữ vé thuộc về mình, một năm sau, hợp chung hai tờ vé lại mới có thể có đi vào. Nghe đi, quả nhiên là một việc rất lãng mạn, anh và cô nhìn nhau, đột nhiên có chút động tâm...

"Có muốn mua không?" Anh chợt nhíu mày, ngón tay chỉ đoàn người chen chúc ở chỗ bán vé cách đó không xa, "Em rất thích anh Trần Thăng mà."

Cô có chút do dự, trong lòng lại oán thầm, giới hạn tình nhân mua, nếu như cô đáp ứng mua, không phải là thừa nhận là tình nhân với anh ư? Sao vừa nghĩ tới cái

chữ tình nhân này, đột nhiên tim đập nhanh hơn, mặt cũng nóng hơn. Cô có chút nhăn nhó cúi đầu, ngón tay theo bản năng nắm lại một chỗ, không biết nên đáp ứng hay không.

"Làm sao vậy?" Anh cúi đầu tới hỏi, chóp mũi tựa hồ nhẹ nhàng chạm đến cái trán của cô, mang theo một chút thấm lạnh, khiến cô bỗng ngẩng đầu lên. Một đôi mắt như có ánh sáng ngọc nho nhỏ, ảnh ngược nhập vào đáy mắt của anh, tâm tình anh dao động, cúi đầu hôn một cái lên trán của cô, bên môi nổi lên ý cười: "Mắt trừng lớn như vậy, giả bộ trào lưu không chính thống sao?"

Cô a lên tiếng, lòng đầy hiếu kỳ nhịn không được cười: "Anh biết trào lưu không chính thống ư?"


Anh nhíu mày, nắm nắm tóc: "À, cũng không phải, chỉ là mấy năm trước, Bắc Thành bị một cô gái theo trào lưu không chính thống 90 quấn quýt quá, vì thế, ha ha, em cũng biết đó, ấn tượng khắc sâu."

Cô hé miệng cười một tiếng, lúm đồng tiền bên gò má như ẩn như hiện, chớp chớp mắt, lông mi thật dài tạo thành bóng mờ nồng đậm nơi hốc mắt, càng tôn làn da trắng nõn lên: "Vậy còn anh? Có gặp bao giờ chưa?"

Anh gặp vô số người, có bao nhiêu người phụ nữ, đến cô cũng không đếm hết, lúc này thực sự rất muốn trêu chọc anh một chút.

Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình quả nhiên biến đổi, cả người đều có chút không được tự nhiên: "Tĩnh Tri..."

Cô che miệng cười ngửa tới ngửa lui, trán anh liền giãn ra, đưa tay lên nắm gương mặt của cô, hơi dùng sức: "Cô nhóc hư hỏng, dám cười nhạo anh?"

"Dám làm sao lại sợ em nói?" Cô tránh trái tránh phải, hất tay anh ra, cười đến hai má đỏ bừng, lại nhìn anh thở hổn hển: "Em còn nói, hiện tại anh cũng không có!"

"Thật không có?" Cô nhíu mày, né tránh anh, ở xa xa buồn cười nhìn anh. Nhìn bộ dáng mất đi trấn định lúc này của anh, trong lòng cô rất vui vẻ.

"Thật không có, chỉ có em, cũng chỉ có em." Anh đi tới, nhẹ nhàng cầm tay cô, trong con ngươi hẹp dài tràn đầy nhu tình nồng đậm: "Chỉ có em, không có người khác nữa, vĩnh viễn cũng sẽ không có người khác."

Trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào, lại không nhịn được quay đầu đi, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh: "Anh lại nói bậy, em mới không tin anh."

"Em đừng nói, anh làm cho em xem." Anh cười tà tà, nắm chặt tay nhỏ bé giãy dụa của cô ở trong lòng bàn tay, bàn tay của cô toát mồ hôi, có lẽ cô cũng khẩn trương như anh.

"Sao, làm như thế nào?" Cô hoảng loạn, lông mi không ngừng run, thân thể cũng có chút cứng ngắc muốn né tránh ra khoảng cách với anh. Nhưng anh tiến lại gần hơn, tiếng nói đột nhiên trở nên thuần hậu và gợi cảm, giống như làm mỗi lỗ chân lông đều trở nên thoải mái, khiến toàn thân cô không ngừng run rẩy; "Em nói xem, không bằng bây giờ, chúng ta trở về nhà đi..."

"Chúng ta nhanh đi mua vé đi Thiệu Đình, lúc này người ít hơn một chút rồi!" Cô bỗng nhiên cao giọng, lập tức đẩy anh ra, nhanh đi đến chỗ bán vé. Anh không nhịn được cười ra tiếng? Sao lâu như vậy rồi, nhưng cô vẫn dễ dàng xấu hổ như thế chứ?

"Được, chúng ta mua vé tình nhân." Anh đuổi theo cô, như là một đôi tình nhân trẻ tuổi, kề vai đi đến chỗ bán vé.