Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 352

Bà Mạnh hoàn toàn không có nghe được hắn nói cái gì, đợi cho Mạnh Thiệu Tiệm đi không thấy bóng dáng, bà mới thoáng phục hồi tinh thần lại, trong lòng liền nói không ổn. Thiệu Tiệm leo lên chuyện hôn nhân như vậy, nếu muốn đoạt quyền lại từ trong tay hắn, chỉ sợ là hoàn toàn không thể nào! Bà biết người Tiêu thư ký này, luôn luôn bao che cho con, nghe giọng điệu của Thiệu Tiệm, Phó Tĩnh Ngôn rất được cưng chiều, ông ta tự nhiên sẽ không để cho con gái nuôi ủy khuất. Nhưng cứ như vậy, Thiệu Đình phải làm sao bây giờ?

Không được, không được, bà không thể mặc cho Thiệu Đình tiếp tục cùng một chỗ với Phó Tĩnh Tri. Nếu là trước đây, nếu Thiệu Đình thật sự quyết tâm cùng một chỗ với người phụ nữ kia, bà không lay chuyển được thì thôi. Thế nhưng lúc này không giống ngày xưa, Thiệu Tiệm có chỗ dựa vững chắc lớn như vậy, Thiệu Đình tất nhiên không thể so sánh, bà phải nghĩ một biện pháp ngăn chặn Tiêu thư ký ... ngăn chặn Tiêu thư ký!

Đúng rồi! Trước mắt bà Mạnh sáng ngời, trong đầu đã chọn một người thích hợp. Lúc trước khi cha còn sống, từng có thân thiết qua nhiều đời với nhà họ Tô. Nhà họ Mạnh theo thương nhân, nhà họ Tô theo chính trị, nghe nói năm đó Tô lão gia còn từng làm lãnh đạo bí thư trưởng trung ương, mà nay về hưu ở nhà. Ba đứa con trai đều nhập ngũ, đều là nhân vật nổi tiếng ở mấy quân khu lớn, Tô Linh - con gái nhỏ nhà Tô, hồi bé bà đã từng gặp. Về sau bọn họ về nước kinh doanh, quan hệ này liền dần dần phai nhạt, nhưng giao tình đời trước còn đó, liên lạc lần nữa cũng không phải là việc gì khó...

Nhà họ Tô, đây chính là chiến công mấy đời, cứng rắn hơn cánh cửa Tiêu thư ký nhiều!

Nghĩ tới đây, bà Mạnh mới hơi hài lòng thở dài một hơi, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhạt. Ngược lại muốn nhìn một chút, Thiệu Tiệm đùa giỡn quỷ tâm tư kia còn có thể giấu diếm cái gì!

******************************

"Đại thiếu, việc này có thể có chút khó làm, nhị thiếu gia khẳng định phái đám người An Thành tăng cường bảo vệ, sao ra tay được?"

Mạnh Thiệu Tiệm nghe lời này không khỏi cười ha ha, hôm nay hắn nhìn bà Mạnh kinh ngạc, thật sự là tâm tình rất tốt, nói thêm mấy câu: "Mao Trạch Đông từng nói, phải không từ thủ đoạn đánh vào nội bộ kẻ địch!"


"Đại thiếu có sắp xếp nằm vùng ở nơi đó?"

Ý cười nơi đáy mắt Mạnh Thiệu Tiệm càng sâu: "Dù anh là thần tiên, cũng không nghĩ ra người kia là ai đâu!"

"Đi làm đi, tôi gọi điện thoại an bài một chút. Nhớ kỹ, không thể làm đứa bé kia bị thương, một sợi tóc cũng không được!" Hắn còn chưa có xấu đến mức như vậy. Huống chi, gây khó dễ với một đứa bé, thật là tổn thương phong độ.

"Tiểu thiếu gia vẫn không chịu ăn cơm?" An Thành vừa thấy bộ dạng mặt mày ủ rủ của Tĩnh Tri, liền biết Phi Đồng vẫn đang đùa giỡn tính tình. Đang yên lành, cũng không biết làm sao, ầm ĩ lợi hại mấy ngày nay.

"Cũng không phải, liên tiếp la hét muốn ăn bánh bao hấp, bánh bao chiên ở chỗ chúng tôi. Tôi mua cho nó, nhưng nó lại nói mùi vị này không giống, thật là làm cho người ta đau đầu..."

An Thành thấy Tĩnh Tri mặt ủ mày chau, trong lòng cũng không chịu nổi, lại nghĩ đến hai ngày này nhị thiếu không trở về, chỉ gọi mấy cuộc điện thoại, khẳng định trong lòng cô đang rất phiền. Trong đầu vừa chuyển, liền vừa cười vừa nói: "Từ nhỏ tôi lớn lên ở đây, nơi nào có món ăn ngon, tôi đều biết, không bằng tôi dẫn Phi Đồng đi ăn."

"Như vậy sao được? Anh còn có việc phải làm, quên đi, không thể chiều chuộng trẻ con, kệ nó đi."


"Nếu quá đói bụng thì cũng là chuyện lớn, dù sao hôm nay đúng lúc tôi không có việc gì, liền mang nó và Bình Bình cùng đi ra ngoài ăn vặt. Có lẽ là Phi Đồng ở trong vườn này nghẹn mấy ngày, cũng buồn đến hỏng, đi ra ngoài chơi cũng là chuyện tốt."

Tĩnh Tri lo lắng con trai thật sự nghẹn hỏng, cũng có chút động lòng. Thấy hai mắt Phi Đồng tỏa sáng, bộ dáng không thể chờ đợi được, liền biết thằng bé rất muốn đi, tâm trạng mềm nhũn, phất tay nói: "Đi đi, nhưng cẩn thận một chút, đừng để cho nó ăn hư bụng."

"Yên tâm đi."

An Thành lập tức cao hứng đứng lên, ôm Phi Đồng liền đi ra ngoài, Bình Bình cũng cười híp mắt đi ra theo. Đi ăn vặt ở một cái chợ, dừng lại ở bên ngoài một quán bán hàng, An Thành vừa để Phi Đồng xuống băng ghế nhỏ, dặn Bình Bình nói: "Em trông chừng Phi Đồng, anh đi lấy thức ăn cho hai người."

Bình Bình gật đầu lia lịa, thấy An Thành đi lấy xâu thịt, cô cũng có chút ngồi không yên. Nhìn thấy trên quầy hàng sát vách còn có món ăn vặt ngon khác, trong khoảng thời gian ngắn liền không nhịn được đứng lên, lo lắng nhìn nhìn Phi Đồng, dứt khoát kéo nó cùng đi. Bình Bình tham ăn, làm nhiều việc cùng lúc, gắp một chén lớn xâu chuỗi, cầm bằng hai tay, vẻ mặt thõa mãn cười xoay người lại, "Phi Đồng, chúng ta trở về thôi..."

Không có người lên tiếng trả lời, Bình Bình kinh hãi, nhìn khắp nơi. Chỗ nào còn có hình bóng Phi Đồng? Chén giấy trong tay Bình Bình bịch một tiếng rơi xuống đất, cô mờ mịt nhìn chung quanh. Dòng người như nước thủy triều, nhưng sớm đã không có thân ảnh nho nhỏ của đứa bé kia...

"Bình Bình? Phi Đồng đâu?" An Thành chen ra từ trong đám người ở gian hàng sát vách, đầu anh đầy mồ hôi, trong tay còn cầm một đống lớn gì đó. Thấy Bình Bình đừng ngốc một mình ở nơi đó, không khỏi nóng nảy, đồ trong tay rơi

xuống đất, anh tiến lên một bước, nắm cô lay động, con mắt như muốn nứt ra: "Bình Bình! Em phát ngốc cái gì, tiểu thiếu gia đâu? Không phải anh bảo em và nó ngồi ở cùng một chỗ chờ anh sao? Thằng bé chạy đi đâu rồi?"

Nước mắt Bình Bình đảo quanh ở trong hốc mắt, một lúc lâu sau cô mới oa một tiếng khóc lên, "An Thành, không thấy Phi Đồng... Em... rõ ràng em để thằng bé đứng bên cạnh em, không tới nửa phút, liền không thấy tăm hơi của nó..."

"Em khóc cái gì! Còn không nhanh đi tìm? Một đứa bé như nó có thể chạy đi đâu?" An Thành tức giận phát điên, đẩy Bình Bình một phen, chen ra khỏi đám người hô tên Phi Đồng, tìm ở khắp nơi, nhưng thời điểm này là lúc chợ đêm buôn bán tốt nhất, khắp nơi đều là người và xe, đứa bé nho nhỏ chỉ mới chưa tới ba tuổi, giống như mò kim đáy biển, có thể tìm ở đâu?