Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 349: Xảy ra chuyện lớn

Cô bỗng ngẩng đầu, cả người giống như bị hút vào trong con ngươi đen như mực kia, tim như nổi trống, đập rất nhanh, lại hơi chìm nghỉm xuống đáy cốc.

Cô không biết nên trả lời như thế nào.

Đây không giống như là cầu hôn giữa nam nữ bình thường, chỉ cần dựa vào thích hoặc là không thích, trả lời nguyện ý hay là không muốn.

Trong lòng cô chua xót không chịu nổi, mà anh càng giống như đứng ở bên ranh giới vách núi, trái tim thình thịch nhảy lên kịch liệt, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay lại lạnh xuống.

Anh muốn liều mạng tìm đề tài đánh vỡ cục diện bế tắc, cô muốn liều mạng tìm môt lý do xóa tan xấu hổ, nhưng càng hoảng loạn thì càng không có cách nào. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đứng mặt đối mặt như vậy, lại chỉ nghe tiếng hô hấp và tim đập của đối phương.

Ngay lúc không khí bị đè nén gần như sắp nổ tung, bỗng nhiên chuông điện thoại phá vỡ yên lặng khó chịu này.

Mạnh Thiệu Đình và Tĩnh Tri gần như là đồng thời thở dài một hơi, anh cười với cô một tiếng, đưa tay lấy điện thoại ra: "Anh nhận điện thoại một chút."

"Được được, tùy ý anh." Cô cũng cố gắng nặn ra một nụ cười nhạt, xoay người đi vào phòng ngủ: "Có chút khát nước, đi rót ly nước."


Anh không lên tiếng, nhìn dãy số nhấp nháy trên màn ảnh. Bà Mạnh gọi tới, anh không muốn nhận, liền cúp.

Lại gần như là liền gọi tới, Mạnh Thiệu Đình hơi nhíu mày. Mẹ luôn luôn là một người kiêu ngạo, nếu anh không nghe điện thoại, bà tuyệt đối không chịu gọi lần thứ hai. Lần này khác thường như vậy, chẳng lẽ là thật xảy ra chuyện gì?

Mẹ con liền tâm, dù cho bà làm chuyện sai lầm với anh, nhưng anh cũng không thể thật sự như không nhìn thấy bà. Do dự một lúc, lại thấy Tĩnh Tri tránh đi, liền cắn răng ấn nghe. Vừa "alo" một tiếng, bên kia liền truyền đến một trận tiếng khóc, trấn định và ung dung thường ngày của bà Mạnh biến mất vô tung vô ảnh, "Thiệu Đình, cha con đã xảy ra chuyện, con nhanh đến bệnh viện đi! Thiệu Đình..."

Mạnh Thiệu Đình thật không ngờ sẽ là chuyện như vậy, anh sửng sốt một chút, lúc này mới thanh tỉnh lại, lập tức hỏi: "Mẹ, mẹ đừng vội, đừng nóng vội, rốt cuộc cha làm sao vậy? Hiện tại ở bệnh viện nào, con lập tức qua đó..."

Bà Mạnh lại gào khóc một trận, khóc mơ hồ nói không rõ mắng: "Còn không phải là bởi vì con - tiểu súc sinh không bớt lo và Mạn Quân ư? Cũng không biết là ai nói với lão già kia, ông ta vừa nghe liền ngất đi, lúc này còn đang cấp cứu..."

"Mẹ, mẹ đừng nóng vội. Con qua đó ngay, không có chuyện gì, cha nhất định không có chuyện gì. Mẹ đừng khóc, con qua ngay đây."

Mạnh Thiệu Đình xoay người đi vào phòng ngủ, trong điện thoại hỏi bệnh viện nào, anh mới cúp điện thoại, tiện tay lấy áo khoác, không kịp mặc liền đi ra ngoài. Tĩnh Tri thấy bước chân vội vã của anh, bưng ly nước nghênh đón, vừa muốn mở miệng, lại bỗng nhiên bị anh đi không ngẩng đầu lên đụng phải một chút. Nước trong ly có chút nóng, đổ lên trên người Tĩnh Tri, cô đau liền á một tiếng, không nắm được cái ly trong tay nên liền rơi xuống mặt đất...


Mạnh Thiệu Đình cuống quít đỡ cô, nhìn kỹ trên dưới một phen, thấy cô cũng không có chuyện gì. Lúc này mới thở dài một hơi, buông cánh tay cô ra, miệng gấp gáp nói: "Tĩnh Tri, lúc này anh có chút việc gấp, nhất định phải ra ngoài một chút, em tìm thuốc phỏng bôi lên. Một lát nữa để người hầu chuẩn bị bữa tối, không được không ăn cơm, sẽ đói bụng, biết không?"

Anh nói xong, cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài. Tĩnh Tri chạy vài bước mới đuổi kịp anh, đưa tay kéo cánh tay anh, có chút hoang mang hỏi anh: "Xảy ra chuyện lớn gì ư?"

"Em không cần phải xen vào, cũng đừng lo lắng, anh sẽ xử lý." Anh đẩy tay cô ra, bước nhanh xuống lầu.

"Thiệu Đình..." Tĩnh Tri lo lắng không ngừng, hoảng loạn đuổi theo kéo anh lần nữa; "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em rất lo lắng..."

"Anh đã nói em không cần quan tâm, chính anh sẽ xử lý!" Mạnh Thiệu Đình lo lắng bệnh tình của cha, giọng nói không khỏi tăng lên mấy phần. Lúc đưa tay đẩy cánh tay cô ra, lực đạo không khỏi quá lớn. Tĩnh Tri bị anh đẩy hơi lảo đảo một chút, lại thấy anh giống như không nhìn thấy, vội vã xuống lầu, chỉ mới mấy giây liền biến mất ở trước mắt của cô.

Cô vịn lan can đứng ở nơi đó, nơi tưới nước nóng trên cánh tay ẩn ẩn đau, nhưng áp chế không được đau đớn và cô đơn trong lòng. Rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì, lại vội vã và sốt ruột như vậy, thậm chí còn hung dữ đẩy cô qua một bên, một câu an ủi giải thích cũng không có, cứ như vậy mà rời đi.

"Mẹ..." Đứa bé nho nhỏ thong thả đi tới, trong đôi mắt to hàm chứa sợ hãi. Vừa rồi lúc mẹ bị bác đẩy ra, nó nhìn thấy rõ ràng.

"Bảo bối, con dậy rồi sao? Đã đói bụng chưa?" Tĩnh Tri vừa thấy con trai, lập tức xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm xuống ôm lấy thằng bé, sờ sờ mặt của nó, lại sờ sờ xuống bụng nhỏ của nó: "Ăn cơm nhé?"

Phi Đồng lắc lắc đầu, tay nhỏ bé mập mạp còn mang theo thịt liền nắm chặt ngón trỏ của Tĩnh Tri, "Mẹ, chúng ta về nhà đi được không?"

Trong lòng Tĩnh Tri đau xót, nhẹ nhàng ôm lấy con trai, để trán lên trán no đủ của nó, nhẹ nhàng hỏi: "Bảo bối nhớ nhà? Chúng ta ở trong này không tốt sao? Vườn này rất đẹp nha, là ông ngoại để lại đấy."