Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 261: Chuyện lệch đường ray một đoạn

Chỉ tìm một quán KTV coi như không tệ ở gần đó, không ngờ bên này vừa mới xuống xe, Tĩnh Tri liền ngây ngẩn cả người. Cô có chút nghi hoặc nhìn nhìn Thanh Thu, lại thấy bộ dáng giật mình của Thanh Thu, mà Tương Tư dứt khoát lập tức hung hăng nghiêm mặt, dẫm chân một cái, nặng nề hừ một tiếng quay mặt qua chỗ khác!

Thẩm Bắc Thành thấy thế không khỏi giơ tay lên chọt Hà Dĩ Kiệt, trêu tức cười một tiếng: "Tình nhân nhỏ của anh giận anh!"

Một đôi mắt Hà Dĩ Kiệt đảo qua, vốn khóe môi có chút âm trầm không khỏi hơi nhếch lên một chút. Anh chậm rãi bước thong thả qua, đưa tay kéo Tương Tư lại, hơi dùng sức một chút liền kéo cô vào trong lòng, rồi sờ soạng mấy cái trên đỉnh đầu cô, mới chậm rì rì mở miệng: "Thế nào, thật sự tức giận sao?"

Sắc mặt Tương Tư đỏ lên, một phen đẩy anh ra, chạy đến giữa Tĩnh Tri và Thanh Thu, nắm lấy cánh tay hai người sống chết không chịu buông tay. Một đôi mắt to lại hung dữ trừng Hà Dĩ Kiệt, môi cũng bị chính mình cắn đến có chút trắng bệch, hai người giằng co chỉ chốc lát, Tương Tư bỗng nhiên kêu to lên: "Hà Dĩ Kiệt, anh hãy chấm dứt việc đó, đánh một gậy lại cho một trái táo ngọt, anh nghĩ rằng tôi là kẻ ngu ngốc ư? Anh cút, hiện tại liền cút! Không phải anh đã mang người khác về nhà sao, anh còn tới tìm tôi làm gì?"

Hà Dĩ Kiệt vừa nghe lời này, vẻ mặt không khỏi biến đổi. Vốn thoạt nhìn anh chính là một người đàn ông cực lạnh và âm trầm, lúc này đáy mắt lại hiện ra ánh sáng lạnh, mà môi lạnh nhạt cũng giương lên độ cong khinh thường, càng khiến anh thoạt nhìn giống như là khoát một thân lạnh lẽo, liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Tương Tư vừa thấy ánh mắt này của anh, nhịn không được liền rùng mình một cái. Cô nắm ống tay áo Tĩnh Tri, né tránh phía sau Tĩnh Tri, nhưng vẫn không phục cứng cổ ném một câu: "Anh tới cũng vô dụng, lần này tôi chết cũng không trở về với anh!"

Thẩm Bắc Thành vừa nghe Tương Tư nói như vậy, trước liền liếc mắt nhìn Hà Dĩ Kiệt một cái, tâm trạng cũng có chút ngượng ngùng. Nói thật, anh và Mạnh Thiệu Đình đều là thương nhân, mà Hà Dĩ Kiệt không giống, anh ta là một chính trị gia ở thành phố A, nhân vật có thủ đoạn thông thiên. Nếu không phải ba người bọn họ quen biết lúc học đại học, bây giờ hoàn toàn không thể nào là bạn bè có quan hệ thân thiết đến trình độ như vậy. Nhưng ở dưới vài tình huống, dường như Mạnh Thiệu Đình cao ngạo và Thẩm Bắc Thành anh cũng không khỏi cẩn thận để không phạm vào kiêng kỵ của Hà Dĩ Kiệt.

"Tương Tư lại hồ nháo? Còn không qua đây!" Sau một lát, Hà Dĩ Kiệt mới chậm rãi mở miệng. Anh nói chuyện như là răn dạy một cô gái nhỏ phạm sai lầm, không chút nào nghiêm khắc, ngược lại mang theo một chút mùi vị cưng chiều, nhưng không biết vì sao lại khiến lòng người phát run.


Mà gương mặt Tương Tư đã hoàn toàn biến thành một mảnh trắng bệch. Hơn hai năm, cô đã sớm nắm rõ tính tình của anh, anh cười càng cưng chiều thương yêu, nói chuyện càng ôn nhu, là biểu thị lúc chỉ có hai người bọn họ, anh sẽ càng thay đổi phương pháp giày vò cô!

Cô vẫn chưa quên, ngay mấy ngày trước, cô nhất thời xúc động ồn ào hai câu với anh, tối hôm đó anh dùng dây lưng buộc hai cổ tay của cô, thiếu chút nữa đã giày vò chết cô rồi!

Tương Tư nghĩ đến những thứ này, liền cảm thấy trên cổ tay đau nhức dữ dội. Nhưng quật cường trong xương cô lại ép buộc cô gắt gao cắn chặt khớp hàm, một đôi mắt to nhìn chằm chằm, nhưng vẫn đứng ở nơi đó bất động.

Hà Dĩ Kiệt cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nhìn cô một cái, không lên tiếng nữa.

Thẩm Bắc Thành lại có chút đồng tình nhìn Tương Tư, lại nói tiếp, nói như thế nào Văn Tương Tư này cũng theo Dĩ Kiệt hai năm, sao tính tình vẫn thối như vậy? Lần này chọc giận Dĩ Kiệt, thua thiệt còn không phải là bản thân cô ta sao?

Trong lòng anh nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không dám nói ra, chỉ đành nháy mắt với Thanh Thu. Thanh Thu vừa thấy, hoảng hốt vội vàng cười hòa giải, kéo Tương Tư oán trách nói: "Đang yên lành lại đùa giỡn tính tình gì đó? Hôm nay lúc ra ngoài không phải rất tốt ư? Lại xảy ra chuyện gì?"

Tương Tư bị Thanh Thu lôi kéo, vừa lúc chạm đến chỗ đau trên cánh tay. Cô hút một ngụm khí lạnh, phản xạ có điều kiện liền rút cổ tay của mình từ trong cánh tay Thanh Thu ra. Mà động tác nhẹ này của cô lại cuộn ống tay áo lên một chút, đúng lúc bị Tĩnh Tri nhìn thấy, Tĩnh Tri giật mình một cái, có chút không dám tin hai mắt của mình.


Trên cổ tay Tương Tư rõ ràng có một vết ứ đọng tím bầm thật sâu, nhìn thế nào cũng giống như là bị thứ gì đó siết chặt ra...

Tĩnh Tri nhịn không được liếc mắt nhìn Hà Dĩ Kiệt một cái, chỉ cảm thấy quanh thân người này đều là hơi thở âm lãnh, làm cho người ta vừa nhìn, tâm liền sinh ra một cỗ sợ hãi, không khỏi âm thầm lo lắng cho tình trạng của Tương Tư, Tương Tư là cô bé đơn thuần đáng yêu như vậy, sẽ không phải vì rơi vào trong tay của anh ta nên bị ngược đãi chứ?

Tĩnh Tri vừa có suy nghĩ đó, liền cảm thấy nhìn người Hà Dĩ Kiệt này thế nào cũng khó chịu, sinh ra vài phần cảm giác xấu với anh ta.

Tương Tư cưỡng ép nâng lên một nụ cười, giống như lập tức thu hồi gai toàn thân, cô cúi đầu, đuôi lông mi dài tựa hồ có giọt nước trong suốt. Tĩnh Tri có chút đau lòng, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên Tương Tư lại cười thờ ơ, trực tiếp đi tới trước mặt Hà Dĩ Kiệt. Như là không có gì cả phát sinh, tay cô khoác lên cánh tay Hà Dĩ Kiệt, xoay người lại cười tươi sáng với Tĩnh Tri, Thanh Thu: "Chị Thanh Thu, chị Tĩnh Tri, chúng ta đi vào hát đi!"

Tĩnh Tri sửng sốt một chút, Thanh Thu lại giống như đã thành thói quen, cũng không có phản ứng quá lớn, kéo Tĩnh Tri tiến vào.

Hà Dĩ Kiệt và Tương Tư đi tuốt ở đằng trước, Tĩnh Tri thỉnh thoảng lo lắng nhìn mấy lần, lại thấy bộ dáng vô cùng thân thiết của hai người, tâm không khỏi

sinh hoài nghi, Thanh Thu lại cúi đầu nói một câu: "Tĩnh Tri, cô đừng quản chuyện của Tương Tư, nói chung hai người bọn họ cứ như vậy, thỉnh thoảng làm ầm ĩ một trận thôi..."

Tĩnh Tri à một tiếng, xoay mặt lại nhìn thấy mi tâm Thanh Thu gắt gao nhíu chặt, mà ánh mắt nhìn về phía Tương Tư lại tràn đầy bất đắc dĩ và đau lòng.

Tĩnh Tri chỉ cảm thấy có chút quái dị, nhưng nhìn bộ dáng tâm tình dâng cao của Tương Tư, mà Hà Dĩ Kiệt cũng chăm sóc cô bé đủ điều, liền dần dần an tâm.

Thẩm Bắc Thành tuyệt đối không chịu mở miệng hát, sau khi Thanh Thu hát hai bài, Tương Tư như được xưng bá, cô bé không chỉ như là cô gái nhỏ mê chơi, hát một lần các ca khúc được yêu thích, còn cố nài kéo Hà Dĩ Kiệt hát đôi nam nữ. Hà Dĩ Kiệt cười cười nhận microphone, lại chọn một bài 《 tình cũ kéo dài 》kinh điển của Trương Học Hữu, giọng của anh ta rất tốt, hát một khúc xong, đến Tĩnh Tri cũng không nhịn được vỗ tay cho anh ta.