Nhưng không có chứng minh thư, không có hộ chiếu, không có tiền, thậm chí cũng không có điện thoại, anh đi như thế nào?
Động tác sửa sang lại hộp cứu thương của Tống Cảnh liền chậm lại, cô giật mình nhìn anh, nhìn gò má mơ hồ không rõ của anh ở trong ánh sáng mờ tối trong phòng, trong lòng cô dâng lên chua xót khổ sở nói không nên lời, "Tam thiếu gia, anh vẫn không thể quên được cô ta sao? Hiện tại, nói không chừng cô ta đã sớm không nhớ rõ anh..."
"Tri Tri sẽ không quên tôi, cô không hiểu cô ấy." Mạnh Thiệu Hiên lắc lắc đầu, bỗng nhiên anh quay mặt lại nhìn về phía Tống Cảnh, trong đôi mắt mang theo khẩn thiết: "Tống Cảnh, mắt tôi cũng sắp tốt rồi, cô có thể giúp tôi hay không? Giúp tôi rời khỏi đây, trở về nước được không?"
Tống Cảnh hoảng sợ, liên tục xua tay: "Tam thiếu gia, cái này không thể được. Nếu như bị lão gia biết, tôi cũng khó giữ được mạng!"
Mạnh Thiệu Hiên chỉ cảm giác một chút xíu hi vọng vừa dâng lên của mình lại tan vỡ, anh thu hồi ánh mắt rơi ở trên mặt Tống Cảnh, có chút tự giễu nỉ non: "Là tôi lỗ mãng, tôi dựa vào ai cũng vô dụng. Lần này, dù bất cứ giá nào, tôi cũng phải trở lại."
"Tam thiếu gia, anh ngàn vạn đừng làm chuyện điên rồ..."
"Làm chuyện điên rồ? Tôi còn chưa có đần như vậy, vợ và con của tôi còn đang chờ tôi trở lại, tôi không dễ dàng chết như vậy!" Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên cười lạnh mấy tiếng, anh giương mắt nhìn về phía phòng ngủ lầu hai của Mạnh Chấn Tông, gần như là nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Cô đi nói với họ Mạnh kia, nếu ông ta muốn một mạng ở nơi này, liền cố gắng giam giữ tôi, đừng để tôi rời khỏi đây. Nước Mỹ là một quốc gia chú trọng nhân quyền, tôi ngược lại muốn nhìn xem, chuyện này náo ra, mặt mũi người nào sẽ khó coi!"
Mạnh Thiệu Hiên nói xong, bỗng nhiên cầm ấm trà tử sa(1) từ trên khay trà lên, ném mạnh xuống mặt đất. Tiếng choang lớn làm cho mấy người hầu đều sợ hãi đến thay đổi sắc mặt, sắc mặt Tống Cảnh cũng trắng bệch che tai ngồi ở chỗ kia há hốc miệng nói không ra lời. Mạnh Thiệu Hiên lại nhẹ nhàng vỗ tay, hừ lạnh cười nhẹ một tiếng, xoay người sờ soạng đi ra ngoài...
**********************************************
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ."
Mạn Quân nằm lệch ở trên giường, tóc dài mất trật tự rối tung ở bên gối, trên người cô đắp một tấm chăn mỏng, sắc mặt tuyết trắng, hai gò má có chút sưng phù, mà hốc mắt lại là một mảnh hồng nhạt. Một cánh tay gầy yếu lộ ở bên ngoài, thỉnh thoảng, cô sẽ tê tâm liệt phế ho lên mấy tiếng, nhưng đôi mắt qua một lúc lâu rồi mà vẫn chưa mở ra.
Lúc cô nói những lời này, thở gấp kịch liệt, giọng nói hồng hộc vang lên như ống bể nát. Trong phòng lớn như vậy, rèm cửa sổ sát đất kéo lên phân nửa, che khuất ánh nắng có chút nóng. Mà Mạnh Thiệu Đình đứng một chỗ khác của cửa sổ, anh mặc một thân tây trang màu đen, cổ áo sơ mi màu tro lại mất trật tự mở hai nút áo, không có đeo cà vạt, lộ vẻ có chút biếng nhác.
Một tay anh cắm ở trong túi quần, thân thể tựa vào trên vách tường, một cái tay khác kẹp một điếu thuốc, nhưng cũng chưa từng hút một lần, chỉ thỉnh thoảng phất tro thuốc lá. Trên sàn nhà gỗ tếch đắt tiền kia đã rơi xuống một tầng tro bụi, ánh mặt trời chiếu vào, có thể nhìn thấy rất nhiều tro bụi nhỏ bé nhảy múa ở trong cột sáng. Mạnh Thiệu Đình dò xét nhìn mấy lần, nụ cười bên môi dần dần trở nên trào phúng.
Mạn Quân cũng có suy nghĩ không khác gì những phụ nữ muốn làm tình nhân của anh, ngồi trên vị trí này, sẽ có ai nguyện ý chắp tay nhượng bộ?
Không phải ai cũng ngốc như Phó Tĩnh Tri vậy, đơn giản đưa thứ đã nắm chặt ở trong lòng bàn tay cho người khác. Đương nhiên, cũng không phải phụ nữ nào cũng có tâm tư đơn thuần và trong sáng giống như Phó Tĩnh Tri vậy.
Mạn Quân luôn miệng nói yêu anh, không có anh không được, không có anh sẽ chết. Nói một cách thẳng thừng, cô ta càng yêu cái danh nhị thiếu phu nhân của nhà họ Mạnh này, chỉ là càng yêu ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ khi kéo anh đi ở trước mặt mọi người!
"Mạn Quân, chuyện cho tới bây giờ, cô cho là cô nói không buông, tôi sẽ thật không có cách nào sao?" Mạnh Thiệu Đình giơ tay lên, ném chính xác đầu mẩu thuốc vào trong gạt tàn thuốc. Anh biếng nhác cười một tiếng, chậm rãi bước đi thong thả đến bên giường Mạn Quân, đứng lại.
Vì vậy ánh mặt trời kia liền bị thân ảnh cao lớn của anh che khuất, mặt Mạn Quân chìm vào trong bóng tối, lại che phủ một màu đỏ quỷ dị.
Trên tủ đầu giường đặt một chiếc đèn bằng vải lụa màu đỏ xinh đẹp, nhìn lên chút nữa, có thể nhìn thấy ảnh cưới lớn xinh đẹp. Hai người ôm nhau đều có suy nghĩ riêng, nụ cười cũng là miễn cưỡng.
Trên đỉnh giường ngủ treo ngược màn che rộng lớn rũ xuống, cột giường màu vàng kim, khăn trải giường đỏ thẫm, chăn đỏ thẫm, cả người vùi vào trong màu đỏ, càng lộ vẻ mảnh mai và nhỏ bé.
Mạn Quân lại bắt đầu một đợt ho kịch liệt, Mạnh Thiệu Đình chỉ cười lạnh lùng nhìn cô ta.
Anh cười càng ngày càng nồng đậm, vành mắt Mạn Quân lại càng hồng hơn. Đến cuối cùng, nước mắt cô giống như dây hạt châu bị đứt, nhưng vẫn quật cường cố nén không phát ra nghẹn ngào.
"Cần gì khổ như thế, vốn cô đã biết, tôi chưa bao giờ từng thích cô, cưới cô cũng chỉ là kế tạm thời. Mạn Quân, đừng để cho tôi càng chán ghét cô."
Anh hơi cong thân thể, lấy một tờ khăn giấy cực kỳ ôn nhu lau nước mắt cho cô.
Mạn Quân lại lập tức cười rộ lên, nhưng cô chỉ cười được ba tiếng liền bị sặc, nắm ngực ho khan tê tâm liệt phế. Cô vừa nằm lỳ ở trên giường ho lớn, vừa đứt quãng nói: "Nếu tôi không có nhớ lầm... Mạnh Thiệu Đình, anh... lúc trước anh mang tôi trở về từ nước Mỹ, buộc... buộc Phó Tĩnh Tri ly hôn với anh, cũng từng nói như vậy!"
Nụ cười Mạnh Thiệu Đình cứng đờ, đáy mắt anh lập tứ phủ đầy hàn băng. Anh khom lưng, bỗng nhiên đưa tay nắm vạt áo ngủ của Mạn Quân, hơi dùng dùng một chút, thân thể gầy đến không còn hình dạng của Mạn Quân liền bị anh nhấc lên. Cô bị siết đến khó có thể hô hấp, sắc mặt càng đỏ bừng, muốn ho nhưng lại không ho được, trong cổ họng vang lên tiếng khò khè, Mạnh Thiệu Đình lại không nhúc nhích chút nào, chỉ là vẻ mặt càng dữ tợn hơn, khí lực trên tay cũng càng mạnh hơn...
"Từng nói thì như thế nào? Cô đã biết từ trước đến nay lòng dạ tôi ác độc, đừng vọng tưởng đấu với tôi nữa!"
"Mạnh Thiệu Đình, tôi chưa từng muốn đấu với anh!" Mạn Quân bỗng nhiên liều mạng đưa tay đẩy anh ra, thân thể của cô như sợi bông rách nát ngã xuống giường, đầu cô lao xuống, tóc dài rũ lộn xộn đầy trên sàn nhà, cô ho long trời lở đất. Hồi lâu sau, cô mới giãy giụa ngồi dậy, mà đáy mắt lại có thần sắc đồng tình: "Tôi thực sự thương hại anh, anh và tôi ly hôn thì có ích lợi gì? Người ta hoàn toàn không muốn anh, Mạnh Thiệu Đình, anh đừng vờ ngớ ngẩn, người ta hoàn toàn không muốn anh, trong lòng người ta hoàn toàn không có anh!"
"Cô đã biết là tôi đang vờ ngớ ngẩn, tội gì cũng tự mình vờ ngớ ngẩn. Trong lòng tôi cũng không có cô, vì sao cô không thể thoải mái nhanh nhẹn đáp ứng ly hôn?"
Anh dứt khoát đứng lại, ôm hai cánh tay nhìn chăm chú cô từ trên cao.
"Anh muốn chính là tâm của cô ta, là cô ta quan tâm anh, mà tôi muốn chỉ là lưu ở bên cạnh anh, làm vợ của anh. Cho tới bây giờ tôi đều biết, tâm của anh sẽ không cho tôi. Nếu đã biết, tôi tội gì phải miễn cưỡng, nhưng tôi sẽ không buông tha thứ đã nắm chặt ở trong lòng bàn tay."
Chú thích:
(1) tử sa (một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà)