Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 254: Cầu không được (1)

Mặc dù thoạt nhìn chú này không tốt lắm, thế nhưng hình như bộ dáng chú ấy đối với mẹ rất tốt. Hơn nữa, dưới tay chú ấy quản nhiều chú lợi hại như vậy, nếu như chú ấy chiếu cố mẹ, sau này ai còn dám khi dễ mẹ?

"Em nhìn em đi, ở đây gió lớn như vậy, em còn khóc, cũng không sợ gió lạnh thổi sinh bệnh." Mạnh Thiệu Đình kéo tốt áo khoác cho cô, lại cúi đầu, rất tùy ý kéo khóa trên áo cô, quấn lại từng vòng khăn quàng cổ bị lỏng ra ở trên cổ cho cô. Sau đó cũng không nhìn cô, đưa tay ôm lấy bánh bao nhỏ: "Lời nói lúc nãy của chú, con có đáp ứng không?"

"Con nói cho chú biết? Mẹ luôn len lén khóc vào nửa đêm..."

"Ừ... con có thể gọi điện thoại cho chú, mẹ vừa khóc, con liền gọi cho chú được không?"

"Con không có di động." Con ngươi bánh bao nhỏ vừa chuyển, giọng nói non nớt làm cho Mạnh Thiệu Đình nở nụ cười.

"Nếu như con nguyện ý hợp tác với chú, chú liền mua cho con một cái điện thoại di động được không?"

Bánh bao suy tính một hồi, trước khi mẹ lên tiếng liền gật gật đầu; "Được rồi, chúng ta ngoéo tay."

Bánh bao rất nghiêm túc vươn bàn tay nhỏ bé mang theo thịt nhỏ của mình ra, Mạnh Thiệu Đình chau mày, khóe môi nhếch một chút. Ở trong ánh mắt trừng lớn của Tĩnh Tri, đưa ngón tay của mình ra, nghéo lấy tay nhỏ bé của bánh bao.

"Mạnh Thiệu Đình, anh cũng hồ nháo với bánh bao sao? Thằng bé mới bây lớn, còn chưa tới hai tuổi, mua di động gì chứ! Mạnh Phi Đồng, bình thường mẹ nói với con thế nào? Không được tùy tiện lấy đồ của người khác!"

Tĩnh Tri nghiêm mặt, có chút buồn bực, sao con trai ở trước mặt mình ngoan như vậy, vừa đến trước mặt Mạnh Thiệu Đình liền giống như thay đổi thành người khác!

Khuôn mặt béo mập của bánh bao lập tức xụ xuống, nó rút ngón tay của mình về, lông mi thật dài chớp chớp, che con ngươi xinh đẹp lại: "Mẹ, con không cần di động, mẹ đừng giận con."


"Con biết sai rồi là được rồi, chờ con trưởng thành, nghĩ muốn cái gì mẹ đều cho con, nhưng không thể nhận đồ của người khác."

"Tĩnh Tri, hình như tôi không tính là người khác chứ. Ít nhất..."

Mạnh Thiệu Đình nhún nhún vai, cúi đầu hôn bánh bao; "Ít nhất, tôi cũng là bác của Phi Đồng."

Đáy mắt anh hiện lên một tia tự giễu, nhưng vẫn cười sang sảng. Đại trượng phu, hà tất câu nệ tiểu tiết?

"Mạnh Thiệu Đình..."

"Đi thôi, ở đây nhiều gió, chúng ta về nhà đi." Mạnh Thiệu Đình thấy vẻ mặt giãy giụa của cô, đáy lòng âm thầm than thở một tiếng, dứt khoát cầm tay cô rời đi.

"Em yên tâm, tôi sẽ đối tốt với thằng bé. Mặc dù nó không phải con của tôi, nhưng bởi vì em, tôi cũng sẽ đối tốt với nó."

Một tay anh ôm bánh bao nhỏ, một tay dắt tay cô thật chặt, lúc nói ra những lời này, biểu hiện trên mặt của anh đạm mạc, cũng không có nhìn cô.

Ở trong gió có chút lạnh, vạt áo gió mỏng màu đen của anh bay phất phới trong gió, nhưng ngón tay của anh lại ấm áp. Ấm áp truyền dọc theo ngón tay của

anh đến lòng bàn tay của cô, cô chỉ cảm thấy ở trong gió lạnh đầy trời này, vốn giống như tuyệt vọng không có đường ra, dường như thấy được thuyền cứu giúp.

Nhưng thuyền này lại giống như phù thủy trong nước, bà ta vừa hát ca khúc tuyệt vời hấp dẫn bạn đi tới, nhưng vừa cho bạn nhìn thấy giây phút tử vong đầy xinh đẹp kia.


Sau khi giây phút ấm áp ngắn ngủi tốt đẹp nắm được bị mất đi, sẽ dứt khoát né tránh ở xa xa, để cho mình trước sau như một giãy giụa ở trong bể khổ vô biên?

Tĩnh Tri thở dài một hơi, cô đón gió mở to hai mắt, tựa hồ gió này có thể thổi đi tất cả mâu thuẫn giãy giụa của cô.

Bánh bao nhỏ ghé vào trên vai Mạnh Thiệu Đình, cảm thấy cái ôm này không giống như của mẹ. Ôm ấp của mẹ mềm mại ấm áp, nhưng ôm ấp của chú này lại rất lớn, rất rắn chắc, cũng rất ấm.

Bánh bao nhỏ len lén nghĩ ở trong lòng, cảm giác không giống này, có phải là cảm giác của cha không?

Nó cắn ngón tay đầy thịt của mình, chớp chớp hai mắt thật to, lại chạm chạm vào ngực Mạnh Thiệu Đình, cánh mũi hơi mấp máy, tựa hồ ngửi thấy mùi hương trên người chú ấy.

Lúc đi tới xe, Tĩnh Tri rốt cuộc dừng bước. Cô đưa tay, mở miệng với con trai: "Bảo bối, qua với mẹ."

Mặc dù bánh bao nhỏ có chút lưu luyến cái ôm ấm áp như là thuyền lớn của Mạnh Thiệu Đình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe mẹ nói.

Tĩnh Tri ôm bánh bao nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mềm mại của nó. Lúc này mới mỉm cười, ngẩng đầu lên, lại không nhìn Mạnh Thiệu Đình, chậm rãi nói: "Mạnh tiên sinh, tôi nghĩ, tôi và bánh bao nhỏ cần phải trở về."

Mạnh Thiệu Đình đột nhiên nghe những lời này, đầu tiên là sửng sốt một chút, mắt đen của anh chợt nhuộm lên ý cười không sao cả. Anh nghiêng thân thể, nửa dựa vào trên xe, cằm kiên nghị hơi giơ lên, ngắm nhìn mặt của cô.

Tóc của cô bay lượn trong gió, gió thổi tóc mái trên trán cô lên. Vết thương cũ kia đập vào mắt, anh cứ nhìn cô như vậy, sau đó nghe được giọng nói của mình: "Được."

Đáy mắt Tĩnh Tri chảy qua một tia kinh ngạc, cô cho rằng dựa theo tính cách của anh, nên vừa đấm vừa xoa hoặc quấn quít chặt lấy, nhưng chưa từng nghĩ đến, anh cứ thả cô đi như vậy.

"Tôi nói là, hiện tại liền đi."

Tĩnh Tri ôm bánh bao nhỏ chặt hơn một chút, nhẹ nhàng cắn môi dưới. Một đôi mắt trắng đen rõ ràng giống như lưu ly, trong suốt rõ ràng nhìn phía anh.

"Được, bây giờ còn chưa tới giữa trưa, thời gian sẽ kịp. Tôi để An Thành đưa các người trở về, nếu không tôi cũng không yên lòng."

Ý cười của Mạnh Thiệu Đình sâu hơn một chút, anh đưa tay nhéo nhéo mặt bánh bao nhỏ, bóp nó đến nhe răng trợn mắt oa oa kêu to. Anh cười càng vui vẻ hơn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, dán ở bên tai bánh bao nhỏ, nhẹ nhàng nói; "Đừng quên những lời chú đã nói với con."