Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 14: Một đêm đầy thú vị

Tĩnh Tâm xoay người rời đi, tay sửa sửa lại bên tóc bị bay rối loạn, nở một nụ cười, cầm chắc bàn tay của Tĩnh Nghi vẫn còn đang run run: "Em gái yêu quý, không thể trông cậy vào Thiệu Đình thì trong nhà họ Mạnh vẫn còn có con trai cả và con trai thứ ba mà, dựa vào sắc đẹp của em, tùy tiện cũng có thể quyến rũ được một người khác, em làm chị em dâu với Phó Tĩnh Tri, cũng không phải là tệ!"

"Chị ba, sao chị lại có thể nói như vậy về chị hai chứ? Chị Hai cũng đã gả cho anh rể, cho dù chị có thích anh rể đi chăng nữa, hiện tại anh ấy cũng là chồng của chị hai mà." Tĩnh Ngôn vẻ mặt bất bình, có chút nén giận lên tiếng, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được cứ dõi theo bóng dáng hai người kia, chỉ hận người được ôm trong lòng không phải là mình.

"Em câm miệng lại cho chị!"

Tĩnh Nghi lập tức gắt gao cắn răng mím miệng, hung hăng trừng mắt nhìn Phó Tĩnh Ngôn một cái, Tĩnh Ngôn bị dọa khẽ run rẩy, cuống quít trốn ở trong lòng Tĩnh Tâm: "Chị cả... Chúng ta đi thôi."

Tĩnh Tâm và Tĩnh Ngôn bỏ đi, chỉ còn lại một mình Tĩnh Nghi đứng ở chỗ đó. Người nào đã khinh thường cô, người nào đã cười nhạo cô, tất cả đều do Phó Tĩnh Tri đã biến cô thành một trò cười, thất bại đến cực điểm như thế!


**

"Hừm... Chúng ta đã vụng trộm bỏ trốn thì không nên bị phát hiện." Tĩnh Tri một tay kéo cao làn váy lên, một tay kéo Mạnh Thiệu Đình, khom lưng xuyên qua đường mòn trong vườn hoa, nhìn thấy cánh cửa sau của vườn hoa đã đóng chặt.

Mạnh Thiệu Đình không hề kháng cự, nhìn bà xã của mình uống say để lộ ra một mặt thú vị như vậy. Cô như ngựa quen đường cũ đưa anh đi xuyên qua hành lang, tránh qua những ánh mắt của nhóm người thiên kim thiếu gia đang ở cùng một chỗ ôm ấp nhau, qua bảy tám khúc ngoặt của đường mòn mới tới cửa vườn hoa.

"Dường như em rất quen thuộc với chỗ này thì phải?" Anh nín thở trầm giọng hỏi, Tĩnh Tri vừa buộc chặt lại làn váy, vừa quay mặt lại nở một nụ cười sáng lạn: "Lúc em còn nhỏ hàng ngày đều ở nơi vườn hoa tĩnh lặng này, những trò như chơi trốn tìm, đánh giặc, trèo tường, trèo cây, em là số một đấy!"

"Em nhờ anh một chút." Hai tay anh nâng cái mông nhỏ của cô nhưng không hề có chút tà niệm nào, thân hình mảnh khảnh của cô nhờ lực đẩy thật mạnh của anh, dễ dàng vượt qua bức tường thấp.


"Đến lượt anh lên nhé." Cô vươn tay ra, đôi mắt lấp lánh như vì sao nhỏ sáng ngời giữa màn đêm hơi cười cười.

Mạnh Thiệu Đình nghĩ sau này mình có điên thì mới có thể làm cái chuyện trèo tường chạy trốn như thế. Nếu như sau này còn đi trèo tường, thì khi đó nếu anh lại bị trật chân, vậy làm sao có thể ôm ấp hưởng thụ “dáng ngọc ngát hương” hàng đêm được chứ?

"Không việc gì đâu?" Cô có chút ảo não nhìn vẻ mặt anh tái đi bởi vì bị đau: "Đều do em không tốt, không nên khuyến khích anh trèo tường."

Mạnh Thiệu Đình khoát tay: "Em đỡ tôi lên xe đi, khoảng cách hơi xa." Anh liếc nhìn cô một cái, cảm thấy thân hình cô quá mảnh mai, vóc dáng vừa mới đến ngực của mình, chỉ sợ cô khó có thể đỡ nổi anh.

"Được rồi, chân trái anh không cần giẫm lên đất, cố gắng dựa vào người em." Tĩnh Tri có chút đau đầu, nhưng vẫn ra sức đỡ anh đi về phía trước.

Anh thật sự rất nặng, anh cao tới 1m85, mà cô chỉ có 1m63, một đoạn đường không dài không ngắn, nhưng bọn họ đi thật lâu mới tới. Khi đến được chỗ xe đỗ, lúc ấy Tĩnh Tri gần như đã nói không ra lời. Cô tựa vào trên thân xe, miệng há to ra để thở, trên chóp mũi lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Mạnh Thiệu Đình nhìn cô, không biết là do rượu mạnh hay là do mệt mỏi, mà làn da của cô vừa hồng hào lại vừa trong suốt, loáng thoáng có mấy sợi tóc dán trên gương mặt ẩm ướt của cô, màu đen của tóc nổi lên trên màu da trắng hồng, càng làm cho da thịt của cô như là đồ sứ vậy, khiến anh không sao kiềm chế nổi liền vươn tay ra...