Edit: V.O
Bạch Thận Ngôn nghe xong, cười lạnh: "Có vẻ cô lầm chỗ nào rồi. Rõ ràng là cô thừa dịp tôi tắm rửa, tiến vào phòng tôi, trèo lên giường của tôi, ngã vào lòng tôi."
"Nhưng, nhưng anh cũng không nên, không nên đối với tôi..." Thịnh Thiên Kim đỏ mặt.
"Thịnh tiểu thư!"
Đột nhiên, Bạch Thận Ngôn chống hai tay lên giường, nghiêng người tới trước, tiến đến trước mặt cô, nói: "Tôi là đàn ông! Một người đàn ông bình thường, lúc phụ nữ ngã vào lòng, dụ dỗ đủ loại, nếu một chút phản ứng cũng không có, vậy mới là có vấn đề! Trừ khi, cô thừa nhận sức quyến rũ của chính mình không đủ, không đủ để hấp dẫn thú tính của tôi..."
"Im miệng, im miệng, im miệng!"
Thịnh Thiên Kim giống như một con mèo xù lông, bật dậy: "Anh mới không đủ sức quyến rũ! Mị lực của bản tiểu thư rất lớn!"
Bạch Thận Ngôn nghe xong, rút tay về, đứng thẳng bên giường, lạnh lùng nhìn cô: "Một khi đã như vậy, cô cũng không có tư cách trách tôi."
"Anh, anh..."
Thịnh Thiên Kim chỉ vào y, trong lòng nghẹn một bụng tức, cuối cùng lại không nói nên lời.
Đột nhiên cô phát hiện, nếu bạch thận ngôn không biết xấu hổ, quả thực còn khủng bố hơn mười tên Lục Du Sinh!
"Được rồi, cho dù vì sao đi vào, bây giờ, lập tức đi ra ngoài cho tôi." Bạch Thận Ngôn chỉ vào cửa, nói.
"Vì sao?" Thịnh Thiên Kim hỏi.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô, mắt bốc lên một đám lửa: "Tôi cần đi tắm lại."
"Không phải anh mới vừa tắm xong sao? Sao còn..." Lúc cô nói tới đây, đột nhiên ngừng lại, một tay che miệng, một tay chỉ vào người đối diện: "Anh, sẽ không phải là anh...tên lưu manh này!"
Nói xong, đã bước xuống đất, chạy ra bên ngoài.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô vừa xấu hổ vừa giật mình chạy đi, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp.
...
Sau khi Thịnh Thiên Kim ra ngoài, dieendaanleequuydoon – V.O, lại đi đến phòng làm việc.
Đột nhiên, cô vô tình nhìn thấy bản thân mình trong gương, đột ngột dừng lại.
"Trời ơi..."
Cô che mặt, khiếp sợ nhìn chằm chằm người trong gương.
"Sao có thể đỏ như vậy? Trời ạ!"
Cô không ngừng lấy tay quạt gió.
...
Hai mươi phút sau, Bạch Thận Ngôn mới đi ra.
Sau khi ra, y phát hiện vẻ mặt Thịnh Thiên Kim như đang đi vào cõi tiên, ngồi trên ghế sofa nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Trong ký ức của y, Thịnh Thiên Kim luôn luôn tràn ngập sức sống, náo loạn, lại rất ít có lúc yên tĩnh như thế này.
Nghe được tiếng động, Thịnh Thiên Kim quay đầu, thấy được Bạch Thận Ngôn.
Cô suy tính y một lúc.
Lúc này, Bạch Thận Ngôn đã cởi áo ngủ, thay quần áo ngay ngắn, lại trở lại thành Bạch gia nói năng nghiêm túc kia. Chỉ là, có lẽ do tắm rửa, tóc y chưa khô hoàn toàn, ướt sũng, vài sợi không nghe lời lại dựng lên trên đỉnh đầu, có vài phần buồn cười và hiền hòa hơn bình thường.
"Cô đến tìm tôi làm gì?" Bạch Thận Ngôn ngồi xuống đối diện cô.
Y không nói tới thì thôi, y vừa nói tới, lửa giận trong lòng Thịnh Thiên Kim lại bùng lên.
"Anh còn nói!"
Cảm xúc Thịnh Thiên Kim kích động, nói: "Về kế hoạch tuyên truyền của tôi và Lâm Vũ Hạo, có phải bị anh bác bỏ không?"
Anh có biết không, vì chụp cái này, cô đã nhịn bệnh vương tử của Lâm Vũ Hạo bao lâu?
Buổi chụp cực kỳ tàn ác, diệt sạch tính người như vậy, cô không bao giờ muốn trải nghiệm lần thứ hai!
Kết quả, Bạch Thận Ngôn lại tốt, chỉ một câu nói, trực tiếp bỏ mặc vất vả và nỗ lực của cô!
Vậy sao có thể không khiến cô tức giận?
"Anh cố ý làm khó dễ tôi đúng không?" Thịnh Thiên Kim trừng y, nói.