Edit: V.O
Thịnh Thiên Kim quay đầu, thấy được Lục Du Sinh.
"Ơ?"
Cô hơi ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây?"
Lục Du Sinh quơ quơ túi máy tính nhãn hiệu nào đó với cô.
Thịnh Thiên Kim đẩy cửa xuống xe.
Lúc này, Lục Du Sinh cũng thấy Bạch Thận Ngôn ngồi ở tay lái.
"Thận Ngôn? Sao cậu lại ở cùng với Thiên Kim?" Lục Du Sinh ngạc nhiên.
Không đợi Bạch Thận Ngôn mở miệng, Thịnh Thiên Kim đã giành nói trước: "Hôm nay em đến công ty báo cáo. Kết quả lúc trở về, không hiểu sao chân lại đau. Sau đó, Bạch tiên sinh vừa vặn đi ngang qua chỗ đó, rồi tốt bụng đưa em về."
Cô nói xong, không khí chung quanh đọng lại.
"À, vậy sao? Vậy anh phải thay Thiên Kim cảm ơn cậu rồi." Lục Du Sinh nở nụ cười vô hại, nói khẽ.
Mà trong xe, mặt Bạch Thận Ngôn, lạnh vài phần: "Không cần."
Sau khi nói xong, hiện trường lại lâm vào yên lặng.
Dù là Thịnh Thiên Kim, lúc này cũng nhận thấy không khí có chút không thích hợp.
Cô há miệng, muốn phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.
"Anh Du Sinh, sao anh lại đến đây?" Cô hỏi.
Ánh mắt Lục Du Sinh nhìn Bạch Thận Ngôn đối diện, sau đó cưng chiều xoa xoa đầu Thịnh Thiên Kim, nói: "Chẳng lẽ em đã quên? Lúc trước em trách anh, nói là máy tính ở đây không dùng được. Cho nên, anh mới mua cái mới đem tới cho em."
"À, ra là vậy, cám ơn."
"Giữa anh và em, còn cần nói cám ơn à?"
...
Thịnh Thiên Kim nhìn anh.
Nếu như bình thường, lời này không có gì, nhưng bây giờ nói trước mặt Bạch Thận Ngôn, sao nghe thấy có chút kỳ lạ.
Thịnh Thiên Kim khẽ nhíu mày.
Lục Du Sinh lại muốn chơi trò gì vậy.
"Người đã đưa về, dieendaanleequuydoon – V.O, tôi đây cũng nên đi."
Đúng lúc này, Bạch Thận Ngôn luôn luôn yên lặng lại mở miệng.
Thịnh Thiên Kim quay đầu, nhìn y.
"Thận Ngôn, nếu cậu không bận việc gì, đưa tôi đi đoạn đường đi." Lúc này, đột nhiên Lục Du Sinh nói. Thấy mọi người nhìn anh, vẻ mặt lại bất đắc dĩ, giải thích: "Lúc mới tới, tôi không biết phải ở bao lâu, dặn tài xế đi về trước rồi. Cho nên bây giờ..."
Anh nhìn Bạch Thận Ngôn.
Bạch Thận Ngôn cũng nhìn anh.
Cuối cùng, Bạch Thận Ngôn gật đầu: "Được."
Lục Du Sinh nghe xong, nhếch miệng, cái tay để không kia kéo Thịnh Thiên Kim vào lòng.
Thịnh Thiên Kim ngạc nhiên, trừng anh.
Nhưng tay Lục Du Sinh lại giống như kìm sắt, gắt gao cố định cô trong lòng, lại nói với Bạch Thận Ngôn: "Nha đầu này bị thương, tôi đưa em ấy vào trước, quay ra nhanh thôi."
Nói xong, đã giúp Thịnh Thiên Kim đi vào cánh cổng phía sau.
"Này! Tên khốn kiếp Lục Du Sinh này, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nhanh thả em ra!" Thịnh Thiên Kim giãy dụa.
"Bảo bối, anh đưa em vào nhà đó, sao em có thể hiểu lầm tấm lòng của anh chứ?" Lục Du Sinh nói.
"Khốn kiếp! Đừng động tay động chân với em, tự em có thể đi được!"
"Có thể đi? Vậy sao em lại ở chung với Bạch Thận Ngôn?"
"Không phải em đã nói rồi sao, em không cẩn thận..."
"Em coi anh cũng ngu ngốc giống em sao, sẽ tin loại lý do này? Lúc rời khỏi công ty bị trẹo chân, được Bạch Thận Ngôn tốt bụng đưa về? Em cũng không nhìn xem, bây giờ là mấy giờ, em ký cái hợp đồng, sẽ ký đến hơn chín giờ tối? Còn có quần áo lộn xộn này của em..."
"..."
Thịnh Thiên Kim không phản bác được.
...
Phía sau, Bạch Thận Ngôn nhìn hai người dần dần đi xa, ánh mắt trở nên vô cùng thâm trầm.
...
Hai mươi phút sau, Lục Du Sinh từ trong nhà đi ra, mỉm cười đi về phía y.