Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 207: Một thân một mình

"Thế nào, suy nghĩ kĩ rồi chứ?" Hắn lạnh lẽo hỏi. Nếu cô có thể ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ bớt được rất nhiều phiền phức không cần thiết, nên biết là muốn cô chết rất dễ, nhưng hắn lại không muốn để cô được chết.

Tường nhắm mắt lại hít một hơi sâu rồi chậm rãi nói: "Tôi có một điều kiện."

"Học được cách ra điều kiện với tôi rồi à? Cô tưởng cô có tư cách đó sao?" Hắn nhíu mày với vẻ không vui, cô bình tĩnh đến mức khiến hắn cảm thấy mất tự nhiên.

"Quả thật là không có tư cách, tính mạng của tôi cũng có đáng tiền đâu, nếu ngài không đồng ý điều kiện của tôi, tôi sẽ chết trên bàn phẫu thuật!" Cô bình tĩnh và kiên định nói!

Ánh mắt Hắc Diêm Tước chợt lạnh, rồi một cái tát giáng xuống mặt cô, "Đừng có mưu tính đến chuyện uy hiếp tôi! Cô nên biết, không có bất kì người nào có thể uy hiếp được tôi, bao gồm cả cô!"

"Ha..." Tường Vi cười lạnh, "Đúng vậy, không ai uy hiếp được ngài cả, nếu không thì sao tôi lại vô duyên vô cớ bị người ta đóng đinh lên cây giá chữ thập chứ? Để tôi đến Thịnh Thế và Ny Thường một chuyến, đấy chính là điều kiện của tôi!"

"Chỉ thế thôi?" Hắn nghi ngờ hỏi, rồi lại quan sát thật kĩ vẻ mặt cô, muốn biết ý đồ của cô là gì, nhưng ngoài vẻ tuyệt vọng từ ánh mắt cô thì hắn không nhìn ra được cái gì khác nữa!

"Đúng vậy, chỉ đơn giản vậy thôi!" Cô gật đầu nói.

"Được, vậy thì đi nói lời tạm biệt với họ, từ nay về sau cô sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái đó. Đừng có giở trò với tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!"

Tường Vi nhìn vẻ mặt lạnh như băng của hắn, khoé miệng nở nụ cười nhạt, lòng cô dần nguội lạnh.

ㅁㅁㅁㅁㅁ

Tường Vi ngồi xe của nhà họ Hắc đến Thịnh Thế Quốc Tế. Cô cảm thấy lo lắng không yên, tay nắm thật chặt chiếc điện thoại, Triết Dã chắc vẫn còn đang ở Singapore, cô đã gửi rất nhiều tin nhắn cho anh, nhưng vẫn không thấy anh trả lời. Ngay cả điện thoại của Dick cũng luôn trong trạng thái máy bận.

"Chào chị, cho hỏi Dick đã từ Singapore về đây chưa?" Cô khẩn trương hỏi bảo vệ.

"Thật ngại quá, ngài Dick vẫn chưa về ạ."

Lúc này, cô gần như không kiếm được người nào có thể giúp cô được cả! Làm thế nào đây?

"Tiểu thư Tường Vi, người cô cần tìm đã liên lạc được chưa? Tiên sinh vừa gọi điện đến, bảo là nếu cô đã gặp được người muốn gặp thì đến thẳng bệnh viện Tịnh Tâm, tiên sinh đều đã sắp xếp ổn thoả hết rồi!" Tài xế của nhà họ Hắc nói.

"Ừ... Nhưng họ đều không có ở đây..." Làm sao đây, cô nắm chặt chiếc điện thoại di động, đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi, nếu nghe lời tên cầm thú đó đem đứa bé phá bỏ, tiếp tục làm vật cưng của hắn ta mặc hắn ta đùa giỡn, thì cô đã gần như thấy được tương lai đen tối của mình rồi. Chỉ nghĩ thôi cô cũng cảm thấy sợ!

"Thế thì tiểu thư Tường Vi, tôi đưa cô đến bệnh viễn Tịnh Tâm trước đây!" Tài xế nói.

"Đừng! Ách... đợi chút, giờ vẫn còn sớm mà? Để tôi hỏi lại xem." Tường Vi khẩn trương tìm kiếm người quen để giúp đỡ, nhưng, cô gần như đã không còn cách nào nữa rồi...

"Tiểu thư Tường Vi, chúng ta hãy đi đi, nếu không lát nữa sẽ bắt đầu kẹt xe là bị trễ đấy!"

"Không... Xin ông, đợi thêm tí nữa được không?" Tường Vi yếu ớt nói, cô không chịu lên xe.

"Tiểu thư Tường Vi, cô đừng làm khó tôi mà, tiên sinh sẽ trách mắng đấy!"

Tài xế ép Tường Vi lên xe rồi khởi động máy, lái đến bệnh viện Tịnh Tâm...