Tôi Yêu Anh. Cậu Hotboy Lạnh Lùng.
Chương 57
Ở căn biệt thự sang trọng, không yên được vì tiếng con nít khóc.
- Nín nào Papa thương - Kelvin.
- Anh lại chọc con nữa à, chết papa nha - Cô gái trẻ khoảng 29 tuổi mắng yêu chồng. Bế đứa bé
Huyền Trân vợ của Kelvin, là một cô nàng khá diệu dàng, xinh đẹp. Hình như nghe tiếng ba nó bị mắng đứa bé dường như nín hẳn.
- Em bênh Bo hơn anh à - Kelvin lườm đứa con trai của mình.
- Ông xã ngủ dưới sàn, em với Bo ngủ trên gường vậy nhé - Huyền Trân nói vô cùng nhẹ đến nỗi da gà.
- Thôi thua hai mẹ con em - Kelvin vẻ như dỗi.
- Hai vợ chồng hai người chiến tranh à - Vũ nắm tay Linh vợ của Vũ.
- Cho tớ bế Bo chút nha - Linh cười dang tay bế Bo.
- Muốn có con rồi à - Kelvin cười nham hiểm.
- Bo dễ thương, Bo mamly giống ba Bảo.. vân vân và mây mây - Linh véo má Bo.
- Đi thôi kẻo trể - Vũ.
- Đây, trả Bo trả mami nha - Linh.
- Hai người đi đâu vậy - Huyền Trân ên tiếng.
- Đi dự tỉẹc ấy mà - Vũ.
Hai vơ chồng son Vũ kéo ra chiếc Audi.
Về Hoàng Phong và Bảo Yến họ đã chuyển qua Úc định cư. Họ cũng có một công chúa nhỏ là Bảo Ngân biệt danh là Sar. Sar đã được 3 tuổi nhìn vô cùng dễ thương.
Nói mấy người này nhiều rồi, quay lại Hàn Thiên nha.
Đôi mắt màu hổ phách từ từ mở ra, nó nheo mày để thích nghi với ánh sáng. Mẹ và ba nó vui mừng lay tay nó, ba nó nghe tin nó có tiến triển tốt cũng vội vàng bay qua Mỹ.
- Đây là đâu vậy? Tôi tên gì? Và hai người là ai - Nó hỏi một tràng.
- Hai ta là ba mẹ của con, đây là bệnh viện, con tên là Hàn Thiên đứa con gái bé bỏng của ta. - Mẹ nó giải thích một tràng.
- Sao tôi không nhớ gì hết vậy? Đầu óc trống rỗng - Nó ngơ nhác.
- Thôi con nghỉ ngơi đi. - Ba nó kéo mẹ nó đi gặp bác sĩ.
- Sao con bé nó không nhớ gì hết vậy - Ba nó.
- Chắc đó là di chứng để lại - Bác sĩ.
- Có thể nhớ lại không - Mẹ nó.
- Cái đó còn tùy vào người thân trong gia đình. - B.sĩ.
- Có thể xuất viền về việt nam không - Mẹ nó.
- Được chứ, giờ cô ấy đã ỗn mai có thể xuất viện - B.sĩ
- Cảm ơn bác sĩ. - Ba nó.
Chở về phòng bệnh của nó.
Nó ngồi bên cửa sổ đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng về phía xa soi, trong đầu nó giờ có hàng loạt câu hỏi, nó muốn nhớ lại tất cả.
" Cạch " ba mẹ nó bước vào, trên tay cầm theo bát chào vừa mới mua.
- Xuống ăn cháo rồi uống thuốc nè con - Mẹ nó.
- Mai con có thể về việt nam rồi - Mẹ nó cười hiền.
[ Nụ cười này sao thân thuộc thế? Có phải bà ấy thực sự là mẹ mình không? Mình có phải là cô gái tên Hàn Thiên không. Sao đầu trống trải thế này , nhất định mình phải nhớ lại. - nó ]