Đây không phải là đường về nhà.
Ninh Ninh nhìn ngoài cửa sổ xe:
– Chúng ta đi đâu vậy ạ?
Hứa Dung: -…
Mặt trời đã lặn, tia nắng chiều tà cuối cùng biến mất bên ngoài cửa sổ, ngay sau đó đèn đường đèn xe sáng lên, thắp sáng đường phố tối tăm, Hứa Dung ôm Ninh Ninh ngồi trong xe taxi, thong thả nói:
– Chẳng phải cháu vẫn luôn muốn đi chơi hay sao?
Ninh Ninh sửng sốt.
– Cháu muốn đi đâu? – Hứa Dung hỏi, – Cô đưa cháu đi.
Ninh Ninh do dự, cô đích thực có rất nhiều nơi muốn đi, ví dụ như quán vặt bạn bè, ví dụ như trường trung học số 19 v.v…Ngày mùng 3 tháng 9, quán ăn bằng bạn bè bị thiêu hủy đúng không? Mộc Nhĩ bỏ học đúng không? Mẹ của họ có phải bị đưa vào bệnh viện rồi hay không?
Trong lúc cô đang do dự, chiếc taxi đột ngột phanh gấp khiến cả hai bất giác đổ người về phía trước.
– Làm sao vậy? – Ngồi thẳng lại, Hứa Dung hỏi.
Tài xế taxi kéo cửa xe xuống thò đầu ra ngoài xem, trả lời:
– Đằng trước xảy ra tai nạn.
Nhiều xe ô tô dừng lại, tiếng còi xe liên tục vang lên xen lẫn tiếng chửi mắng, phàn nàn.
– Có người chết à?
– Không có. Chỉ có hai ô tô va chạm nhau và nằm chắn ngang đường thôi.
– Một xe trong đó hình như là đạo diễn nổi tiếng và một diễn viên nổi tiếng…
– Diễn viên nổi tiếng? Ai thế nhỉ?
Cửa xe đột ngột mở ra, Hứa Dung ôm Ninh Ninh từ trong xe đi xuống, vượt qua khoảng trống giữa những chiếc xe, Ninh Ninh ôm cổ cô ta quay đầu nhìn con đường đang dần lùi về phía sau, những chiếc xe ùn ứ xếp hàng quanh co, giống như một con rắn ngoằn ngoèo, uốn éo, uốn éo …
– Nói tới lần trước chúng ta ra ngoài cũng gặp phải tai nạn xe, không biết cô gái kia thế nào rồi. – Hứa Dung nói bên tai Ninh Ninh, – Ninh Ninh, cháu thật sự mơ thấy tương lai à?
Ninh Ninh quay lại nhìn cô ta.
Bản giao hưởng của ánh đèn đường và ánh đèn xe phản chiếu trên khuôn mặt của Hứa Dung, giống như một chiếc mặt nạ hào nhoáng và phù phiếm, cô ta hỏi.
– Có mơ thấy chị Tiểu Ngọc của cháu không? Tương lại chị cháu có làm diễn viên không?
– Chị ấy bây giờ đã là diễn viên rồi.
Ninh Ninh trả lời cô ta, sau đó chỉ tay vào một hướng,
– Cháu muốn đi đến kia.
Nơi cô chỉ là một nơi tương tự như một chợ nông sản, gần đó có nhiều nhà dân đổ nát, trên phố có nhiều quầy hàng bán quần áo, đồ chơi, trái cây và rau quả rẻ tiền, hiện tại mặt trời đã lặn, những người bày bán hàng rong bắt đầu dọn dẹp hết quầy hàng của mình, nhường chỗ cho những người bán bữa tối.
Ninh Ninh chỉ huy Hứa Dung đưa mình đến trước một quán cơm.
Chính xác hơn là trước đống phế tích của quán cơm ăn vặt bạn bè.
Trên đống hoang tàn đổ nát, như vẫn có thể nhìn thấy khói trắng lượn lờ không dứt.
Vừa lúc có người từ nhà bên cạnh đi ra, Ninh Ninh liền hỏi họ:
– Chú ơi nhà này bị cháy lúc nào ạ?
– Vừa mới bị thôi, còn chưa tới mấy tiếng đâu. – Đối phương trả lời.
Ninh Ninh ồ một tiếng, hỏi tiếp:
– Là ai xấu bụng đốt nhà người khác vậy ạ?
– Tự đứa nhóc trong nhà làm cháy nhà đấy. – Đối phương rất bực, – Chỉ rang cơm thôi mà làm cháy cả nhà được, suýt nữa thì làm ảnh hưởng đến nhà của chú.
…… Là Mộc Qua.
Ninh Ninh nhìn căn nhà cháy đen sì.
Nhìn nơi này từng có tên là quán ăn vặt bạn bè.
– Đây là lịch sử do mình thay đổi.
Ninh Ninh nghĩ thầm, sau đó đầu óc lóe lên, nếu đây là lịch sử do bị cô làm thay đổi, vậy thì nghĩa là …Mộc Nhĩ bây giờ rất có thể không phải là Mộc Nhĩ thật sự, mà là Mộc Nhĩ bị cô xuyên qua?
Điều này có khả năng không?
Ninh Ninh li m môi, nếu như chuyện này thật sự có khả năng xảy ra, vậy thì còn có đồng minh nào đáng tin cậy và đáng để dựa vào hơn chính mình đây? Cô nói với Hứa Dung:
– Chúng ta đi thôi.
Sau khi quán ăn vặt bạn bè bị cháy, hai chị em Mộc Qua Mộc Nhĩ mất đi nơi ở đành phải tạm thời ở nhờ nhà người họ hàng thân thích, nhưng mà họ hàng thân thích không thể mãi thu nhận hai chị em họ được, cho nên Mộc Nhĩ ngày đêm ra ngoài tìm việc làm, cô ấy vào buổi tối hôm nay sẽ tìm được việc ở một quán cơm….Ninh Ninh đi tới quán cơm có tên Thỏ Ngọc này.
– Hoan nghênh quý khách.
Nhân viên phục vụ cúi gập người.
– Bạn nhỏ à, chỉ một mình cháu thôi à?
Một mình?
Ninh Ninh quay đầu lại, phát hiện sau mình không có ai, Hứa Dung vẫn luôn đi theo sau cô đã không biết đi đâu rồi.
– Bạn nhỏ? – Nhân viên phục vụ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cô.
Ninh Ninh quay đầu trở lại, giọng non nớt nói với cô ấy:
– Ba cháu ở trong ạ.
– Muốn cô dẫn cháu đi gặp ba không? – Nhân viên phục vụ hỏi.
– Không ạ. – Ninh Ninh lắc đầu, nhấc cái chân cũn cỡn đi vào sảnh chính:
– Tự cháu đi tìm ba ạ.
Đang là giờ ăn cơm, trong nhà hàng chén bát ngổn ngang, có người ra vào, hầu như bàn nào cũng đầy ắp bát đ ĩa và có đầy người ngồi quanh. Ninh Ninh đi qua từng cái bàn, ánh mắt không nhìn khách ở bàn ăn mà là đảo qua từng nhân viên phục vụ.
Cô muốn tìm một gương mặt quen thuộc ở trong những người phục vụ ở đây.
Đi qua hết người ngày đến người khác, đầu cô chuyển động theo từng đôi chân đi qua mặt mình, đột nhiên giọng một người đàn ông ở sau lưng cô vang lên, lười biếng, thong thả:
– Cháu đang tìm gì đó?
– Cháu đang tìm người ạ.
Ninh Ninh đáp có phản xạ, sau đó cả người cứng đờ, từ từ quay đầu lại.
Sau lưng là một đôi chân dài như cây cột đình trước mặt cô, nhìn dọc theo chân, eo thon, vai rộng, cuối cùng là một gương mặt quen thuộc – một gương mặt luôn xuất hiện trong ác mộng của cô!
Anh ta ngồi xuống trước mặt cô, cặp kính gọng vàng phản chiếu trên gương mặt hào hoa phong nhã, anh ta cười nói với cô:
– Khéo quá, chú cũng tới tìm người.
– Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ.
Ninh Ninh quay mặt đi, tim đập thình thịch như trống: sao Bùi Huyền lại ở đây? Anh ta tới tìm ai? Cũng tới tìm Mộc Nhĩ hay sao?
Từ thời gian cho thấy, hẳn là đúng rồi.
Dư Sinh đã gặp tai nạn, bây giờ Bùi Huyền đang khẩn cấp tìm một người thay thế để sắm vai vị tiểu thư thiên kim theo kế hoạch của anh ta. Ở bệnh viện anh ta đã gặp Mộc Nhĩ tới thăm mẹ, anh ta làm sao mà từ bỏ cô gái giống Dư Sinh như đúc được?
Có phải Bùi Huyền theo dõi cô ấy từ bệnh viện đến thẳng đây hay không? Cho nên Mộc Nhĩ bây giờ hiện đang ở gần đây?
Ninh Ninh đảo đôi mắt, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Mộc Nhĩ.
Không tìm được Mộc Nhĩ, nhưng lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc khác.
– Là anh à!
Cô đi tới chỗ đối phương.
– Sao anh lại ở đây?
Trần Song Hạc quay lại, bộ âu phục trên người không hề hợp với nơi này chút này, Ninh Ninh nhìn phía sau anh ta….Người đó cũng ăn mặc không hợp với nơi này chút nào.
Trần Song Hạc không phải tới một mình, sau lưng cậu là bố m ình Trần Quan Triều. Hai bố con đều mặc bộ âu phục chế tác thủ công và cà vạt đắt tiền, đầu tóc chải gọn gàng, ăn mặc lịch sự như này giống như đi dự liên hoan phim nào đó mà không phải đến quán cơm bình dân này để ăn cơm.
– Em tưởng anh thích tới nơi này à?
Trần Song Hạc hậm hực nói, ánh mắt liếc Bùi Huyền,
– Sao lại là chú?
Ninh Ninh không hiểu:
– Anh quen chú ấy à?
– Bố con anh vốn là đi xem ca kịch, trên đường đi thì bị người này đụng phải.
Trần Song Hạc cáu kỉnh,
– Bây giờ chẳng kịp xem ca kịch nữa, đành phải vào đây ăn bữa cơm rồi về nhà thôi.
Thì ra vụ tông xe gây tắc đường vừa rồi là bọn họ.
Ninh Ninh nhìn Trần đạo lại nhìn anh ta. Đạo diễn nổi danh dĩ nhiên chính là Trần Quan Triều, nhưng mà diễn viễn nổi danh…Trần Song Hạc lúc này thật sự là một ngôi sao nhí hot nhất hiện nay, chỉ cần bật TV lên bất kể đổi kênh nào, nam chính trong phim truyền hình là ai thì người đóng vai nam chính lúc nhỏ luôn luôn là anh ta.
– Đi thôi.
Trần đạo vẫn không nói gì đột nhiên nói,
– Chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi.
Ninh Ninh ngây ra, liếc Bùi Huyền phía sau, sau đó vội vàng đuổi theo hai bố con họ đi ra ngoài.
Vì tai nạn xe cộ, ba người bắt taxi rời đi, sau khi lên xe, Trần Song Hạc đặt hai tay lên đầu gối, nói chuyện với Trần đạo ngồi ghế phụ phía trên:
– Bố ơi, vừa rồi ai gọi điện cho bố vậy?
Trần đạo không để ý đến anh ta.
Trần Song Hạc không vui bĩu môi, quay sang mách Ninh Ninh:
– Vừa rồi có một người phụ nữ gọi điện cho bố anh, bố anh mải nói chuyện với cô ấy nên mới bị đụng xe…
– Con câm miệng lại cho bố. – Trần đạo quát.
– Con nói sai à?
Trần Song Hạc nổi giận lên, đẩy mạnh lên ghế trước với đôi chân đi đôi giày da nhỏ,
– Bố làm thế không sợ mẹ buồn à?
– Đủ rồi!
Trần đạo cũng nổi giận, quay đầu lại quát anh ta:
– Không thấy ở đây có người ngoài à?
– Em không nghe thấy gì hết đúng không? – Trần Song Hạc quay sang nói với Ninh Ninh, trên gương mặt quật cường treo nước mắt.
Ninh Ninh dùng hai tay bịt tai lại, ý bảo mình không nghe thấy gì cả.
Trần Song Hạc hít mũi sụt sịt, đưa tay lên lau nước mắt trên má đi, sau một khoảnh khắc xấu hổ thì hung dữ với Ninh Ninh:
– Nhắm mắt lại! Em cũng không thấy gì cả!
Ninh Ninh nghe lời nhắm mắt lại, ý bảo mình không nhìn thấy gì hết.
Tuy nhiên, chiếc xe to như vậy, tay của cô không có tác dụng cách âm, hai người cãi nhau ầm ĩ, những gì nên nghe và không nên nghe Ninh Ninh đều nghe thấy cả. Cô thoáng hiểu quan hệ giữa Trần đạo và vợ ông dường như không tốt cho lắm, ông thà dành hết thời gian ở phim trường hơn là ở nhà, và đồng thời ông thà ở lại phim trường cùng với nhiều nữ diễn viên muôn hình vạn trạng hơn là ở nhà với vợ của mình.
Cậu bé Trần Song Hạc tự lựa chọn trở thành một ngôi sao nhí, cũng chỉ bởi như vậy, cậu mới có thể được gặp người bố vẫn luôn vắng mặt ở nhà, mới có thể được nói chuyện với bố…
Tài xế taxi đột nhiên phanh gấp lại.
– Tới rồi. – Trần Quan Triều nói, – Cháu xuống đi, mẹ cháu đến đón cháu rồi.
Ninh Ninh mở mắt ra, phát hiện xe đã dừng ở trước cửa nhà mình, một người phụ nữ lao ra ngoài, chạy về phía cô.
– Mẹ ơi!
Ninh Ninh vừa xuống xe, đằng sau đã phụt một tiếng, cô quay lại, là khói xe, cô ho khan hai tiếng nhìn chiếc taxi phóng vút đi, không rõ vì sao đối phương lại như chạy trối chết thế kia, nhưng cẩn thận nghĩ thì hiểu ra, dẫu sao thì cô đã nghe được chuyện riêng trong gia đình nhà người ta, người ta nhìn thấy cô là xấu hổ đây mà.
Sau đó cô được bế bổng lên, Ninh Ngọc Nhân ôm chặt lấy cô như ôm bảo vật mất mà tìm lại được.
– Mẹ ơi…
Ninh Ninh có chút áy náy, cô thậm chí bắt đầu suy xét mình có nên nói hết mọi chuyện cho mẹ không, mẹ nhất định sẽ hiểu cô, mẹ nhất định sẽ giúp cô…
– Cảm ơn trời đất, Ninh Ninh cháu đã về nhà rồi,
Hứa Dung cũng từ đâu chạy tới, vừa lau nước mắt vừa nói:
– Sao cháu lại đột nhiên đi đâu làm cô tìm khắp nơi, cô bị cháu làm cho sợ sắp chết rồi. Vừa nãy cô còn nói với mẹ cháu có nên báo cảnh sát không…
– Không cần.
Ninh Ngọc Nhân lạnh nhạt nói:
– Tôi đưa con bé về phòng nghỉ ngơi đã, nó bị hoảng sợ rồi.
Nói xong, cô ấy bế Ninh Ninh đi thẳng vào phòng, Hứa Dung đứng đần ra tại chỗ, sau đó vội đi theo sau, vừa đi theo vừa lải nhải:
– Mình biết lần này là lỗi của mình, cậu tin tưởng mình như thế, giao con chị cho mình, vậy mà mình lại để lạc mất cháu nó. Nhưng mình xin hứa, đây là lần cuối cùng, thật đó…
– Lần cuối cùng?
Ninh Ngọc Nhân lặp lại câu đó, sau đó đóng sầm cửa lại, chặn Hứa Dung ở bên ngoài.
Hứa Dung đi đi lại lại ở ngoài cửa, cất tiếng khóc nức nở.
– Mẹ ơi….
Ninh Ninh thấy lạ, thậm chí còn chút sợ hãi nhìn Ninh Ngọc Nhân.
Mẹ một tay ôm Ninh Ninh, một tay đưa lên miệng, hàm răng cắn chặt lên mu bàn tay để ngăn tiếng nức nở như dã thú phát ra nơi cổ họng, như là chỉ có làm như vậy mới khống chế được mình, mới bắt ép được mình duy trì sự bình tĩnh tạm thời mà không đến mức nổi điên lên.
Nghe thấy Ninh Ninh gọi, cô ấy bừng tỉnh hồn, buông hàm răng ra, thu lại vẻ dữ tợn trên mặt, quay sang cười với Ninh Ninh:
– Yên tâm đi, mẹ không sao…
Ninh Ninh nắm lấy bàn tay đó của mẹ, trên mu bàn tay của mẹ vẫn còn dấu răng rất sâu, còn chảy máu, cô ngẩng lên nhìn Ninh Ngọc Nhân, mẹ đang mỉm cười, nơi khóe môi vẫn còn vết máu.
– Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy? – Ninh Ninh hỏi.
Ở trong trí nhớ của cô, mẹ là một nữ diễn viên, mẹ rất yêu quý cơ thể của mình, bởi vì màn ảnh sẽ phóng đại vô hạn khuyết điểm của một người cho nên mẹ không cho phép mình mập lên, cũng không cho phép trên người mình xuất hiện một vết thương nào.
– Đừng sợ, Ninh Ninh, mẹ sẽ không làm tổn thương con.
Ninh Ngọc Nhân dùng bàn tay dính máu kia vuốt v gương mặt cô, nói:
– Mẹ sẽ…xử lý tất cả những kẻ có ý đồ làm tổn thương con yêu của mẹ.
Hết chương 97