Liên lão gia tử đứng ở bên cửa sổ, từ vị trí này của ông có thể nhìn được cổng lớn bên ngoài.
Một nhóm người đi ra cổng lớn, thời tiết rất lạnh, họ mau chóng đi vào trong xe, nhưng mà những chiếc xe không lái đi mà vẫn cứ nằm im lìm trên nền đất tuyết, trên nóc xe đã phủ kín một tầng tuyết trắng, giống như những cái lô cốt trắng xóa, hoặc là sâu hoặc nông mai phục trên mặt tuyết.
– Nhìn xem.
Liên lão gia tử ngồi trên xe lăn, xuyên qua cửa sổ nhìn họ, cười nói.
– Trông họ có giống phụ huynh đưa con đi thi đại học đang chờ ở bên ngoài chờ xem thành tích của con mình không?
Sau đó ông cụ quay đầu lại cười nói với mọi người phía sau:
– Được rồi, người ngoài đi hết rồi, chúng ta ăn cơm thôi.
Bữa tiệc gia đình bắt đầu rồi.
Trước một cái bàn ăn dài chỉ ngồi ít ỏi có mấy người, mọi người đều nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Ninh Ninh mở miệng trước.
– Mọi người muốn ăn gì ạ để cháu vào bếp làm.
– Không cần phiền phức vậy đâu. – Liên lão gia tử nhìn ra cửa, – Xem đi, tới rồi.
Một người đầu bếp đứng tuổi từ cửa bước vào với bát canh hải sản trên tay, chân có vẻ hơi khuỵu xuống, khi đi thì bả vai một cao một thấp, lúc sắp đến gần bàn ăn, bát canh trong tay chỉ còn lại một nửa, một nửa đã sánh ra ngoài.
Khi đi ngang qua Liên Viện Viện, tay ông ấy bỗng run lên.
– A!
Liên Viện Viện la lên, từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, nhưng vẫn không tránh đi, bị canh hải sản sánh ra váy, cô ta hất con tôm dính trên váy xuống, mặt cau lại kêu:
– Bố à, vì sao bố còn giữ lại ông ta? Tay ông ta run như mắc bệnh Parkinson, lẽ ra bố nên cho ông ta về hưu sớm mới đúng.
Ông đầu bếp già chỉ biết vâng dạ xin lỗi.
– Đừng nói vậy, ông ta chỉ hơi có tuổi thôi. – Liên lão gia tử nhìn Ninh Ninh, – Liên Liên, cháu đi giúp ông ấy đi.
– Vâng ạ. – Ninh Ninh vội đứng dậy đi qua.
Dọn dẹp bàn ăn một chút, hai người cùng đi vào nhà bếp, dọc đường đi rất vắng vẻ, Liên lão gia tử chẳng những cưỡng chế những người ngoài rời đi, mà còn tạm thời đuổi người giúp việc và đầu bếp đang làm việc trong nhà nữa, Ninh Ninh lý giải hành vi này là thanh trừng.
Thanh trừng xong rồi thì đến phiên các diễn viên lên sân khấu để diễn.
Trong nhà bếp, ông đầu bếp già đột nhiên ném bát canh vào bồn rửa, nước trong bồn văng ra ngoài, Ninh Ninh dừng lại, nhìn bóng lưng ông ta.
Ông ta đưa lưng về phía Ninh Ninh, đặt năm chiếc bát nhỏ giống nhau lên bàn, sau đó múc một thìa súp hải sản, đổ theo đường thẳng từ trái sang phải.
Khi năm cái bát nhỏ đã đầy súp hải sản, ông ta đột nhiên cho tay vào túi, lấy ra một cái lọ nhỏ, ngón cái đẩy nắp bình ra, rắc bột trắng vào một bát súp trong đó.
Sau khi làm xong, ông ta bỗng nhiên quay lại nói với Ninh Ninh:
– Cháu không thấy gì hết.
Ninh Ninh nhìn thấy hết mọi việc, vì thế hỏi ông ta:
– Ông cho gì vào trong bát vậy ạ?
Ông đầu bếp già không trả lời vấn đề của cô, ngược lại hỏi cô:
– Cháu đoán xem chân nào của ông bị què nào.
Ninh Ninh lắc lắc đầu.
– Là vì bảo vệ một cô nhóc nên bị xe đè vào.
Ông đầu bếp già nói,
– Bây giờ cô nhóc kia trưởng thành rồi lại rất ghét ông, nói ông bị Parkinson, chất vấn bố mình vì sao còn giữ ông lại, muốn bố mình đuổi ông đi.
Ninh Ninh ngây ra một lúc.
– Ông chắc sẽ rời khỏi cái nhà này nhanh thôi.
Ông đầu bếp già cười cười,
– Trước khi đi, ông muốn nó phải nhận một bài học nhớ đời.
Cuộc thí nghiệm của Liên lão gia tử bắt đầu rồi.
Ông đầu bếp già đang diễn kịch với trình độ của một diễn viên tạm thời.
Nhưng cho dù chỉ là diễn viên tạm thời, Ninh Ninh cũng tận tâm tận lực phối hợp với ông ta, cô đứng ở cửa, không dám đi vào, giả bộ thoải mái cười nói:
– Ông đùa ạ? Hạ độc? Chỉ bởi vì hai câu cạnh khóe đó thôi?
– Vì chân của ông.
Ông đầu bếp già chỉ vào đôi chân của mình, lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt Ninh Ninh khẽ tắt, cô nhìn ông ta có chút bất an:
– Ông cần gì phải so đo với người vong ân phụ nghĩa? Loại người này chỉ là phế phẩm, ông nên mặc kệ cô ta, như thế thể xác và tinh thần mới khỏe mạnh sống lâu mấy năm…
Ông đầu bếp già ngẩn người:
– Cháu gái nói chuyện chẳng chú ý gì cả…
– Hì hì, ông không biết cháu rồi, cháu lớn lên ở phố phường, chú ý gì chứ?
Ninh Ninh vung tay, giả vờ chẳng quan tâm gì cả, lúc trước cô còn giả bộ thành một cô gái thục nữ danh môn ở trước mặt ông đầu bếp già, bây giờ thì hoàn toàn trở thành một người ở tầng lớp bần cùng sống nơi phố phường, nhưng mà dáng vẻ này lại làm ông đầu bếp già thấy thân thiết.
Bởi vì bản thân ông đầu bếp già cũng là một người hạ đẳng, dù là bởi vì mất một chân mà cứu được Liên Viện Viện, về sau được Liên lão gia tử tín nhiệm cho làm đầu bếp trong nhà nhưng vẫn không thể trở thành người tầng lớp trên.
Dù cho ông có ăn mặc chỉnh tề lịch sự, câu chữ rõ ràng không còn khẩu âm quê nhà, Liên Viện Viện luôn cho rằng sự hy sinh của ông là điều đương nhiên, thậm chí còn cho rằng ông bởi vậy mà tìm được một cái bát sắt, xem như kiếm lời được một khoản? Địa vị bình đẳng giữa người với người cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này, Liên Viện Viện ở trên cao, coi ông là hạ nhân nên mới có thể nói như vậy.
Cảm khái qua đi, ông lạ lẫm nhìn Ninh Ninh:
– Cháu đang làm gì đó?
Vào lúc ông đang ngây người, Ninh Ninh đi lướt qua ông đi đến kệ bếp, nhặt một đống lớn chai lọ vại bình, ông đầu bếp già nhìn thấy bên trong đó là muối, tương ớt, bột ngọt … cô mỗi chai lọ múc muột thìa nhỏ đổ vào trong một bát canh hải sản.
– Để cô ta chết là quá nhẹ nhàng cho cô ta rồi.
Ninh Ninh đảo đều xong đưa cho ông ta.
– Cầm đi ạ, cháu đảm bảo cô ta sẽ phun ra cả mũi nữa, thế nào? Ông có từng nghĩ đến hình ảnh đó không? Cháu cảm thấy chuyện này sẽ làm cho cô ta bị chê cười hai mươi năm đấy.
Ông đầu bếp già nhìn cô rất lâu, mới hỏi:
– Nó chính là đối thủ cạnh tranh của cháu, vì sao cháu còn muốn giúp nó?
– Cháu không giúp cô ta, cháu chỉ muốn cười lời nói cô ta thôi.
Ninh Ninh hầm hừ, ra cái vẻ không muốn thừa nhận.
– Hơn nữa nếu ông giết người, ai sẽ nấu cơm đây? Cháu đói lắm rồi, rất muốn ăn gà ri hầm nấm, ông làm cho cháu món đó được không?
Mấy phút sau, hai người một trước một sau quay lại bữa tiệc.
Lúc vào cửa, ông đầu bếp già đánh mắt ánh mắt cho Liên lão gia tử, sau đó không lộ chút biểu cảm đặt bát súp có bỏ gia vị vào trước mặt Liên Viện Viện.
Một bát này có gia vị rất phong phú, bao gồm tương ớt, bột ngọt, muối…
Chưa đợi Liên Viện Viện nếm thử bát súp hương vị đặc sắc này, Liên lão gia tử đã mở miệng nói:
– Thiếu chút nữa thì quên mất, bác sĩ nói tôi không thể ăn hải sản. Viện Viện, con cùng ông Trần vào bếp lấy cho bố chai rượu thuốc đi.
– Vâng ạ.
Liên Viện Viện miễn cưỡng đứng lên.
Khi cô ta trở lại, chẳng những cầm theo chai rượu thuốc mà còn cầm theo một chai rượu trắng. Nhìn thấy chai rượu trắng, anh con trai cả mắt sáng ngời, chủ động cầm cho cô em gái, vừa mở vừa nói với Liên lão gia tử:
– Bố, con kính bố một ly, chúc bố sớm ngày khỏe mạnh.
Liên lão gia tử cũng cầm ly lên, cười với anh ta:
– Nếu muốn bố khỏe lên thì rót ít rượu cho bố thôi, hỏi người khác có muốn uống không.
Liên Viện Viện nào chịu uống rượu trắng bị bỏ thứ gì đó vào kia, lập tức làm động tác từ chối:
– Con kiêng rượu, uống súp là được rồi ạ.
Cô ta uống một ngụm súp, sau đó phun súp ra cả mồm cả mũi.
– Khụ khụ, khụ khụ khụ…Trong này cho cái gì thế? – Liên Viện Viện nước mắt nước mũi giàn giụa hét lên.
Mọi người dùng chán ghét ánh mắt nhìn cô ta, hai cha con anh con trai cả gần như ngay tức khắc đẩy bát súp hải sản ra xa, Liên lão gia tử cũng thở dài, nhìn khăn trải bàn bị cô ta làm bẩn nói:
– Còn may đồ ăn chưa bê lên, Thành Tín, đi vào bếp giục mang một vài món ăn lên đi, tiện bảo lão Trần đến đổi khăn trải bàn.
– Vâng ạ.
Con trai cả đặt rượu trắng xuống, nói với con trai mình:
– Đi, chúng ta cùng đi đi.
Ninh Ninh nhận thấy Liên lão gia tử mày hơi nhảy lên, xem ra ông cụ cũng không nghĩ tới hai bố con sẽ cùng nhau hành động, nhưng rất nhanh mày ông lại vuốt thẳng ra, bởi vì hai bố con đã bê đồ ăn trở lại, con trai cả bê món gà ri hầm nấm, cậu con thì cầm theo một cái khăn trải bàn mới.
Vừa đổi xong khăn trải bàn thì ông đầu bếp già cũng bưng món ăn đến.
Con trai cả giành trước đặt gà ri hầm nấm trước mặt Ninh Ninh.
Ninh Ninh cúi nhìn món ăn nóng hổi trước mặt.
Xuất phát từ mục đích nào đó, bọn họ ăn cơm ở một chiếc bàn dài.
Trên bàn không có mâm quay, các món ăn cách nhau quá xa, nếu muốn ăn thì phải đứng lên gắp, mà điều này khá là chướng mắt, cho nên hầu hết mọi người sẽ chỉ ăn món ăn ở trước mặt mình.
Ví dụ như súp hải sản bỏ thêm gia vị, rượu trắng bỏ thêm thứ gì đó, cùng với gà ri hầm nấm cũng có thêm “nguyên liệu”.
Bộ phim: “Độc dược”.
Diễn viên: Ninh Ninh, Liên lão gia tử, cha con Liên gia, Liên Viện Viện.
Action.
Một đám đều nhìn Liên lão gia tử, sau khi Liên lão gia tử động chiếc đũa, mọi người mới bắt đầu ăn cơm.
Ninh Ninh đi đầu gặp một miếng nấm bỏ vào trong miệng.
Lúc nhai miếng nấm, cô liếc nhìn cha con Liên gia. Con trai cả lòng dạ thâm sâu, anh ta sau khi đặt gà hầm nấm trước mặt Ninh Ninh thì không còn nhìn cô nữa mà vẫn luôn nói chuyện với ông cụ, nhưng cậu con trai thì lại không có lòng dạ như bố mình, ánh mắt cậu ta gần như dính lên trên người Ninh Ninh, như là đang đợi cô bị xấu mặt.
Không chờ Ninh Ninh bị xấu mặt, một tiếng thét đã vang lên.
– Đừng uống!!!
Con trai cả giật mình, quay sang hỏi Liên Viện Viện:
– Em làm gì thế?
Liên Viện Viện đoạt lấy chén rượu trong tay anh ta, ánh mắt phức tạp nhìn anh ta:
– Không thể uống, rượu có độc.
Anh con trai cả ngẩn người:
– Em nói gì cơ?
– Em xin lỗi, anh.
Cô ta chợt che miệng khóc lên,
– Tuy em là đứa luôn tự cho mình là đúng, bố thì luôn coi em là đứa ngốc, nhưng kẻ ngốc này vẫn không đành lòng nhìn anh chết…Ai kêu anh là anh trai em chứ, anh!
Anh con trai cả: -….
Ninh Ninh trơ mắt nhìn cô ta diễn xuất, kỹ thuật diễn xuất của cô ta khoa trương như thế, thế nên làm cho Liên lão gia tử không thể nhìn nổi, ho khan một tiếng:
– Đủ rồi.
Liên Viện Viện:
– Bố…
Liên lão gia tử:
– Con đã khóc lóc mười lăm phút mà ngay cả giọt nước mắt cũng không có, thật là uổng công lời thoại do đoàn cố vấn đã chuẩn bị cho con.
Liên Viện Viện:
- …
– Bố. – Anh con trai cả lúc này đã nhìn ra có chuyện, nghiêm trọng hỏi, – Có chuyện gì vậy ạ?
– Một thử nghiệm nho nhỏ mà thôi.
Liên lão gia tử bình thản nói,
– Bố bảo lão Trần chuẩn bị cho mỗi người các con thứ thứ để hạ độc, rồi lại bảo các con tự mình đưa lên bàn ăn, đưa đến trước mặt người thân thiết nào đó của mình, xem các con sẽ trơ mắt nhìn đối phương ăn nó hay là mở miệng ngăn cản.
Sắc mặt anh con trai cả tức khắc trở nên vô cùng khó coi, mà Liên Viện Viện thì lại vui vẻ ra mặt.
– Đều là một đám không có lương tâm, nhất là mày đó. – Liên Viện Viện trừng mắt với Ninh Ninh, – Tao với anh cả tốt xấu gì cũng có hiềm khích, còn mày thì sao? Nói còn chưa nói một câu, thế mà chỉ vì chút tài sản vậy mà mày trơ mắt nhìn tao chết?
Ông đầu bếp già tiến đến thì thầm bên tai Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử thở dài:
– Đi ra ngoài đi.
– Nghe thấy không? – Liên Viện Viện bày ra dáng vẻ người thắng, quát lên với Ninh Ninh:
– Kêu mày ra ngoài đó!
– Không. – Liên lão gia tử nhìn về phía cô ta, – Con đi ra ngoài.
Liên Viện Viện ngỡ ngàng nhìn ông:
– Bố!
– Còn các con nữa.
Ánh mắt Liên lão gia tử bủn xỉn dành cho cô ta, nói với anh con trai cả, – Cũng đi ra ngoài.
Anh con trai cả tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không đến mức mất đi phong độ giống như Liên Viện Viện, anh ta đứng dậy, tiện thể lôi Liên Viện Viện đang phát điên đi.
– Buông em ra, buông em ra! – Liên Viện Viện giãy giụa.
– Đủ rồi, em đã thua rồi. – Anh con trai cả nói.
– Nói bậy!
Liên Viện Viện tức giận phản bác lại.
– Em làm sao mà thua được? Chỉ có em, chỉ có em ngăn cản anh uống rượu độc, nhưng hai bố con anh lại không ngăn cản!
– Em còn chưa hiểu hay sa0? – Anh ta lạnh lùng nói, – Em thấy trong nhà này ai là người ngoài?
Không đợi Liên Viện Viện trả lời, tự anh ta nói tiếp,
– Là chúng ta.
Ánh mắt anh ta phức tạp nhìn cánh cửa đóng chặt, họ bị đuổi ra ngoài, nhưng ông đầu bếp già còn ở bên trong.
– Chuyện này đầu bếp cũng biết, luật sư Hoàng chắc chắn cũng biết, nói không chừng còn có người khác biết nữa, đó là những người nào? Toàn bộ đều là người ngoài.
Anh ta lẩm bẩm.
– Ông cụ thà rằng tin họ, thà rằng bàn bạc kế hoạch gây khó xử cho chúng ta, rốt cuộc ai là người ngoài đây?
Liên Viện Viện nghe vậy sửng sốt, cũng theo ánh mắt anh ta nhìn cánh cửa lớn.
Cánh cửa kia đóng chặt, giống như là trái tim của Liên lão gia tử, người ngoài có thể đi vào, “người một nhà” họ đây thì lại không vào được.
– Cho nên hai ta đều bại bởi đứa con hoang kia.
Anh con trai cả nghiến răng,
– Lúc chúng tay lấy lòng lão già thì nó đi lấy lòng đầu bếp.
– Nhưng…nhưng đó chỉ là một đầu bếp già thôi….- Liên Viện Viện ấp úng nói.
– Nhưng ông bô lại giữ ông ta.
Anh con trai cả cười khổ,
– So với con trai con gái ruột thì ông bô thà rằng tin đầu bếp, luật sư, bác sĩ gia đình, cho nên lấy lòng lão ấy thì có lợi ích gì? Còn không bằng đi lấy lòng những “người ngoài” đó…Không ngờ thế mà đứa con gái ngoài giá thú lại phát hiện ra điểm này, em không thấy vừa rồi đầu bếp nói thì thầm với lão già, lão già lập tức đuổi chúng ta ra ngoài luôn à?
Liên Viện Viện ngơ ngác sau một lúc lâu, sau đó sắc mặt vặn vẹo nói:
– Không! Em còn chưa thua đâu!
Cô ta lạnh lẽo nhìn cánh cửa trước mặt, nghĩ thầm: Dù sao nó sắp chết rồi, mình còn chưa thua!
Hết chương 89