Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 122

Trong văn phòng yên tĩnh rất lâu, một người không dự đoán được sẽ từ miệng mình nói ra cái tên này, một người không dự đoán được sẽ nghe được cái tên này từ miệng đối phương.
Trong ngực trào lên một sự phẫn nộ nhưng lại bị đè ép mạnh mẽ xuống, Văn Vũ lạnh nhạt nói:


– Anh trai tôi đã mất từ lâu, khi đó chị mới bao nhiêu tuổi?
Đừng có vẻ như biết rõ về anh ấy vậy.
Dáng vẻ của Ninh Ninh lại như đi vào cõi thần tiên, nhìn bốn phía, nhìn di động còn đang không ngừng réo vang, ánh mắt kỳ lạ, lẩm bẩm:
– Vì sao em còn ở nơi này?
Văn Vũ ngây người không hiểu.


– Vì sao em còn chưa trở lại mở đầu.
Ninh Ninh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt dừng ở trên mặt Văn Vũ.
– À, em biết rồi, có phải anh đang thương hại em, cảm thấy em phát bệnh đúng không?
Văn Vũ đích thực là cảm thấy cô phát bệnh.


Mệt mỏi, xao động, khi thì hoảng hốt, khi thì tỉnh táo, thậm chí còn có khuynh hướng tự nói chuyện một mình, mất đi năng lực biểu đạt nhất định, mới một ngày không gặp mà trạng thái tinh thần của cô tại sao lại đột nhiên sụp đổ như vậy?


Ninh Ninh thì lại hứng khởi, uống 362 cốc trà hoa cúc, lặp đi lặp lại 362 cùng một lời thoại, dẫu cho chỉ có xuất hiện một chút biến hóa đều sẽ mang đến cho cô cảm giác hứng thú.
Điều chỉnh lại dáng ngồi một chút, cơ thể cô hơi hướng về trước, hai mắt tỏa sáng nhìn Văn Vũ:


– Anh trai anh qua đời năm 1990, khi đó em 22 tuổi.
– Nhưng năm nay chị mới 25 tuổi.  – Văn Vũ lãnh đạm nói.
– Em với anh trai anh cùng đóng một bộ phim cổ trang. – Trong mắt Ninh Ninh ánh lên ánh sáng hồi ức, – Anh ấy là diễn viên giỏi nhất mà cuộc đời này em đã gặp.


– Anh trai tôi khi ấy chỉ đóng một bộ phim …
Văn Vũ muốn nhắc nhở cô rằng trong bộ phim đó không có cô.
– Em biết. – Ninh Ninh cười nói. – “Người trong bức họa”.
Văn Vũ đột nhiên im lặng, người phụ nữ trước mặt làm cho anh cảm thấy vô cùng lạ lẫm.


Cách cô cười, sự quen thuộc mà cô có khi thảo luận về Thạch Trung Đường, vẻ ngượng ngùng khi cô rũ mắt khi cô cười, và những động tác nhỏ khi cô nghịch ngợm phần tóc rũ bên tai của mình, đều không giống Trương Tâm Ái, mà là như một người khác.
– Em là ai? – Văn Vũ đột nhiên hỏi.


– Em là…- Ninh Ninh cười đáp lại. – Công chúa Linh Sơn.
Nữ chính trong “Người trong bức họa”, Linh Sơn công chúa.


Là chứng vọng tưởng? Hai nhân cách? Nếu là cái sau, vì sao lại tự xưng là Linh Sơn công chúa, nữ chính trong một bộ phim điện ảnh? Hay là cô lại giả vờ bị bệnh giống như lúc ở trên sân thượng? Văn Vũ quyết định thử một chút.
– Anh nên gọi em là gì? – Văn Vũ hỏi, – Công chúa điện hạ?


Ninh Ninh cười khúc khích, như là bị anh chọc cười:
– Cứ gọi em là Linh Sơn đi.


Đây không phải là phản ứng mà công chúa Linh Sơn nên có, công chúa Linh Sơn trong “Người trong bức họa” thanh cao kiêu ngạo, có lẽ cô là người có thể chịu đựng được những chỉ trỏ sau lưng của dân chúng, nhưng không thể nào chịu đựng được việc dân chúng gọi thẳng khuê danh của mình, chỉ có người thân thiết nhất mới có thể, ví dụ như tình lang của cô Thạch Trung Đường mới có thể thân mật gọi cô là Linh Sơn.


– Linh Sơn. – Văn Vũ rất biết nghe lời gọi, – Có thể nói cho anh biết được không? Em quen biết anh trai của anh khi nào?
– Lúc đóng phim thì quen biết nhau. – Ninh Ninh nở nụ cười. – Nói tới rất buồn cười, câu đầu tiên anh ấy nói với em là: Anh ngã rồi, phải hôn thì mới đứng lên được.


– Vậy thì chắc chắn anh ấy rất thích em. – Văn Vũ cũng cười, – Anh ấy rất ít nói năng kiểu đó với các cô gái khi lần đầu gặp mặt.
– Em còn tưởng rằng tính cách anh ấy là hoa hoa công tử, không chịu từ bỏ bất cứ cơ hội thả thính trêu chọc với các cô gái chứ.
Ninh Ninh bật cười thành tiếng.


Nếu một bên quen thuộc, một bên kia không quen thuộc, vậy thì đề tài vừa mới mở đầu sẽ nghênh đón kết thúc, nhưng mà qua mười phút, qua hai mươi phút, hai người họ vẫn tiếp tục trò chuyện về Thạch Trung Đường.
– Anh làm sao vậy? – Ninh Ninh bỗng nhiên nhìn thẳng vào Văn Vũ hỏi, – Ra nhiều mồ hôi như vậy.


– Thấy hơi nóng.
Văn Vũ đứng lên đóng cửa sổ lại, sau đó cầm điều khiển từ xa lên bật mở điều hòa, đưa lưng về phía Ninh Ninh như là tùy ý hỏi:
– Đúng rồi, hai người đóng phim với nhau lâu như thế, em thích nhất cảnh nào trong phim?
Anh quay đầu lại, sau đó thì sửng sốt ngây người.


Ninh Ninh không biết khi nào đã thay đổi dáng ngồi, dùng dáng vẻ cao quý đoan trang ngồi trên sô pha, nâng tay về phía Văn Vũ, như rất hiển nhiên phân phó:
– Tới đây.


Cái tay kia khẽ dừng ở không trung một lát, bỗng nhiên cả người từ sô pha bắn lên, trên mặt là biểu cảm kinh ngạc, dường như cô không phải tự mình đứng lên mà là bị một người vô hình nào đó kéo lên khỏi sô pha, giống như là khiêu vũ, cô xoay một vòng tại chỗ, sau đó mày nhăn lại, đưa tay đẩy, giống như là đẩy mạnh người đàn ông nào đó đã vô lễ mạo phạm mình.


Bởi dùng lực quá mạnh mà chính cô cũng lùi nửa bước, ngồi phịch xuống sô pha, thuận thế biến ngồi thành nằm, một tay chống đầu, nửa dựa vào sô pha, lười biếng mông lung nói:
– Lý lang, chúng ta vẫn nên tách ra một thời gian đi.


Ai đó đang nói gì đó với cô, cô lắng nghe một lát, từ từ mở mắt nhìn bức tường đối diện:
– Ta chỉ thấy chàng quá trầm mê, nói đến cùng, ta giống với chúng nó, chỉ là một bức họa mà thôi.


Cô nhìn nghiêm túc như thế, làm người đứng xem Văn Vũ không kìm được nhìn cùng theo cô, nhưng mà bức tường trống rỗng ngoài một chiếc điều hòa đang tỏa khí lạnh ra thì không có gì cả, sau một lát, phía sau vang lên giọng nói của Ninh Ninh, tốc độ nói nhanh hơn vừa rồi một chút:


– Chàng vẫn không hiểu ý ta, hai ta âm dương cách biệt, chàng là người sống, ta là người chết, chúng ta sao có thể ở bên nhau…
Tiếng nói đột nhiên im bặt.


Văn Vũ quay đầu lại, thấy móng tay cô bấu chặt lấy sô pha, cả người đổ về phía trước, giống như bị người đàn ông vô hình nào đó ôm mạnh vào ngực, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
– Ta bắt được nàng rồi, ta tuyệt đối sẽ không buông tay.
– Buông ra!


Ninh Ninh ra sức giãy ra khỏi cái ôm của người đó, cả người gần như là lăn xuống sô pha, loạng choạng chạy về phía cái bàn, lúc chạy thậm chí còn làm rơi một chiếc giày, cô không quan tâm, chỉ vội vàng quay đầu lại nhìn, vẻ kinh sợ cùng chán ghét trong mắt làm cả người Văn Vũ lạnh run.


Gió lạnh từ điều hòa thổi ra, thổi tới người anh, anh thảng như mình đang ở trong thời gian chảy ngược, đưa anh về phim trường “Người trong bức họa” năm 1990.
Không, làm anh trở về quá khứ không phải là thời gian, mà là cô gái trước mặt đây.


Cô dùng năng lực của một người tái diễn hoàn chỉnh bộ phim “Người trong bức họa”.


Kỹ năng diễn xuất chân thực và gần như quỷ dị, thậm chí biến gạch trắng hóa thành bờ cát vàng, biến gió lạnh điều hòa thành từng trận sóng nhiệt trên sa mạc, thổi quét mặt cát trên đó thành từng vòng sóng vàng.


Làn váy dài Bohemian trên người bị làn gió nóng này thổi tung bay, dần dần biến thành một bộ váy trắng trơn, Ninh Ninh trong bộ váy trắng ngồi quỳ trên mặt cát, trong lòng ôm một người vô hình, vội vàng vặn ra nắp chai, rót thuốc hồi sinh trong đó vào miệng đối phương, đợi một lát, thanh âm run rẩy nói:


– Vì sao chàng không tỉnh lại?
Câu trả lời cô nhận được khiến cô mất hết lý trí, cô đột nhiên rút kiếm đâm chết đối phương, sau đó từ từ quay đầu, cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v gương mặt vô hình.


– Thật là kỳ lạ, trước kia thϊế͙p͙ nhìn thấy gương mặt chàng thì thấy chán ghét, bây giờ…
Nước mắt đảo quanh rơi xuống.
Đưa tay lau đi nước mắt, cô mê muội nhìn thanh kiếm trong tay, bỗng nhiên đặt lên ngang cổ kéo một đường…
– Tại sao lại như vậy?


Cô chạm vào vết thương không chút sứt mẻ nơi cổ mình, vì chuyện vô cùng hoang đường này mà bật cười, cười xong lại khóc lên.
Cô vứt thanh kiếm đi, ngã trở về chỗ cũ, ôm lấy người vô hình nào đó vào lòng để sưởi ấm, khóc nức lên nói với người đó:


– Lý lang, thϊế͙p͙ sợ. Thϊế͙p͙ không sợ chết, thϊế͙p͙ sợ mình sống…
“Người trong bức họa” diễn đến đây vốn nên kết thúc, nhưng cô lại càng khóc dữ dội hơn, càng ôm càng chặt, như là chỉ buông lỏng tay thôi thì sẽ không sống nổi nữa, như là sụp đổ hoàn toàn khóc lên:


– Em sợ lắm! Em sợ lắm! Em không muốn chết…Em cũng không muốn sống nữa, em không muốn sống như thế này mãi mãi!
– Em đừng khóc.
Trong Rạp chiếu phim Nhân Sinh, hai tay Thạch Trung Đường vươn về phía trước như muốn ôm lấy Ninh Ninh trong màn hình:
– Lần diễn này diễn rất tốt, anh dạy cho em…


Hai tay của anh vươn ra bị màn hình lạnh băng ngăn trở, anh chỉ đành trở mắt nhìn đôi tay khác vươn tới, thay thế anh ôm lấy người trong trong màn ảnh mà anh có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.
– Em đừng khóc.
Văn Vũ nhẹ nhàng ôm lấy Ninh Ninh.


Ninh Ninh thậm chí quên khóc, cứng đờ trong vòng tay anh không dám nhúc nhích.
Anh đỡ Ninh Ninh ngồi xuống sô pha, dùng một đôi mắt trong veo nhìn cô thật cẩn thận.
Ninh Ninh bị anh nhìn đến sởn tóc gáy, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao anh lại có sắc mặt đó với cô?


– Anh nhìn gì vậy? – Cô sờ sờ mặt mình, trong ánh mắt mang theo tia cảnh giác cùng với lùi bước, – Anh ghét nhất em còn gì?
– Anh ghét chính là Trương Tâm Ái, không phải em.
Văn Vũ dịu dàng nói với cô:
– Em là Linh Sơn, không phải hay sao?


Tên khác nhau, tính cách khác nhau, thậm chí trình độ kỹ năng cũng không cùng đẳng cấp, tuy rằng cũng là diễn kịch, nhưng lại là sự chênh lệch giữa người qua đường và ảnh hậu.


Trước mắt rất có khả năng là nhân cách thứ hai của Trương Tâm Ái, hai nhân cách ở trong cùng một cơ thể, giữa hai người có khả năng giao lưu với nhau, cũng có thể không có giao lưu, có thể cho rằng tồn tại hai người độc lập. Bởi vì là thay phiên sử dụng cơ thể này cho nên một người trong đó có đôi khi sẽ phát hiện ra những điều mà bên kia không để ý.


– Em vừa mới vẫn luôn nhắc tới chết. – Văn Vũ rót cho cô một cốc nước sôi để nguội, – Em có cảm thấy có người nào muốn hại em không?
Ninh Ninh chậm rãi uống nước, uống hết cốc nước vào bụng, cô mới hơi bình tĩnh một chút.
Không trả lời vấn đề của Văn Vũ, cô lấy di động ra ấn nghe.


Tiếng khóc từ đầu bên kia truyền đến, Ninh Ninh đờ đẫn lặp lại câu nói mà mình đã nói mấy trăm lần rồi.
– Em đừng khóc nữa, em khóc làm chị không nghe rõ em nói cái gì.
– Chị vẫn luôn không nghe điện thoại của em, em còn tưởng chị không bao giờ để ý em nữa.


– Chả phải hôm qua chị nói với em rồi à, chị thấy không khỏe trong người, đi bệnh viện làm tiểu phẫu.
– Vậy vì sao không nói bệnh viện nào cho em, không cho em qua đón chị?
– Trong phòng khám tâm lý An Định.
Ninh Ninh báo ra tên phòng khám của Văn Vũ.


Đầu bên kia điện thoại lặng thinh một lát mới dùng ngữ khí phẳng lặng không gợn sóng hỏi:
– Ở chỗ Văn Vũ?
– Đúng vậy. Ở chỗ Văn Vũ.
– Em tới đón chị ngay.


Cúp điện thoại, Ninh Ninh hạ hai tay xuống, giữ nguyên vẻ mặt không nói gì, dáng vẻ đó rơi vào trong  mắt Văn Vũ không khác gì đang đợi chết.
Người vừa gọi điện cho cô là ai? Là người nào khiến cho cô xuất hiện phản ứng như thế?
Người kia xuất hiện rất nhanh.


– Bác sĩ Văn, chào anh ạ. – Một sinh viên đầy vẻ ngượng ngùng đẩy cửa đi vào, – Em tới đón chị em.
Anh ta đi tới nắm tay Ninh Ninh, Ninh Ninh phản ứng kịch liệt hất tay anh ta đi, anh ta ngẩn ra, ánh mắt trong nháy mắt trở nên dữ tợn.
Vẻ dữ tợn trong nháy mắt kia không thoát được đôi mắt của Văn Vũ.


Ngay khi Lý Thiện Trúc mạnh mẽ ép nắm lấy tay Ninh Ninh, mười ngón tay đan vào nhau kéo cô rời đi, sau lưng lại có tiếng nói:
– Từ đã.
Lý Thiện Trúc cùng Ninh Ninh đồng thời quay đầu lại.
Chỉ thấy Văn Vũ kéo ngăn kéo ra, lấy chìa khóa xe trong đó, nói với họ:
– Để tôi lái xe đưa hai người về.


Hết chương 122