Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 100

Mẹ quá kỳ lạ.
Ninh Ngọc Nhân mất thời gian nửa ngày mới dạy được Ninh Ninh nhớ đường, buổi tối sau khi về nhà, cô ấy ở trên bàn cơm cười nói với Hứa Dung:
– Hôm nay mình nhận được điện thoại của đạo diễn Trần, anh ta nói sắp quay một bộ phim mới, muốn Ninh Ninh diễn vai nữ chính.
Hứa Dung ngẩn người:


– Là diễn vai nữ chính khi còn nhỏ à?
– Không, là nữ chính.
Ninh Ngọc Nhân nói.


– Bộ phim này có tên là “Người ba đặc công”, kể về câu chuyện một vị đặc công về hưu cùng cô con gái nhỏ, là bộ phim hài Tết của năm nay, diễn viên chính là Quách Thành Đông, còn có rất nhiều đại minh tinh khác làm vai diễn khách mời, như là Kiều Nguyệt Hoa, Tạ Hâm…


Cô ấy nói liên tiếp mấy cái tên minh tinh đang  nổi, cuối cùng nói:
– Nhưng mà mình nghĩ nghĩ, vẫn quyết định từ chối cho Ninh Ninh.
– Vì sao chứ? – Hứa Dung không hiểu, – Cơ hội tốt như thế.
– Bởi vì Ninh Ninh không đủ tuổi.
Ninh Ngọc Nhân quay sang nhìn Ninh Ninh ngồi bên cạnh.


– Nữ chính trong phim này ít nhất phải 7, tuổi, trong khi đó Ninh Ninh mới có 4 tuổi thôi.
Hứa Dung cùng Tiểu Ngọc đưa mắt nhìn nhau, ăn cơm xong, Hứa Dung gấp rút rửa bát đ ĩa, sau đó gõ cửa phòng Ninh Ngọc Nhân, hai người ở bên trong đó không biết nói chuyện gì.


Ninh Ninh ngồi ở trong phòng mình chơi Rubik, hai mắt thì nhìn hướng cửa phòng.


Trong quá khứ đúng là có bộ phim “Người ba đặc công” này, bộ phim này là phim chiếu Tết, đạo diễn cũng là Trần đạo, cũng đúng là có mời một số ngôi sao nổi tiếng đóng vai khách mời, nhưng mà diễn viên chính của bộ phim là một cậu bé trai 8 tuổi, tên là Trần Song Hạc…


Mẹ lừa cô ta, nhưng mà vì sao?
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Ninh Ngọc Nhân từ ngooài bước vào.
Ninh Ninh ném khối Rubik đi, gọi lên:
– Mẹ…
Gọi xong, cô lại không biết nên nói gì.


Ninh Ngọc Nhân ở trước mặt cho cô cảm giác xa lạ, làm cô có đôi lúc không kìm được sẽ nghĩ: Trước kia mẹ là thế này ư?


Mặt không đổi sắc nói dối, tự hại cơ thể mình, mỗi ngày đều nở nụ cười, nhưng thực ra chưa từng là nụ cười thật tâm. Bà ở trong trí nhớ của Ninh Ninh hoàn toàn không giống nhau, bà luôn mang dáng vẻ đau khổ, mệt mỏi, giống như là vừa giãy giụa bò từ trong địa ngục đi ra.


– Làm sao vậy con yêu? – Ninh Ngọc Nhân ngồi xuống bên cô, ánh mắt nhìn cô rất dịu dàng, tay chạm vào cô rất dịu dàng, lúc này, bà lại là người mẹ trong trí nhớ của Ninh Ninh.
– Dì Hứa nói gì với mẹ vậy ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Dì nhờ mẹ giúp một chuyện, là tranh thủ vai nữ chính cho Tiểu Ngọc.


Ninh Ngọc Nhân nói, – Mẹ từ chối rồi, con đoán xem dì ấy thế nào?
– Có phải dì ấy rất buồn không ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Không, dì rất tức giận.
Ninh Ngọc Nhân nói,
– Dì ấy nói mẹ đã từng đồng ý giúp dì ấy, giúp Tiểu Ngọc.
Ninh Ninh cạn lời.


– Con nói xem người này sao lại lạ vậy chứ, mẹ giúp dì ấy nhiều như vậy, dì ấy chẳng hề ghi nhớ gì. Mẹ không giúp dì ấy, dì ấy liền tức giận với mẹ, cứ như là mẹ thiếu nợ dì ấy vậy.
Ninh Ngọc Nhân lắc đầu, nói với Ninh Ninh.


– Thôi, đừng nhắc tới dì ấy nữa. Ninh Ninh, con có muốn đi ra ngoài chơi không?
– Đi đâu chơi ạ mẹ? – Ninh Ninh hỏi.
– Mẹ có một người bạn.
Ninh Ngọc Nhân nói.


– Chú ấy rất thích trẻ con, đặc biệt là đứa bé đáng yêu như con vậy đó. Con muốn gì chú ấy sẽ cho con hết, con muốn đi đâu chú ấy sẽ đưa con đi.
– Nam hay nữ ạ? – Ninh Ninh hiếu kỳ nói.
– Nam. – Ninh Ngọc Nhân đáp.


Điều này thật khó tin. Phải biết rằng Ninh Ngọc Nhân có tiếng là sống khép kín trong giới nghệ sĩ, bạn bè của cô ấy rất ít, bạn giới tính nam lại càng ít, quan hệ tốt tới mức có thể dùng gia đình làm nhà trẻ …Ninh Ninh cẩn thận hỏi:
– Là ba phải không ạ?


Nụ cười trên mặt Ninh Ngọc Nhân cứng đờ, một lúc lâu mới hỏi:
– Ninh Ninh, con thích người ba như thế nào?
Ninh Ninh:
– Ba vẫn được chọn ạ mẹ?
Ninh Ngọc Nhân:
– Con cứ nói thử xem.
Bị mẹ thúc giục, Ninh Ninh đành phải bẻ ngón tay đếm:


– Phải đẹp trai này, cao này, tốt bụng này, thương vợ thương con này…
Nói càng nhiều cô càng thấy người này không phải như vậy.


Nếu người này thật sự tốt như thế thì mẹ sẽ không rời bỏ mà đi, người đó cũng sẽ không nhiều năm mà chẳng quan tâm tới hai mẹ con cô, bản thân Ninh Ninh còn bình thường, cô còn có mẹ thương, nhưng mà ai thương mẹ đây?
– Thôi.
Ninh Ninh ôm lấy Ninh Ngọc Nhân:


– Con không cần ai hết, con chỉ cần chú ấy lúc mẹ cần thì chú ấy tới bên mẹ giúp mẹ là được…
Cùng thời gian, trong một phòng khác, Tiểu Ngọc cũng ôm lấy cánh tay Hứa Dung, chờ mong nhìn cô ta:
– Sao rồi mẹ?
Hứa Dung thở dài:
– Dì con không đồng ý.


– Vì sao ạ? – Tiểu Ngọc hoảng hốt, – Mẹ không nói với dì là con năm nay 8 tuổi rồi ạ?
– Mẹ nói rồi. – Hứa Dung nói, – Nhưng vô dụng.
– Sao vậy được…
Tiểu Ngọc lẩm bẩm, bỗng nhiên méo miệng khóc lên.
– Đừng khóc, đừng khóc.


Hứa Dung ôm cô bé, vừa vỗ lưng vừa dỗ dành, mình cũng nước mắt tuôn rơi, khổ sở nói.


– Nếu năm đó mẹ cũng giống dì con cùng ra ngoài đi đóng phim thì tốt. Bọn mẹ lúc trước đều xinh đẹp như nhau, vào giới giải trí rồi mẹ cũng sẽ không kém bao nhiêu…Như thế mẹ sẽ không cần phải cầu xin dì ấy.
– Vì sao mẹ không đi? – Tiểu Ngọc nức nở trách móc.


– Tại mẹ khi đó nhát gan, không thể nhẫn tâm với mình được.
Hứa Dung lẩm bẩm,
– Bây giờ mẹ nên tàn nhẫn hơn nữa…
Một đêm qua đi.


Buổi sáng ngày hôm sau, Hứa Dung ở trên bàn cơm xin lỗi Ninh Ngọc Nhân, nói mình tối qua kích động quá. Ninh Ngọc Nhân rộng lượng nhận lời xin lỗi của cô ta, hai người là bạn thân lớn lên cùng nhau, ít nhất là trên bề mặt, họ đã giải quyết được những hiềm khích của họ.


Lúc sau, xe chở Ninh Ngọc Nhân cùng Tiểu Ngọc đi đến đoàn phim, Hứa Dung thì đưa Ninh Ninh đi nhà trẻ, mọi thứ đều khôi phục lại như bình thường, chỉ có một điểm khác biệt…Ninh Ninh phát hiện Hứa Dung gần nhất đặc biệt chú ý dự báo thời tiết, theo thời tiết chuyển lạnh, tâm tình của cô ta trở nên tốt hơn.


– Tuyết rơi rồi.
Trên đường về nhà, Hứa Dung đưa tay đón bông tuyết đang rơi.
Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn không trung, bầu trời u ám lạnh lẽo rơi xuống từng bông tuyết mỏng.
Hiện tại là tháng 11 năm 1997.
Lập đông.


Hai dì cháu nắm tay nhau đi trên đường phố, đối diện đi tới một thiếu nữ đi đôi giày đỏ, cô gái dừng ở trước một chiếc xe, cửa xe mở ra, Bùi Huyền từ bên trong đi ra ngăn cô ấy lại:
– Đại tiểu thư, chào cô.


Như là đã được sắp xếp sẵn, một đám phóng viên lao tới không ngừng chụp ảnh.
Ở một góc, Hứa Dung cùng Ninh Ninh đứng lại nhìn họ một lúc, giống như hai người qua đường tò mò, cho đến khi chiếc xe kia chở người đi rồi, các phóng viên giơ camera vội vàng đuổi theo sau, hai dì cháu mới tiếp tục đi tiếp.


– Bán hạ giá! Siêu thị đại hạ giá!
Hai người đi ngang qua một siêu thị, bên trong đang diễn ra chương trình giảm giá lớn, các bà nội trợ gần như chật kín toàn bộ siêu thị, một thiếu niên khó khăn lắm mới chen ra được, vừa lúc đụng phải Hứa Dung đi ngang qua cửa.


– Ôi cháu xin lỗi. – Thiếu niên quay mặt qua, là Mộc Qua.
Trong tay cậu ôm một túi trứng gà, như là sản phẩm hạ giá mà vừa mới cướp được, nói xin lỗi xong, cậu đang định bỏ đi, Ninh Ninh ở phía sau gọi lên:
– Anh ơi chờ chút.
Mộc Qua quay đầu lại.
– Anh làm rơi đồ ạ.


Ninh Ninh cúi xuống nhặt đôi găng tay trắng lên đưa cho cậu.
Mộc Qua sờ sờ túi, sau đó đến gần Ninh Ninh nhận găng tay chỗ cô, tiện tay đưa cho cô quả trứng gà:
– Cảm ơn em gái nhỏ.
Ninh Ninh cầm quả trứng gà, không gọi cậu lại nữa.


Bởi vì tờ giấy cô đã chuẩn bị sẵn kia đã được cô nhét vào trong găng tay, chỉ chờ cậu hoặc là chị của cậu mở ra xem nữa mà thôi.
– Đi thôi.
Hứa Dung nói với Ninh Ninh, sau đó ở trạm xe buýt kế tiếp, cô ta ôm Ninh Ninh lên xe.


Khung cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi, đây không phải là đường về nhà.
– Chúng ta đi đâu ạ?  – Ninh Ninh ngồi trên đùi Hứa Dung, hỏi.
– Đi đến chỗ mẹ cháu. – Hứa Dung cười với cô nói, – Chúng ta đi chơi ném tuyết.


Trạm cuối, Hứa Dung ôm Ninh Ninh xuống xe, giày giẫm lên tuyết, phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Đi qua bãi cỏ phủ đầy tuyết, xuyên qua cánh rừng phủ đầy tuyết, Ninh Ninh nhìn thấy một nơi quen thuộc, đó là một đường bỏ hoang, không có xe, không có người, chỉ có tiếng gió rít thì thổi qua con đường ray đó.


Hứa Dung thả Ninh Ninh, nói với cô:
– Mẹ cháu còn chưa tới, chúng ta ở đây chờ mẹ cháu.
Ninh Ninh quay lại nhìn cô ta:
– Mẹ sẽ đến thật ạ?
Ánh mắt Hứa Dung trôi đi trong chốc lát, nhanh chóng cười nói:


– Đương nhiên, cháu ở đây thì sao mẹ cháu không tới được chứ? Hay là hai chúng ta chơi trước, vừa chơi vừa chờ mẹ cháu được không?
Ninh Ninh nở nụ cười, nụ cười đó làm cho Hứa Dung có cảm giác không thoải mái, cảm thấy cực kỳ giống Ninh Ngọc Nhân.
– Được ạ, chúng ta chơi trước ạ.


Ninh Ninh cúi xuống nhặt một vốc tuyết, vo tròn rồi ném về phía cô ta.
Hai người ném qua ném lại một lúc, Hứa Dung chợt nói:
– Ninh Ninh, cháu có nóng không?


Bởi vì vẫn luôn chạy tới chạy lui Ninh Ninh đã thở hổn hển, còn ra một chút mồ hôi, sau đó thấy Hứa Dung đi tới, giúp cô gỡ áo khoác cùng mũ xuống, khoác lên tay, sau đó nhìn chung quanh cánh rừng, nói:
– Ninh Ninh, sao mẹ cháu còn chưa tới nhỉ, cháu chờ ở đây nhé, cô đi qua kia xem thế nào.


Nói xong, hai ba bước đã biến mất ở trước mắt Ninh Ninh.
Khi gió thổi qua, Ninh Ninh cảm thấy hơi lạnh, cô hắt hơi một cái, sau đó khịt mũi, nhìn hướng Hứa Dung rời đi mà chế nhạo:
– Thảo nào mẹ muốn mình ghi nhớ đường ra ngoài. – Cô lẩm bẩm, – Thì ra chính là vì ngày này…


Nhưng mà mẹ làm sao mà biết Hứa Dung sẽ có ý xấu, sẽ vứt bỏ cô ở chỗ này vào ngày mùa đông này?
– Mẹ ơi…có phải mẹ cũng giống con cùng xuyên qua bộ phim điện ảnh mà chưa bao giờ xuyên tới phải không?


Ninh Ninh nói khẽ, sau đó chạy về hướng cánh rừng. May mắn lúc trước mẹ đã để lại ký hiệu, cô dựa vào ký hiệu này, dựa vào ký ức khó khăn đi ra ngoài, vốn dĩ con đường không dễ đi, sau khi có tuyết thì càng khó đi hơn so với trước, cô không cẩn thận bị trượt ngã, nhưng chưa kịp ngã xuống dưới đất thì đã có một cánh tay từ sau lưng đưa ra, đỡ cô vào lòng, giọng một thiếu niên rất trong trẻo vang lên:


– Cẩn thận.
Ninh Ninh quay đầu lại nhìn.
Tuyết địa trắng xóa, áo khoác màu trắng, trên cổ áo còn có một vòng lông cáo màu trắng, lông xù bao lấy mặt anh, giống như một thiên sứ trắng.
Sau khi đỡ được cô rồi, anh mới nhặt bảng vẽ ném xuống đất lúc trước lên. Ninh Ninh nhìn bảng vẽ:
– Là em ạ?


– Ừ, là em đó.
Đối phương quay bảng vẽ ra trước mặt cô.


Trên bảng vẽ là một bức phác họa vật thực, bên cạnh đường sắt bỏ hoang, một lớn một nhỏ, Hứa Dung cùng  Ninh Ninh đang chơi trò ném tuyết, rõ ràng là một bức tranh rất sinh động hạnh phúc, nhưng không biết vì sao lại toát lên một sự quỷ dị khiến người khác lạnh sống lưng. Nụ cười của hai người trên bức vẽ rất quái lạ, đặc biệt là Hứa Dung, nếu đổi nắm tuyết trong tay cô ta biến thành cục đá hoặc con dao nhỏ, chỉ sợ nó càng hài hòa hơn.


– Đó có phải là mẹ em không? – Anh hỏi.
Ninh Ninh lắc đầu, sau đó mở to đôi mắt đen láy nhìn anh….Anh vẫn nhạy bén như khi còn nhỏ, không điều gì có thể thoát khỏi đôi mắt của anh.
– Đi thôi.
Thiếu niên thu bảng vẽ, chìa tay với cô:
– Anh đưa em đi tìm mẹ em.


Nắm lấy tay anh, Ninh Ninh ngước lên nói:
– Em tên là Ninh Ninh ạ.
Đối phương hơi ngẩn người, sau đó cười dịu dàng:
– Anh tên Văn Vũ.


Một tay kẹp bảng vẽ, một tay nắm tay Ninh Ninh, bóng dáng hai người mau chóng biến mất trong gió tuyết, tầm nửa giờ sau, một đôi giày da màu đen bước hỗn loạn trên nền đất tuyết, sau đó, một người đàn ông trưởng thành thân hình cao lớn bất chấp gió và tuyết chạy đến với đường ray bỏ hoang.


Tìm kiếm khắp nơi một lượt, anh ta cầm lấy điện thoại đặt lên tai.
– A lô, Ngọc Nhân.
Anh ta nói:
– Không thấy con gái ở đây.
Hết chương 100