Dịch giả: Hương Ly
Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, loáng cái anh đến trường dạy học đã năm năm rồi, trước tiên là anh, sau đó là Lạc Vấn - Trưởng ban Kĩ thuật hình sự của thành phố Ninh, đều đi hết cả. Mấy năm nay có mấy người mới đến, tôi cứ luôn cảm thấy không thể nào bằng hai người các anh.” Triệu Thiết Dân uống một ngụm nước, nhìn Nghiêm Lương.
Nghiêm Lương khẽ nheo mắt: “Anh nói là Lạc Vấn không làm cảnh sát nữa rồi à?”
Triệu Thiết Dân thoáng kinh ngạc: “Anh không biết sao? Ồ, phải rồi, anh từ chức còn sớm hơn cả Lạc Vấn, xem ra đúng là anh không mảy may quan tâm gì đến việc của cảnh sát nữa rồi.”
“Lạc Vấn đi đâu vậy?”
Triệu Thiết Dân lắc đầu: “Không rõ, tôi nghe bạn bè ở thành phố Ninh nói, anh ấy từ chức để kinh doanh làm ăn, tính ra cũng phải được ba năm rồi đấy.”
“Anh ấy mà cũng từ chức để đi làm ăn kinh doanh sao?”
“Đúng vậy, ai nấy cũng đều muốn kiếm được nhiều tiền, nghe nói lúc đó, khi anh ấy nộp đơn từ chức, lãnh đạo Sở Công an thành phố đều ra sức níu giữ, còn đăng kí cho anh ấy căn hộ cao cấp hơn, kết quả là anh ấy vẫn quyết chí ra đi.
Hình như nói là trong tay anh ấy có mấy bằng sáng chế, rồi lại có mấy hạng mục chức danh chuyên gia, từ chức và ra ngoài làm, chỉ cần cầm mấy bằng sáng chế và chức danh là có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
Nghiêm Lương thở dài: “Phần lớn bằng sáng chế đều là danh nghĩa đơn vị, nhưng anh ấy cũng giữ lại vài bằng sáng chế vi trắc lượng cho riêng mình, ừm... nhưng từ trước tới nay tôi vẫn cho rằng anh ấy là người không màng tới danh lợi, anh ấy chọn lựa làm bác sĩ pháp y cũng xuất phát từ sự say mê nhiệt huyết với công việc này, tôi nghĩ anh ấy từ chức chắc là còn có lí do nào khác nữa - có lẽ giống như tôi. Tính ra, kể từ sau khi tôi rời khỏi Sở Công an tỉnh, thì cũng không gặp lại anh ấy nữa. Anh ấy đã từ chức rồi, ôi, đáng tiếc... thật là đáng tiếc.”
Triệu Thiết Dân đón lời: “Đúng vậy, khối kiến thức chuyên nghiệp, không dùng để giải quyết vấn đề thực tế lại nằm im trong trường để dạy học, thực sự quá đáng tiếc.”
Nghiêm Lương liếc nhìn Triệu Thiết Dân một cái, bật cười: “Anh cũng đã học được cách châm biếm người khác rồi à?”
“Quen biết anh lâu như vậy, ít nhiều cũng học được một chút chứ.” Triệu Thiết Dân vỗ tay nói: “Được rồi, quay về chủ đề chính, anh yêu cầu bắt tên biến thái đó, tôi đã đồng ý rồi. Đến giờ anh hãy giúp tôi nghĩ xem hung thủ làm thế nào để không lưu lại dấu chân? Tiếp đến, anh liền nói cho Nghiêm Lương biết từng chi tiết tại hiện trường.
Nghe xong, Nghiêm Lương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Thiết Dân, nói: “Thật không ngờ anh lại gặp phải đối thủ như thế này.”
Triệu Thiết Dân khẽ chau mày: “Sao vậy?”
“Tổ chuyên án thành lập bốn lần và giải tán bốn lần, dốc vào đây bao nhiêu nguồn nhân lực, điều tra đã gần ba năm rồi, đến tận bây giờ ngay cả hình dáng cơ bản nhất của hung thủ cũng không có, khả năng phản trinh sát của tên này không hề tầm thường chút nào.”
“Đúng vậy, nếu không thì tôi cũng không cần đến tìm anh.”
“Nhưng hắn lại để lại hàng chữ "Hãy đến bắt ta" để khiêu chiến với cảnh sát.”
“Rất huênh hoang.”
Nghiêm Lương lắc đầu: “Tôi cho rằng nếu chỉ định nghĩa hung thủ huênh hoang, là rất phiến diện. Hung thủ phạm tội đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn phản trinh sát, rõ ràng là không muốn bị cảnh sát bắt được. Trong một vụ mưu sát, nếu như hung thủ không muốn bị bắt, thông thường thủ đoạn của hắn càng đơn giản càng tốt. Nếu như hắn không để lại tờ giấy này, e rằng cũng chỉ là một vụ án mạng thông thường, không kinh động đến lực lượng cảnh sát của hai cấp thành phố và tỉnh, cũng sẽ không do anh - người thuộc cấp độ lãnh đạo này phụ trách đôn đốc phá án. Nguồn vực cảnh sát chuyên nghiệp được dốc vào đương nhiên cũng không ít, đối với chính bản thân hung thủ, đương nhiên cũng sẽ an toàn hơn.”
Triệu Thiết Dân gật đầu: “Nếu như không phải vì hàng chữ “Hãy đến bắt ta”, vụ án này có lẽ cũng chỉ do Chi cục khu vực phụ trách thôi, sẽ không thành lập tổ chuyên án liên hiệp giữa hai cấp tỉnh, thành phố.”
“Hắn dùng rất nhiều thủ đoạn phản trinh sát, rõ ràng là không muốn bị bắt.
Nhưng hắn để lại hàng chữ này, đã gây nên sự quan tâm chú ý của cảnh sát, rõ ràng lại làm tăng thêm khả năng hắn bị bắt. Đây chẳng phải là việc rất mâu thuẫn sao?”
Triệu Thiết Dân suy nghĩ giây lát, rồi nói: “Vậy anh có suy nghĩ như thế nào?”
Nghiêm Lương nói: “Tôi không biết, qua những manh mối hiện có thì không thể nào tiến hành suy luận, chỉ có thể là phỏng đoán, mà phỏng đoán thì lại không phải là thế mạnh của tôi. Tóm lại, cảnh sát dàn thế trận như vậy mà trong suốt ba năm vẫn không bắt được hắn, rõ ràng hắn là đối thủ rất cao minh. Từng động tác trong quá trình phạm tội của một đối thủ cao minh, chắc chắn là có dụng ý của hắn.”
Triệu Thiết Dân xoa cằm, nói: “Tạm thời không cần quan tâm đến dụng ý của hắn, việc trước tiên tôi cần phải làm rõ hắn làm thế nào để kéo được nạn nhân qua khu vực cây xanh mà không để lại dấu chân.”
Nghiêm Lương nói: “Muốn kéo nạn nhân đi hàng chục mét mà không để lại dấu chân, cũng không phải là không có cách, chỉ có điều tôi không hiểu tại sao hung thủ lại phải làm cho sự việc trở nên phức tạp như vậy.”
“Anh có cách nào?”
“Những điều kiện hạn chế ở hiện trường rất nhiều. Trước tiên, hung thủ là người, không biết bay. Tiếp theo, khu vực cây xanh toàn là đất ẩm, chỉ cần giẫm lên, tất sẽ để lại dấu chân. Cách hung thủ kéo nạn nhân chỉ có hai loại khả năng.
Một là, hung thủ đúng là đã bước lên khu vực cây xanh, hai là, hung thủ không hề bước qua khu vực cây xanh.”
“Không hề bước qua khu vực cây xanh, làm sao có thể như vậy được chứ?”
Triệu Thiết Dân lắc đầu.
Nghiêm Lương nói: “Nếu như hung thủ sau khi thít chặt cổ nạn nhân, lại lấy thêm ra một sợi dây thừng dài để buộc chặt, sau đó ném một đầu sợi dây thừng dài sang phía đối diện khu vực cây xanh, sau đó hắn đi vòng qua khu vực cây xanh sang phía đối diện, nắm lấy sợi dây thừng kéo người qua đó, việc này có thể thực hiện được. Nhưng làm như vậy thì sẽ có hai vấn đề, một là nạn nhân lúc đó có thể chưa chết, nếu như hung thủ làm như vậy, nạn nhân rất có khả năng sẽ chạy thoát. Hai là hắn chạy vòng qua phía sau khu vực cây xanh sẽ lãng phí mất rất nhiều thời gian, nếu như vừa vặn lúc đó có xe ô tô đi qua, vậy thì hắn sẽ bị phát hiện ngay tại chỗ.”
Triệu Thiết Dân nghĩ một lát nói: “Nếu như hung thủ là hai người thì sao?
Một người khống chế nạn nhân, còn một người đứng ở phía bên kia khu vực cây xanh kéo người.”
Nghiêm Lương kiên quyết lắc đầu: “Không thể nào anh nói vụ án này không phải vì tiền bạc, cũng không phải là giết người trả thù. Thế nhưng nếu phạm tội theo nhóm, thì thường một là vì tài sản, hai là vì có kẻ thù chung, nếu không thì sẽ thiếu hụt mất nền tảng lợi ích chung cần thiết của nhóm tội phạm, do đó nhóm tội phạm không có khả năng tồn tại. Hơn nữa, qua việc điều tra năm vụ án mạng của các anh, những manh mối có được đều rất hạn hẹp, dấu vân tay cũng là của cùng một người, hơn nữa nếu phạm tội theo nhóm thông thường sẽ để lại nhiều dấu vết hơn nữa. Cho dù đoàn đội có hai người đi nữa thì cũng không nhất thiết phải làm vậy.”
Triệu Thiết Dân gật đầu, nói: “Vậy thì một khả năng khác mà anh nói đến, hung thủ đúng là đi qua khu vực cây xanh, nhưng không để lại dấu chân, sao có thể làm được việc này chứ?”
“Rất đơn giản, hung thủ đi giày của nạn nhân. Chẳng phải là ở dấu vết kéo lê có dấu chân của nạn nhân sao? Các anh cho rằng nạn nhân bị hung thủ kéo lê, trong lúc giãy giụa đã để lại dấu chân, nhưng rất có thể dấu dân này vốn không phải của nạn nhân, mà là của hung thủ. Hung thủ không những đi giày của nạn nhân, mà trong lúc kéo lê còn cố tình mô phỏng theo đặc trưng loại dấu chân của nạn nhân để lại trong lúc giãy giụa.”
Triệu Thiết Dân nói: “Nhưng nếu như vậy, hung thủ đi đôi giày của nạn nhân, nạn nhân chân trần giãy giụa, cũng sẽ để lại dấu chân trần chứ?”
Ánh mắt Nghiêm Lương khẽ nheo lại, nói: “Nếu như nạn nhân lúc đó đã chết rồi thì sao?”
“Nhưng sau đó nạn nhân vẫn còn viết lại mấy chữ ở trên nền xi măng, chứng tỏ lúc trước anh ta vẫn chưa chết.”
“Các anh chắc chắn mấy chữ đó là do nạn nhân viết sao?”
Triệu Thiết Dân nghĩ một lát, nói: “Việc này vẫn phải quay về điều tra tỉ mỉ hơn, nhưng nếu như mấy chữ đó là do hung thủ để lại, hắn viết mấy chữ đó có ý nghĩa gì chứ?”
Nghiêm Lương lắc đầu: “Việc này thì tôi không rõ, có lẽ là việc mà cảnh sát các vị cần suy nghĩ. Tóm lại, căn cứ vào manh mối mà anh cung cấp, bất luận dùng cách nào để kéo lê, kết quả mà tôi đưa ra chỉ có một, chính là Tôn Hồng Vận khi đang ở khu vực cây xanh thì đã chết rồi, chứ không phải là sau khi bị
kéo vào chỗ nền xi măng mới bị giết chết. Mấy chữ viết trên nền xi măng, chắc chắn là do hung thủ để lại. Tôi kiến nghị anh một là trở về đối chiếu giám định nét chữ ở nền xi măng, hai là tìm chuyên gia giám định dấu chân của Sở Công an tỉnh để điều tra xem dấu chân để lại trên mặt đất rốt cuộc là của ai?”
Nghiêm Lương thái độ vô cùng chắc chắn đối với sự phán đoán của mình.
Triệu Thiết Dân chậm rãi gật đầu: “Được!”
Nghiêm Lương lại nói: “Nhưng vì sao hung thủ lại làm như vậy, đây là một vấn đề lớn.”
“Là ý gì vậy?”
Nghiêm Lương lại giải thích: “Đối với hung thủ, cách làm đơn giản nhất là khi ở khu vực cây xanh hắn tấn công nạn nhân thì trực tiếp giết chết anh ta luôn, sau đó ném vào trong khu vực cây xanh rồi bỏ đi luôn. Đây mới chính là cách làm an toàn nhất đối với hung thủ. Hắn cần gì phải kéo nạn nhân ra khoảng nền xi măng, mất bao nhiêu công như vậy còn dựng lên hiện trường phạm tội không để lại dấu vết. Hắn chắc chắn có logic phạm tội của hắn, chỉ là tôi không nghĩ cho thông suốt được, cho nên lãnh đạo Triệu à,” ông mím môi, “thời gian ba năm qua, tổ chuyên án thành lập bốn lần và cũng giải tán bốn lần, không chỉ đơn thuần là bởi vì cảnh sát không được may mắn, mãi không bắt được hung thủ, mà là hắn tuyệt đối không hề đơn giản, anh phải có tâm lí chuẩn bị thật tốt.”
Triệu Thiết Dân hít thở một hơi thật sâu, thần sắc càng trở nên nặng nề.
Nghiêm Lương mỉm cười, làm dịu bầu không khí, nói: “Phải rồi, lúc trước anh nói tên biến thái đó dính líu đến hiện trường vụ án mạng lần này à?”
Triệu Thiết Dân khôi phục lại thần sắc bình thường, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Đối với tên biến thái đó, có những manh mối nào?”
“Những manh mối trực tiếp mà chúng tôi nắm được cũng tương tự với những gì trong bản tin nhắc đến, người nam giới này ngoài 40 tuổi, đeo kính, chiều cao và thể hình đều ở mức trung bình, ừm... trông giống như anh vậy.”
Ông nhìn sắc mặt có vẻ khó coi của Nghiêm Lương, mỉm cười, nói tiếp:
“Mấy tháng trở lại đây, người này nhiều lần xuất hiện ở khu vực phía tây thành phố, giữa đêm khuya uy hiếp những cô gái trẻ về nhà một mình, kéo vào trong những góc hay khu vực lùm cỏ để tiến hành quấy rối. Khi phạm tội thường đội mũ cho nên máy quay camera không quay được khuôn mặt thực sự của gã. Sau khi sự việc xảy ra, các nạn nhân hồi tưởng lại cũng chỉ có thể miêu tả lại được hình dáng khái quát, ngũ quan hoàn toàn không có đặc trưng đặc biệt để phân biệt. Sau khi người này nhiều lần gây án, đồn cảnh sát đã xem xét những máy quay camera giám sát suốt dọc đường ở khu vực lân cận, kết quả phát hiện ra người này mấy lần nửa đêm chạy vào cầu thang máy của khu vực dân cư gần đó để đại tiện. Thật đúng là một tên biến thái đạt tiêu chuẩn.”
“Quấy rối mà anh nói đến... là ở mức độ nào?”
Triệu Thiết Dân chau mày, nói: “Chỉ là làm việc đó trước mặt nạn nhân, ngoài ra gã không hề tiến hành xâm hại tình dục đối với nạn nhân, cũng không lấy bất cứ tài sản gì của nạn nhân cả.”
Nghiêm Lương chép miệng: “Đúng là tâm lí kì quái thật. Nhưng, dựa vào đâu mà cho rằng gã có liên quan đến vụ án mạng?”
“Gần 12 giờ đêm ngày hôm kia, đồn công an quản hạt khu vực thành phố phía tây nhận được lời báo án của một cô gái, cô nói mình bị quấy rối. Cô gái đó làm việc ở quán bar, tối hôm đó tan ca trở về nhà, sau khi xuống khỏi trạm xe bus, cô một mình men theo đường cái đi thẳng về phía trước, phía trước có một người nam giới trung niên đeo kính đang đi tới. Người nam giới đó ban đầu không thấy có biểu hiện gì khác thường, đến khi chuẩn bị lại gần, gã chợt lao về phía cô gái, rút ra một con dao, rồi kéo cô ta vào khu vực cây xanh, sau đó tiến hành quấy rối. Và hiện trường vụ án mạng của chúng tôi cách địa điểm báo án ngày hôm kia chỉ mấy chục mét. Kết quả xét nghiệm thi thể của bác sĩ pháp y phán đoán thời gian tử vong và thời gian xảy ra vụ quấy rối rất sát nhau, cho nên chúng tôi có lí do để nghi ngờ vụ án mạng đó là do tên biến thái đó gây ra.”
Nghiêm Lương mỉm cười, nói: “Cá nhân tôi cho rằng khả năng này gần như bằng không.”
Triệu Thiết Dân lên tiếng hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Tôi nghe anh nói trong bốn lần phạm tội trước, các anh đều đã kiểm tra máy quay camera giám sát đều không phát hiện ra hung thủ, điều đó có nghĩa là, hung thủ đều đã né tránh tất cả các máy quay camera ở xung quanh địa điểm gây án phải không?”
“Đúng như vậy, mặc dù máy quay camera có rất nhiều điểm mù, nhưng mỗi lần phạm tội đều né tránh được tất cả các máy quay, rõ ràng hung thủ đã chuẩn bị rất đầy đủ trước khi phạm tội.”
Nghiêm Lương nói: “Hung thủ của vụ án mạng là một kẻ có trình độ rất cao, lẩn khuất rất giỏi, chưa ai từng nhìn thấy hắn. Thế nhưng gã biến thái đó chưa bị bắt đơn thuần chỉ vì gã may mắn, nếu như lúc gã quấy rối nữ giới vừa vặn có người đi qua đường, không chừng giờ này gã đã có mặt ở trong Sở Công an rồi.
Cho dù khi phạm tội, gã đội mũ, nhưng ngay cả việc đại tiện ở trong cầu thang máy cũng đã bị các anh tra ra được, rõ ràng gã này không có bao nhiêu ý thức phản trinh sát cả. Trình độ của hai người này khác biệt quá lớn.”
“Anh nói rất có lý.” Triệu Thiết Dân mím môi, “Vậy thì anh nói xem cần phải điều tra như thế nào?”
“Chi tiết cụ thể thì tôi không muốn hỏi kĩ, nhưng anh đã nói thời gian nạn nhân tử vong và thời gian tên biến thái đó rất sát nhau, tôi nghĩ nếu bắt được tên biến thái đó biết đâu lại tìm ra được một điểm đột phá. Theo tình hình trước mắt, gần như cũng chỉ có thể như vậy được thôi.”
Triệu Thiết Dân mỉm cười, nhìn Nghiêm Lương: “Cảm ơn anh!”
Nghiêm Lương nói: “Hôm nay tôi nói nhiều như vậy về đề tài bên ngoài chức trách công việc của mình, đơn thuần chỉ là bởi vì anh hứa bắt tên biến thái đó. Chỉ một lần này thôi, không có lần sau nữa, tôi hi vọng lần sau chúng ta gặp mặt chỉ đơn thuần là ăn cơm, tôi không muốn nói thêm về đề tài vụ án nữa.”
Triệu Thiết Dân thở dài, nhưng vẫn cứ gật đầu, tôn trọng sự lựa chọn của Nghiêm Lương.
Hôm nay ông quay trở về, cần làm thêm hai việc, một là sai người đối chiếu nét chữ, xem xem ba chữ “người bản địa” có đúng thực do chính Tôn Hồng Vận viết hay không, hai là kéo lê dấu chân của Tôn Hồng Vận, làm giám định về chiều cao, thể trọng, nếu như nhất quán, vậy thì vết chân này đúng là của Tôn Hồng Vận, nếu như không nhất quán, vậy thì có nghĩa là hung thủ đã đi giày của Tôn Hồng Vận và để lại dấu chân, cũng chính là đúng theo sự phán đoán của Nghiêm Lương.