Dịch giả: Hương Ly
Chập tối, Lâm Kỳ ngồi trong văn phòng làm việc, hai nhân viên trinh sát khiêng thùng công cụ bước vào, một người nói: “Đội trưởng Lâm, bọn em đã đi hỏi thăm xung quanh một lượt, đã làm rõ tình hình chung về nạn nhân. Nạn nhân tên Từ Thiêm Đinh, là một hộ nông dân trong diện giải tỏa, mẹ cậu ta nghe thấy tin tức này liền ngất lịm, cho nên đã ghi chép lại những thông tin do bố cậu ta cung cấp. Ngoài ra thông qua người thân bạn bè của cậu ta và hàng xóm lân cận, được biết đây là một tên lưu manh có tiếng, biệt hiệu là Tiểu Thái Bảo, bắt đầu từ hồi cấp hai đến giờ, không biết đã vào đồn công an bao nhiêu lần rồi.
Trước đây cậu ta thường đến các trường học để thu phí bảo kê, mấy năm nay trị an quản lí nghiêm ngặt hơn, nghe nói vẫn lén lút thu. Còn phần lớn thời gian đều lượn lờ quanh đây, việc đánh đấm thì thường xuyên như cơm bữa. Ở bên ngoài cậu ta kết giao với rất nhiều tên lưu manh, một tên lưu manh có mối quan hệ thân thiết nhất, chơi với cậu ta từ bé cho đến giờ, tên gọi Trương Binh. Nghe Trương Binh nói, tối qua hai người bọn họ và ba tên lưu manh khác cùng đi ăn đêm, ăn xong là lúc khoảng 10 giờ đêm, cậu ta nói cậu ta muốn đi dạo một mình. Rồi tại một siêu thị nhỏ ở gần nơi xảy ra vụ án, tìm hiểu được lúc 10 giờ hơn, Từ Thiêm Đinh tới mua sáu lon bia, chính là những lon để lại ở hiện trường vụ án, trong đó có một lon cậu ta đã uống gần hết, còn năm lon chưa hề động tới.”
Lâm Kỳ suy nghĩ giây lát, nói: “Một mình cậu ta mua nhiều bia thế làm gì? Tìm ai đó uống cùng à?”
Nhân viên điều tra lắc đầu nói: “Không rõ ạ, hỏi mấy tên đồng bọn tối qua đều nói cậu ta không hề nhắc đến lí do uống bia, khi cậu ta mua bia ở siêu thị cũng không nói gì.”
Lâm Kỳ chau mày nói: “Qua dấu vết ở hiện trường, hung thủ có mối thù hận rất lớn đối với nạn nhân, chắc chắn là giết người vì mối thù hận cá nhân. Trong mối quan hệ của cậu ta, tình hình gieo thù chuốc oán như thế nào?”
Nhân viên trinh sát bật cười: “Người gieo thù chuốc oán với cậu ta thì cả con đường này đều có hết. Những người dân sống xung quanh đều nói cậu ta là một tên khốn. Ví dụ những người mở cửa hàng hai bên đường phần lớn đều là những người ngoại tỉnh, cậu ta thường xuyên ăn hàng không trả tiền, những người ngoại tỉnh mở quán ăn nhỏ không muốn gây chuyện, hơn nữa số tiền nợ cũng không nhiều lắm cho nên đều nhẫn nhịn. Thêm nữa hành vi của cậu ta cũng không được nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng có các cô gái ngoại tỉnh đi qua, cậu ta đều phải trêu chọc một chút. Việc đánh nhau thì thường xuyên như cơm bữa, hôm qua chính vì một cô gái mà xém chút nữa đánh nhau với người ta.”
“Tối hôm qua ư?”
“Đúng vậy.” Nhân viên trinh sát kể lại một lượt sự việc hôm qua Từ Thêm Đinh bỡn cợt cô gái xinh đẹp đó, rồi đánh bạn trai của cô ta.
Lâm Kỳ cười khẩy, thể hiện ra chút bất lực, nói: “Gieo thù kết oán nhiều như vậy, điều tra các đối trượng khả nghi có thể giết người để trả thù trong mối quan hệ của người này có lẽ phải kéo dài đến mấy trang mất.”
“Mấy trang có lẽ cũng không thể liệt kê ra hết. Những người có thể biết được đều là những tên lưu manh cùng với cậu ta làm những việc xấu, gây sự với mọi người, ai biết được một mình cậu ta ở bên ngoài còn ức hiếp bắt nạt ai nữa chứ.”
“Được rồi.” Lâm Kỳ nghĩ một lát, rồi nói: “Ngày mai các cậu hãy tiếp tục phỏng vấn nhân dân ở xung quanh, xem xem có những ai có thể là nghi phạm ở mức độ lớn nhất. Điều tra trọng điểm đôi nam nữ hôm qua bị đánh xem sao, ngoài ra xem gần đó có máy quay camera giám sát không?”
“Con đường ở bên sông này thì không có, cách đó nửa đường ở trên ngã tư có một cái.”
“Được, vậy hãy lấy đoạn video của máy quay camera xem xem. Ừm, tôi tìm bác sĩ pháp y Cổ để hỏi tình hình.”
Lâm Kỳ quay người đi đến phòng thí nghiệm của bác sĩ pháp y, bác sĩ Cổ đang ăn mì, trong thùng rác ở bên cạnh còn có một đôi găng tay dính máu. Lâm Kỳ nuốt nước bọt, nói: “Anh Cổ, điều tra thế nào rồi?”
Bác sĩ Cổ vỗ tay đứng dậy, cười vẻ giễu cợt: “Trong dạ dày của Từ Thiêm Đinh có khá nhiều thứ, cậu có hứng thú xem không?”
Lâm Kỳ ho hắng một tiếng, anh và bác sĩ pháp y Cổ quen biết nhau đã nhiều năm rồi, điều không chịu được nhất chính là sự hài hước của ông ấy, chau mày nói: “Thôi đi tôi vừa mới ăn cơm xong, chẳng có khẩu vị tốt như anh đâu, anh cứ nói thẳng ra đi.”
Anh nhìn bát mì rồi lại nhìn thấy đôi găng tay dính máu ở trong sọt rác, vội quay người đi, tố chất tâm lí của anh không phải là quá tệ, dù sao cũng làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, thi thể nhìn thấy nhiều rồi, chỉ có điều anh không có trải nghiệm ăn cơm ngay bên cạnh xác chết, và cũng không muốn có.
Bác sĩ pháp y Cổ bật cười ha ha, nói tiếp: “Tên này ăn giỏi thật đấy, đừng thấy cậu ta gầy như thế, đúng là một kẻ dạ dày to. Trong bụng cậu ta ngoài phần thịt nướng chưa kịp tiêu hớa, còn có rất nhiều bia, ngoài ra còn có khá nhiều cơm rang trứng. Nhưng cơm rang trứng chỉ có một phần ở trong dạ dày, ngoài ra còn một phần vẫn ở trong thực quản của cậu ta. Việc này có hai loại khả năng, một là cậu ta nôn mửa nhưng chưa nôn ra được. Nguyên nhân nôn cũng có hai loại, một là cậu ta uống nhiều bia rượu, nôn do say, hai là khi cậu ta bị hung thủ tấn công, do đằng sau bị cục đá đập vào gây nên sự rối loạn thần kinh thực vật nên nôn mửa. Một kiểu khác không phải là do cậu ta nôn mửa, mà là khi cậu ta đang ăn cơn rang trứng thì bị hung thủ tấn công, cho nên cơm còn chưa được nuốt hết xuống. Nhưng dù là loại khả năng nào thì cũng không liên quan mấy đến vụ án, điều quan trọng chính là cơm lưu lại ở trong dạ dày cơ bản đều chưa tiêu hóa, rõ ràng thời gian cậu ta ăn cơm rang và thời gian bị hại rất gần nhau.”
“Cơm rang trứng?” Lâm Kỳ nói, “Cơm rang trứng cậu ta mua ở đâu vậy?”
“Từ sau khi tôi phát hiện ra cơm rang trứng trong dạ dày của cậu ta, đặc biệt sai người tìm kiếm ở hiện trường xảy ra vụ án, đã phát hiện ra một hộp cơm hộp ở chỗ bãi cỏ phía bên ngoài lùm cây, bên trong đó vẫn còn nửa già bát. Ngoài ra khu vực cây xanh đó không phải là hiện trường trực tiếp xảy ra vụ án, hiện trường trực tiếp là trên bãi cỏ ở phía bên ngoài, cũng chính là chỗ đặt hộp cơm rang trứng. Ở phía dưới đất, chỗ đó phát hiện ra một lượng máu lớn, nhưng đất bùn được người ta lật lên để che giấu. Trên đoạn đường mấy chục mét từ nơi xảy ra vụ án đến chỗ lùm cây phát hiện ra thi thể, mặc dù sáng nay đã bị rất nhiều người đi đường giẫm vào, nhưng vẫn có thể nhìn ra được một vệt kéo lê rất rõ. Cũng chính là, hung thủ sau khi giết người ở trên bãi cỏ, kéo vào trong lùm cây để tạm thời giấu xác. Nhưng vết chân của hung thủ, do vết chân tại hiện trường quá hỗn loạn, đã hoàn toàn không thể nào tìm ra được nữa rồi. Đặc biệt là vị trí trong lùm cây, rõ ràng hung thủ đã phá hoại nền đất.”
“Làm như vậy để làm gì nhỉ?” Lâm Kỳ có vẻ như không hiểu.
“Tôi cho rằng hung thủ dùng cách thức rải tiền ở dưới đất để khiến cho người đi đường giẫm hỏng hiện trường, mục đích đương nhiên là phá hủy dấu vết hiện trường, bao gồm cả dấu chân của hắn. Nhưng hắn chắc chắn cũng đã nghĩ đến trong lùm cây chưa chắc đã có rất nhiều người bước vào, cho nên khoảng đất trong lùm cây đó tự bản thân hắn cũng đã phá hủy, ngay cả dấu chân cũng không còn lưu lại nữa.”
“Thời gian xảy ra vụ án thì sao?”
“Qua hai phương diện, từ việc tìm hiểu được thời gian ăn đêm và kết quả giải phẫu, tổng hợp lại đưa ra phán đoán thời gian tử vong là từ 10 giờ đến 11 giờ 30 phút tối hôm qua. Nhưng thông qua điện thoại di động của cậu ta, chúng ta tìm thấy được một nhật kí cuộc gọi. Vào lúc 10 giờ 50 phút tối, Từ Thiêm Đinh đã gọi một cuộc điện thoại cho Trương Binh, tôi đã bảo Tiểu Tống đi hỏi Trương Binh, Trương Binh nói lúc đó Từ Thiêm Đinh chỉ nói một câu “Ngày mai chúng ta cùng đi ăn trưa nhé”, tiếp đó đột nhiên truyền tới một tiếng thét “A”, như thể xảy ra chuyện gì đó, sau đó điện thoại liền bị ngắt. Trương Binh gọi trở lại thì không có ai nghe máy, sau đó máy nhanh chóng ở trạng thái không liên lạc được. Trương Binh không hề nghĩ đến việc Từ Thiêm Đinh bị hại, cho nên lúc đó cũng không để tâm. Xem ra thời gian xảy ra vụ án vào lúc 10 giờ 50 phút, lúc Từ Thiêm Đinh gọi điện thoại.”
Lâm Kỳ gật đầu, thời gian xảy ra vụ án đã có thể chuẩn đến từng phút, điều này có tác dụng rất lớn đối với công tác trinh sát tiếp theo. Anh nói: “Anh Cổ, anh có nghĩ hung thủ chính là người quen của Từ Thiêm Đinh không?”
“Người quen ư? Tại sao lại phán đoán như vậy?”
Lâm Kỳ nói: “Hôm qua Từ Thiêm Đinh mua sáu lon bia ở một siêu thị mini gần đó, một mình cậu ta rõ ràng là không uống hết được, đem theo sáu lon bia đến bãi cỏ, theo lẽ thường thì cần phải tìm một người nào đó để cùng uống chứ, nhưng mấy người bạn của cậu ta lại nói không biết việc này.”
Bác sĩ pháp y Cổ gật đầu: “Rất có lí. Nhưng tôi đang nghĩ bên sông nhiều muỗi như thế, một mình cậu ta chạy đến đó làm gì chứ?”
Lâm Kỳ khẽ nheo mắt: “Phải rồi, thông thường cho dù có tìm bạn uống bia rượu, cũng không chọn địa điểm ở bên sông có nhiều muỗi thế, hiện nay việc làm rõ điều này vô cùng quan trọng! Nhưng, món cơm rang trứng của cậu ta thì lại chỉ có một suất, không hề mua cho đồng bọn của cậu ta. Ừm, ngày mai tôi sẽ sai người điều tra rõ xem cậu ta mua cơm rang trứng ở cửa hàng nào, vào lúc mấy giờ, không chừng lại có manh mối liên quan.”
Bác sĩ Cổ bổ sung: “Ngoài ra khi điều tra tốt nhất hãy hỏi thêm những người xung quanh, tối hôm đó liệu có nhìn thấy có ai trên người dính máu.”
“Trên người hung thủ có dính máu à?”
Bác sĩ Cổ gật đầu: “Đây là một kết quả rất hiển nhiên. Trên người nạn nhân bị ba nhát dao đâm liên tiếp, đặc biệt là nhát ở tim, chắc chắn lúc rút dao ra sẽ phụt ra một lượng máu tươi, tay hung thủ và cả quần áo hung thủ chắc chắn sẽ dính không ít máu.”
Lâm Kỳ từ từ gật đầu.