Dịch giả: Hương Ly
Lạc Vấn hỏi rõ tên của hai người, lấy từ trong túi xách ra một đôi găng tay cao su màu đen, đeo vào tay mình, rồi nói: “Ta sẽ kéo thi thể vào trong đám cây cối, tránh để bị người ta phát hiện ra cái xác quá sớm.”
Quách Vũ vội hỏi: “Cháu khiêng cùng chú nhé?”
“Không, nếu cùng khiêng sẽ xảy ra chuyện đấy.” Ông giải thích, “Bởi vì ở vị trí thi thể tử vong, dưới đất đã có rất nhiều máu, cho nên không thể nào thay đổi được vị trí xảy ra vụ án. Nếu như cả hai người cùng khiêng vào trong bụi cây từ nơi xảy ra vụ án đến bụi cây, không có dấu vết kéo lê, cảnh sát sẽ phát hiện ra là có hai người khiêng thi thể nạn nhân, có lí do để phán đoán vụ án này có kẻ đồng mưu. Nhưng nếu chỉ một mình ta kéo đến đó, cố ý để lại dấu vết kéo lê thi thể, thì có thể tránh được điều này.”
Quách Vũ và Chu Tuệ Như liên tục gật đầu, lúc này đây, trong lòng Quách Vũ mới dần tin tưởng người này “chuyên nghiệp” hơn bọn họ.
Lạc Vấn lại nói: “Quách Vũ, cậu hãy tìm một cục đá, đào xới phần cỏ bị dính máu lên, đừng để người ta vừa nhìn đã nhận ra ngay ở đây có quá nhiều máu.”
“Vì sao phải làm như vậy? Cuối cùng cảnh sát vẫn cứ phát hiện ra vết máu ở đây chứ?” Quách Vũ hỏi đầy băn khoăn.
“Nếu các cháu biết quá nhiều chi tiết, sau này khi đối diện với lời thẩm vấn của cảnh sát, có khả năng sẽ tiết lộ ra những không tin mà lẽ ra các cháu không được biết, cho nên, ta không định nói cho các cháu đâu.”
Chu Tuệ Như nói: “Vậy bây giờ cháu làm gì ạ?”
Lạc Vấn nói: “Tay cháu dính khá nhiều máu, đừng động vào bất cứ thứ gì.
Cháu hãy đi đến bên sông rửa cho thật sạch trước đi.”
“Vậy áo cháu đang mặc thì làm thế nào ạ?” Trên chiếc áo sơ mi màu tím của Chu Tuệ Như cũng có khá nhiều máu, cho dù buổi tối nhìn không được rõ lắm, nhưng nếu nhìn ở cự li gần thì cũng sẽ rất rõ.
“Không phải cuống, lát nữa ta sẽ có cách. Nhanh lên, hai đứa các cháu cần phải tranh thủ thời gian.”
Lạc Vấn đang chuẩn bị kéo thi thể về phía bụi cây, Quách Vũ hỏi đầy quan tâm: “Chú... chú trực tiếp kéo vào như vậy, sẽ để lại dấu chân của chú thì phải?”
Lạc Vấn vừa kéo vừa trả lời: “Cháu không cần phải lo đâu, ta đã có cách xử lí đặc biệt.”
Thời gian trôi đi trong trạng thái vô cùng gấp rút, Lạc Vấn vẫn đang kiểm tra thi thể ở trong bụi cây, Chu Tuệ Như rửa tay xong chạy lại, nói: “Cháu rửa tay xong rồi.”
Lạc Vấn tìm được một chiếc di động trong túi thi thể, cúi đầu chăm chú xem xét, lên tiếng: “Ta nhớ ở phía mép bãi cỏ có một hộp đồ ăn sẵn, là cháu đưa đến phải không? Cháu hãy cầm hộp đồ ăn đến đây, cả túi bia và một lon bia rỗng trên đất. Khi cháu đi đến bên ngoài bãi cỏ cần phải thật thận trọng, nếu như ở trên đường có ai đi qua, thì đừng đến đó vội, đợi người ta đi qua rồi hãy đến lấy.”
Chu Tuệ Như vội vàng làm theo lời dặn dò. Sau khi cô cầm lấy hộp đồ ăn chưa được động tới, bèn xách túi bia, rồi lấy lon bia rỗng cho luôn vào trong túi nilon, chạy đến đó. Kết quả là bởi vì khoảng cách từ đó đến chỗ bụi cây quá xa, đèn đường vốn không chiếu tới được, gần như đen sì, nên đã bị ngã. Toàn bộ số lon bia trong túi đều bị đổ ra, Chu Tuệ Như vội vàng giơ tay ra nhặt.
Lạc Vấn nói: “Đừng nhặt!”
Chu Tuệ Như vội vàng dừng lại, nhưng đã không kịp nữa, tay cô đã chạm vào mấy lon bia liền.
Lạc Vấn nói: “Cũng không sao. Những lon bia cháu động vào, sẽ để lại dấu vân tay, đợi lát nữa ta sẽ lau sạch, cháu không cần lo lắng.”
“Cháu không nhớ đã chạm vào những lon nào.”
“Ta sẽ xử lí hết lượt.”
Nhưng có một lon bia lăn vào phía sau một thân cây.
Đúng lúc đó, Quách Vũ nói: “Để cháu giải quyết cho.”
Lạc Vấn ngừng xem di động, đứng lên, bước nhanh ra khỏi bụi cây, nhìn xuống dưới đất, về cơ bản đã tạm ổn, nói: “Đưa cho ta xử lí con dao gọt hoa quả đó.”
Chu Tuệ Như đưa con dao cho ông.
Lạc Vấn lại nói: “Từ lúc xảy ra sự cố đến giờ, chắc cũng gần mười phút rồi, thời gian của các cháu rất hạn chế, bắt buộc phải thật gấp rút, một số thông tin cần cung cấp cho các cháu tạm thời không giải thích nữa. Các cháu đi đến đây bằng con đường nào? Là con đường phía trước quán mì à?”
“Vâng ạ.” Cả hai người đều gật đầu xác nhận.
“Ở giữa đoạn đường này, chỗ ngã tư có một máy camera giám sát, ta không rõ phạm vi cụ thể của camera, nhưng cần phải chuẩn bị tình huống xấu nhất, camera đã quay được hình ảnh khi các cháu đi đến đây. Lúc về, nếu các cháu cố tình né tránh máy camera, ngược lại càng có vẻ khả nghi. Thế nên, các cháu vẫn cứ đi tuyến đường như bình thường thì hơn. Trên áo của Chu Tuệ Như có vết máu, mặc dù buổi tối đứng ở xa không nhận ra, nhưng vẫn bắt buộc cần phải đề phòng những người đi qua đường nhìn thấy. Cho nên, Quách Vũ, cậu cùng Chu Tuệ Như trở về, như vậy thì sẽ không còn nhìn thấy vết máu ở trên ngực cô bé nữa. Lí do cậu cõng con bé là chân cô bé bị thương. Để đề phòng cảnh sát điều tra, bắt buộc phải làm giống như thật. Chu Tuệ Như, bây giờ ta cần phải làm chân cháu bị thương, cháu hãy chuẩn bị tinh thần nhé.”
“A, bắt buộc phải làm như vậy sao ạ?” Nét mặt Quách Vũ tỏ ra xót xa.
Chu Tuệ Như thì ngược lại, sau khi khẽ nhíu mày, liền gật đầu, nói vẻ kiên cường: “Không sao ạ, cháu chịu được.”
“Được, đắc tội với cháu rồi.” Lạc Vấn quyết đoán nhặt một hòn đá lên, cứa thẳng vào đầu gối cô gái. Ngay lập tức, da bị cứa rách, máu nhanh chóng ứa ra.
Tiếp đến, ông lại cầm hòn đá gõ mạnh vào cổ chân Chu Tuệ Như. Chu Tuệ Như rên lên một tiếng, nhưng liền kiên cường cố gắng chịu đựng cơn đau.
Lạc Vấn đưa cho Quách Vũ hòn đá mảnh đã cứa rách da đó, nói: “Khi các cháu đi đến phía bên ngoài bãi cỏ, tìm một chỗ nào dễ bị ngã, găm hòn đá xuống đất chỗ hơi dốc, bất luận là ai hỏi, đều nói là ngã ở chỗ đó. Bây giờ, Quách Vũ cậu hãy cõng Chu Tuệ Như, đi theo đúng con đường ban đầu để trở về. Phải rồi, Chu Tuệ Như, khi về đến nhà, cháu phải tránh anh trai cháu, trước tiên hãy đi thay quần áo, đừng để anh cháu biết được việc này. Một là để tránh cho cậu ấy lo lắng, hai là có thêm một người biết thì sẽ thêm một phần nguy hiểm. Cháu có cách nào thực hiện được việc này không?”
Chu Tuệ Như nói: “Dạ được, cháu sẽ gọi điện cho anh cháu trước, nói là cháu bị ngã, sẽ không về quán nữa, mà về thẳng nhà để thay đồ.”
“Ừ, như vậy là tốt nhất. Sau khi về nhà, Quách Vũ, cậu hãy đến cửa hàng tiện lợi ở trước cổng tiểu khu, mua cho cô bé bông băng thuốc bôi rửa vết thương cơ bản. Hãy nhớ, nhất định phải đến cửa hàng tiện lợi đó, tốt nhất là nói thêm vài câu, để cho nhân viên bán hàng có ấn tượng về cậu.”
Quách Vũ thấp thỏm nói: “Như vậy... như vậy là xong rồi ạ?”
“Đương nhiên là chưa xong, ta còn cần phải xử lí thêm, các cháu cứ về trước đi. Hai đứa các cháu đều sống trong tiểu khu chứ?”
“Vâng.” Hai người dị khẩu đồng thanh trả lời.
Lạc Vấn nói: “Các cháu sống ở tòa số mấy đơn nguyên mấy, nói cho ta biết, đúng 2 giờ đêm nay, ta sẽ lái xe đến đón các cháu đến nhà ta. Ta sẽ nói cho các cháu biết cần phải ứng phó với cuộc điều tra sau này như thế nào. Các cháu đi xuống dưới lầu không được làm kinh động bất cứ ai, có làm được không?”
Cả hai người đều nói cho Lạc Vấn biết địa chỉ của mình, trong lòng mặc dù vẫn còn ít nhiều sự nghi ngại, nhưng nhìn thấy ánh mắt khiến người ta tin tưởng và sự tự tin thoáng hiện ra giữa đôi lông mày của ông chú trung niên này, bọn họ cũng yên tâm hơn nhiều.
Mong rằng tất cả mọi việc có thể được như lời chú ấy nói.
Sau khi hai người rời khỏi đó, Lạc Vấn mím môi, về việc xử lí hiện trường, ông vô cùng tự tin, điều duy nhất ông lo lắng là hai người đó quá non nớt trong lúc đối diện với cuộc điều tra sau này của cảnh sát, sẽ lộ ra sơ hở. Nếu như vậy thì chính bản thân ông cũng sẽ bị liên lụy. Cái kế hoạch mà mình đã thực hiện mấy năm qua cũng sẽ bị phá sản.
Giúp đỡ đôi bạn trẻ xa lạ này, có phải là đã quá nhiều chuyện?
Trong lòng Lạc Vấn cũng cảm thấy một nỗi u uất vô cớ, có thể là cảm thấy cảnh ngộ mà họ gặp phải thực ra là lỗi của mình? Có thể là vì chính bản thân mình phạm tội quá nhiều cho nên muốn làm một việc tốt nhỉ? Nhưng cái gọi là việc tốt này, cũng là một kiểu phạm tội.
Được rồi, dù sao thì cũng đã giúp rồi, thì giúp cho đến cùng thôi, để cho đôi bạn trẻ đó có được một tương lai hoàn toàn mới.