Dịch giả: Hương Ly
Con đường phía trước quán mì đi thẳng đến cuối về phía tây khoảng chừng bảy, tám trăm mét là một con sông, hai bên sông đều là cỏ cây được trồng và cắt tỉa gọn gàng. Cái nơi được gọi là công viên thực ra chỉ là nơi lắp thêm dụng cụ tập thể dục bằng sắt để cho người dân tập luyện. Mùa đông mọi người đến đây khá đông đúc, mùa hè bởi vì bên sông có rất nhiều muỗi, đặc biệt là buổi tối cho nên ít người tới đây. Lúc này lại là lúc tối muộn, nơi này càng vắng vẻ hơn.
Chu Tuệ Như một mình xách đồ ăn, đi đến chỗ công viên, nhìn thấy gã tóc vàng đang giẫm lên dụng cụ tập lưng và rung lắc, cô bực bội gọi: “Này, đưa đồ ăn đến cho anh đây này.” Cô đặt túi nilon xuống rồi chuẩn bị bước đi.
Gã tóc vàng gọi lại: “Đừng đi, người đẹp.” Gã một tay cầm một lon bia, một tay xách một túi nilon tới, “Hôm nay hiếm hoi trời mát mẻ, chúng ta cùng uống bia rồi trò chuyện có được không?”
Chu Tuệ Như chả buồn để tâm: “Tôi không rảnh, phải về đi ngủ rồi.”
“Đừng có không thèm nể nang như vậy chứ, chỉ nói chuyện một tiếng đồng hồ thôi, cô chắc cũng nhận ra tôi rất thích cô mà.” Gã tóc vàng bộ dạng mồm mép tép nhảy.
“Tôi phải đi thật đây.” Chu Tuệ Như chau mày, không muốn đôi co với tên lưu manh này chút nào cả.
“Ôi, cô không nể mặt tôi thế sao?” Gã bước tới kéo cánh tay cô, “Cùng uống bia nào, cô xem này, tôi đã mua một túi bia, chính là muốn nói chuyện với cô được nhiều hơn.”
“Thả tôi ra!” Chu Tuệ Như kêu lên, bắt đầu giãy giụa để vùng thật ra.
Gã tóc vàng cười ha ha, kéo cô về phía đám cỏ.
Chu Tuệ Như bị gã cứ thế kéo lê đến bên sông, gắng dùng hết sức để đánh vào tay gã: “Thả ra! Thả ra! Anh làm thế thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Tay gã tóc vàng bị cô đánh đau, lại cộng thêm sự kích thích của hơi men, bực bội hét lên: “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần cùng uống và trò chuyện thì sao! Cô đừng có mà giằng co, tôi nói cho cô biết, cô ngồi xuống mau!”
Chu Tuệ Như dùng hết sức lực để ngọ ngậy cánh tay, muốn vùng thoát ra, đang định chạy trốn, gã tóc vàng ném bia xuống, cả hai tay túm chặt lấy cô:
“Hôm nay ông mày nhất định phải thơm được cô!” Nói rồi, miệng gã ghé sát vào mặt cô.
“Anh thả tay ra! Anh thả tay ra!” Chu Tuệ Như dốc hết sức lực của mình để giãy giụa, kéo túi đeo bên hông, lôi ra con dao gọt hoa quả, giơ lên trước ngực gã: “Anh còn tiến thêm một bước nữa thì tôi sẽ đâm đấy!”
Gã tóc vàng lùi lại một bước, toàn thân gã toát ra hơi men, cười khẩy, nhìn cô: “Cá tính đấy, quá tuyệt!” Nói rồi lại bắt đầu ép sát lại gần muốn giằng lấy con dao.
Chu Tuệ Như từ từ lùi lại, giữ khoảng cách với gã, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi: “Anh... anh còn lại gần thì tôi thực sự không khách sáo đâu.”
Gã tóc vàng vẫn cười nói nhăn nhở: “Cô như vậy là muốn mưu sát chồng đấy, đưa dao cho tôi, ngồi xuống cùng uống bia, anh sẽ rất yêu thương em mà.”
“Đừng có lại đây, anh đừng có lại đây!”
Đột nhiên đúng lúc này, gã tóc vàng lao mạnh lên trước Chu Tuệ Như theo bản năng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, giơ con dao gọt hoa quả lên trước đâm loạn xạ. Một giây sau, cô cảm thấy trên tay mình có dòng chảy âm ấm, mở mắt ra, kinh hãi nhìn thấy trên ngực và bụng gã tóc vàng đã có ba vết đâm đầm đìa máu, trong đó máu ở vết đâm ở lồng ngực đang phun ra ngoài, bắn cả vào người cô.
Chu Tuệ Như kêu thét lên một tiếng, hoảng hốt đẩy gã tóc vàng một cái, run rẩy lùi về phía sau mấy bước, cả cơ thể gã tóc vàng thật không ngờ cứng đơ người ngã ngửa về phía sau, chỉ phát ra mấy tiếng kêu rên trầm đục. Sau khi gã ngã ra, phía sau, thứ xuất hiện trước mặt Chu Tuệ Như là đôi mắt trợn trừng của Quách Vũ. Trong tay cậu vẫn còn cầm một hòn đá, nhìn gã tóc vàng ngã xuống nằm giữa vũng máu, Quách Vũ trong khoảnh khắc sợ hãi mặt cắt không còn một giọt máu.
“Sao lại... sao lại có thể như thế này được chứ?” Ánh mắt sợ hãi run rẩy của Quách Vũ nhìn gã tóc vàng đang co giật ở dưới đất.
Có nằm mơ cậu cũng không thể ngờ được cậu tận mắt nhìn thấy Chu Tuệ Như bị làm nhục, muốn lao lên để giúp đỡ. Nhưng từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng đánh nhau bao giờ, cậu là một kẻ yếu đuối nhút nhát, cậu không dám đánh một chọi một với gã tóc vàng. Cậu đã dồn toàn bộ dũng khí của mình gạt bỏ việc sau này gã tóc vàng có thể gây phiền toái với cậu, cậu gạt bỏ hết suy nghĩ đáng sợ là gã tóc vàng sau này sẽ tìm cậu để trả thù, cậu nhặt một hòn đá bên cạnh, lao đến và đập vào gã tóc vàng, cú đập này khiến cho gã tóc vàng này lao lên phía trước, Chu Tuệ Như tưởng rằng gã muốn cướp lấy con dao, theo bản năng cứ đâm loạn lên giữa không trung, kết quả là đã đâm cho gã tóc vàng ba vết thương sâu.
Chính tại giây phút này, bầu không khí tĩnh mịch đến độ có thể nghe được tiếng muỗi vo ve, cả hai người đều ngẩn người ở nguyên tại chỗ, đều không biết phải làm thế nào với những gì đang xảy ra trước mắt.
Tất cả những sự việc này đều xảy ra rất nhanh, trong lòng không có chút tâm lí chuẩn bị gì cả.
Hai người bọn họ đều chỉ là muốn nhanh chóng để thoát khỏi gã tóc vàng, không ai có thể ngờ được lại có thể tạo nên thảm kịch nhường này.
Gã tóc vàng liệu có chết không? Cho dù không chết, những ngày tháng sau này chắc chắn gã sẽ báo thù, hơn nữa như vậy thì... phải đền bao nhiêu tiền?
Nhưng ngay chính lúc cả hai người đang trợn trừng mắt, đầu óc hoàn toàn bị trống rỗng, Chu Tuệ Như liếc nhìn thấy ở phía trước bãi cỏ lúc này có một người đang đứng, trong khoảnh khắc cô chợt sợ hãi ngẩn cả người.
Người đó đứng yên tại chỗ một lát, rồi sau đó bước luôn về phía hai người bọn họ.