“Được rồi, cậu mau ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi, để Trưởng lão nhìn xem sao” chờ bóng lưng của Tuyết Lị biến mất, Lâm Kỳ liền thả lỏng cánh tay nắm lấy Salou ra giúp cậu ta nằm lại.
Salou chớp ánh mắt xanh như bảo thạch của mình, nhìn vào Lâm Kỳ nói: “Lâm Kỳ, cậu không tức giận ư?”
Lâm Kỳ thấy cái vẻ mặt khẩn trương kia của cậu ta liền nở nụ cười: “Cậu thích cô ta sao?”
Salou không ngừng vội vã lắc đầu: “Không thích! Một chút cũng không thích!”.
“Nếu đã vậy, có một người giúp việc miễn phí thì tại sao tôi phải giận cơ chứ?”
Salou nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng rất có lý liền ngoan ngoãn nằm xuống cho Trưởng lão kiểm tra thân thể, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn Lâm Kỳ. Về mặt sức khỏe Salou luôn biểu hiện mạnh hơn so với Lâm Kỳ nhiều, lúc này lại không chút phòng bị mà nằm ở trên giường, có vẻ vô cùng yếu ớt khiến Lâm Kỳ cảm thấy đau lòng, đột nhiên lại cảm thấy Salou bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi nhưng lại phải trải qua nhiều việc đến như vậy, từ nhỏ đã lạc mất người thân lại còn phải gánh vác trọng trách bảo vệ quê nhà, bảo vệ tộc nhân thì trong lòng cậu lại càng tỏ ra mềm mại hơn. Cậu chìa tay sờ sờ trán của Salou, khẽ nói: “Đau đầu sao?”.
“Không đau, chỉ là có chút mơ màng” Salou đã sớm bắt được điểm yếu của Lâm Kỳ, biết được khi nào thì thích hợp để làm nũng, có thể để cho Lâm Kỳ lộ ra vẻ mặt mà cậu ta thích nhất.
Lâm Kỳ quả nhiên lộ ra vẻ mặt đau lòng, giống như đang dỗ trẻ con mà khẽ nói: “Đừng sợ, uống thuốc là sẽ khỏe thôi”.
Trưởng lão khụ một tiếng: “E hèm! Khỏe không phải là do tôi nói mới tính đi”.
Lâm Kỳ vội vàng đáp: “Dạ dạ dạ, thế bệnh có nặng hay không vậy?”
“Không sao hết, uống thuốc là khỏe thôi”.
Lâm Kỳ: “…….”
Gael đúng lúc đưa thảo dược lại, ngay cả với người không quan tâm đến chuyện bên ngoài như anh ta cũng đều không nhịn được hỏi một câu: “Sao dưới lầu lại có một cô nàng giống cái vậy?”.
Lâm Kỳ nhún nhún vai, nói: “Vú em”.
Trưởng lão nhận lấy thảo dược, chia phân lượng xong liền dặn Lâm Kỳ: “Mỗi ngày ăn cơm xong liền cho cậu ta ăn một phần, ăn xong hết thì khỏe rồi”.
Lâm Kỳ ghi nhớ, lại hỏi: “Trực tiếp ăn sao? Nhai khô?”
Trưởng lão liếc nhìn cậu một cái, nói: “Chúng tôi đương nhiên là trực tiếp ăn rồi”. Không đợi Lâm Kỳ mở miệng lại nói tiếp: “Bất quá nếu cậu không sợ lửa thì dùng nước sắc thành chén thuốc cho cậu ấy uống đi”.
“……..” Trưởng lão! Ông nói chuyện nhất định phải lượn hai vòng mới thấy vui hả!!
Lâm Kỳ trấn an Salou, bảo cậu ta nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi tiễn Trưởng lão xuống lầu. Đi xuống lầu một liền thấy Tuyết Lị quả nhiên đang tự mình rửa chén cho cậu, thì ngay lập tức nở một nụ cười vui vẻ.
Tuyết Lị thấy Lâm Kỳ xuống liền vội hỏi: “Salou đại nhân sao rồi?”.
“Không sao, bệnh nhẹ thôi, uống thuốc là được rồi”.
Tuyết Lị thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười yên tâm: “Vậy thì tốt quá, không biết lâm kì đại nhân còn có gì cần tôi làm nữa không?”
Lâm Kỳ nghe thế liền vỗ tay một cái, lộ vẻ mặt như vừa nhớ ra gì đó, nói với Tuyết Lị: “Trong hoàng thành dường như cũng ăn ngũ cốc thì phải? Hôm qua nhiều việc quá nên tôi quên mất, làm phiền cô đi mua chút gạo về đây để tôi nấu cháo cho Salou đi”.
Mặt Tuyết Lị cứng đờ. Cô ta thật ra chỉ là lễ phép hỏi Lâm Kỳ một cái thôi chứ cũng không thực sự nghĩ đến phải làm gì cả, Knick đại nhân rõ ràng là bảo cô tới chăm sóc Salou đại nhân chứ đâu có bảo tới đây làm người hầu cho vị Naye quái lạ này đâu chứ!
Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, Tuyết Lị vẫn là ngoan ngoãn đi ra phố mua gạo, dù sao gạo này cũng là cho Salou đại nhân ăn mà, cô ta cũng không thể để cho cháu của Lang Vương bị đói được.
Tuyết Lị làm việc rất nhanh, Lâm Kỳ vô cùng hài lòng với cô giúp việc này, nói cám ơn xong liền lấy một cái nồi đất ra bắt đầu nấu cháo, lại lấy một cái nồi đất khác để nấu thuốc rồi dặn Tuyết Lị coi chừng lửa, còn cậu thì lên lầu cùng Salou, thường thường lấy khăn mặt thấm ướt vắt khô đắp lên trán cậu ta.
“Lâm Kỳ, đói rồi” ma bệnh quấy phá khiến giọng của Salou mang một chút âm mũi, nghe ra lại càng giống một đứa trẻ to xác đang làm nũng vậy.
Lâm Kỳ nghe mà người muốn nhũn ra, có chút phục Salou trong khi sinh bệnh mà còn có khẩu vị tốt như vậy nữa, trước đây khi cậu phát sốt thì gặp gì cũng muốn nôn cả, hoàn toàn không ăn nổi thứ gì hết. Cậu vỗ về nói: “Đợi thêm chút nữa đi, cháo cũng sắp chín rồi”.
“Cháo là gì?”
“Chính là đem ngũ cốc nấu với nước á, mềm mềm, thơm thơm, thứ thích hợp nhất để cho người bệnh ăn đấy”.
Salou nuốt nuốt nước miếng, ngóng trông mà nhìn vào Lâm Kỳ: “Còn phải đợi bao lâu mới ăn được vậy?”
Lâm Kỳ bật cười, đứng lên nói: “Tôi thấy thời gian cũng tương tương rồi, để tôi đi xuống bưng lên cho cậu ăn”.
Dưới lầu Tuyết Lị quả nhiên nghe lời mà coi chừng lửa, thấy bộ dạng của cô ta dường như cũng không có sợ lửa, Lâm Kỳ liền tò mò hỏi: “Tôi cứ tưởng tộc thú nhân đều rất sợ lửa chứ”.
Tuyết Lị cười nói: “Vốn là thế, bất quá cư dân trong thành có huyết thống của Naye phù hộ nên đã nắm được cách dùng lửa rồi. Hiện nay tất cả mọi thứ trong hoàng thành đều là Vương căn cứ theo văn hiến của Naye để lại mà tạo ra, chúng tôi chính là càng ngày càng giống với Naye đấy”.
—— đã như vậy, cô còn dám giành nam nhân với ông đây à?
Lâm Kỳ không để ý lắm mà gật gật đầu, mở nắp nồi đất lên nhìn nhìn, cháo đã chín rồi, cậu tìm cái bát lớn múc xong thì bưng cho Salou, lại nói với Tuyết Lị: “Thuốc kia còn phải đợi thêm lát nữa, xem cẩn thận, đừng có đun khô đó” mặt Tuyết Lị run rẩy nghe theo, thầm nghĩ trong lòng: sớm biết thế đã nói với cậu là cô sợ lửa cho rồi á!
Salou cũng không biết dùng muỗng, Lâm Kỳ nâng cậu ta dậy ngồi dựa lên, một tay bưng bát một tay dùng muỗng múc một ít cháo đặt lên miệng thổi thổi rồi đưa tới trước mặt cậu ta.
Salou há miệng ngậm lấy, chưa nhai vài cái đã nuốt xuống, lại chép miệng một cái rồi nói: “Quả thực là thơm thơm mềm mềm nhưng mà không có mùi vị gì cả. Bất quá ăn vào cơ thể rất thoải mái, áp áp lắm”.
Lâm Kỳ lại múc một muỗng đưa qua, nói: “Cậu đang bệnh nên vẫn là ăn nhạt một chút thì tốt hơn”.
Salou nhìn thấy cháo ở trước mặt thì lắc đầu. Lâm Kỳ vội hỏi: “Sao vậy? Nhạt quá ư? Bất quá trong nhà lúc này không có thứ gì để ăn kèm cả, đợi lát nữa tôi xuống đường mua một chút vậy, cậu ăn đỡ trước đi”.
Salou vội vã phủ nhận: “Không phải đâu. Cháo ngon lắm, chẳng qua cậu sáng giờ cũng chưa ăn gì đúng không? Chúng ta ăn chung đi”.
Lâm Kỳ sửng sốt, trong lòng đột nhiên dâng lên một dòng nước ấm, nhịn không được nghiêng thân qua hôn hôn hai má của Salou, hai người liền cậu một ngụm tôi một ngụm mà đem bát cháo chén sạch sẽ.
Lâm Kỳ xuống lầu cất bát, lại bưng một chén thuốc lên. Salou nhìn thấy thứ Lâm Kỳ bưng trong tay, mũi giật giật, mặt lập tức đau khổ lại.
“Sao thế?”
Salou nhăn mặt, đáng thương nói: “Đắng quá, có thể không uống được không?”.
Lâm Kỳ nghiêm mặt: “Không được, đắng hơn nữa cũng phải uống. Cậu đang bệnh phải uống thuốc mới khỏe lên được”.
Mắt Salou giật giật, nói mặc cả: “Vậy nếu như tôi uống thì Lâm Kỳ hôn tôi một cái nhé?”.
“Không thành vấn đề” Lâm Kỳ một lời đồng ý, dù sao hai người cũng không phải chưa hôn qua, cậu vội đưa thuốc đến bên miệng Salou: “Ngoan, uống đi, đã hết nóng rồi”.
Salou nhận lấy thuốc rất dứt khoác đem thuốc “ừng ực” uống hết sạch, hoàn toàn không có sợ đắng như khi nãy thể hiện ra. Cậu ta buông cái chén không xuống, như đang tranh công mà nhìn vào Lâm Kỳ. Lâm Kỳ giờ mới biết mình bị Salou đùa giỡn, bất đắc dĩ mà sáp qua hôn cậu ta. Tay Salou duỗi ra ngăn chặn cổ của Lâm Kỳ, đem đầu lưỡi đút vào miệng Lâm Kỳ khiến cậu cũng triệt để nếm được vị đắng.
—— ư, thực sự rất đắng đó!
Khi Salou buông cậu ra, Lâm Kỳ giả vờ bình tĩnh nói với cậu ta: “Được rồi, cậu nghĩ ngơi cho tốt đi, tôi đi tìm ông nội của cậu đây”.
“Cậu đi tìm ông ấy làm gì?”
“Chỗ này của chúng ta không phải còn thiếu vài thứ ư, đi đòi ông ấy chứ sao! Còn phải đưa Tuyết Lị trả về cho ông ta nữa”.
Salou nghe xong thì gật gật đầu, cậu ta hoàn toàn ủng hộ đối với việc đem Tuyết Lị trả về, cậu ta mới không muốn có người khác tới quấy rầy thế giới hai người của cậu ta đâu.
Lâm Kỳ đắp chăn cho Salou xong thì xuống lầu múc một ngụm nước để súc hết vị đắng trong miệng trước, sau đó nói với Tuyết Lị: “Cô đi cùng tôi đến nơi ở của Knick đi”.
Tuyết Lị có chút bất an hỏi: “Ngài tìm Knick đại nhân là….”
“Ừm, chỉ là có chút việc tìm ông ấy mà thôi” Lâm Kỳ lộ ra một nụ cười quỷ dị.
—— dám phá hư tình cảm giữa Salou và ông đây thì ông đây làm sao có thể để ổng sống yên lành được cơ chứ!