Lâm Kỳ là một Hoa kiều quốc tịch Mỹ, giống như phần lớn người ta, cậu rất thích thề nhưng lại chưa bao giờ thực hiện cả.
Câu nói mà hắn thích nói nhất là:” I swear to God!” Nhưng Lâm Kỳ chưa bao giờ lo lắng sẽ bị Thượng Đế trả thù bởi vì cậu cho rằng: “tôi tin Phật, không nằm trong phạm vi quản lí của Thượng Đế”.
Vì thế có một ngày Thượng Đế rốt cục không phụ kì vọng giáng một tia sét tặng cho cậu. Lâm Kỳ ở trong một không gian trắng xóa đến lóa mắt nghe được một thanh âm vừa trang nghiêm vừa cổ kính: “I see you!”.
Lâm Kỳ đứng ở giữa một đám người ăn mặc như thời Đường ngửa mặt lên trời mắng to: “Ông là tên Thượng Đế Avatar chết tiệt!”. Vì thế lại trong một mảnh ánh sáng lóa mắt khác vẫn như cũ là cái âm thanh trang nghiêm và cổ kính đó vang lên: “I hear you!”.
Lần này Lâm Kỳ xuất hiện tại một mảnh rừng rậm nguyên thủy, cậu thức thời không nhắc lại nữa vì sợ rằng nếu ánh sáng lại lóe thêm một lần thì cậu sẽ tiến thẳng đến trình diễn Công Viên Kỉ Jura mất.
Câu chuyện trên dạy cho chúng ta một bài học rằng: không nên tùy tiện thề thốt với trời.
Bình tĩnh lại, Lâm Kỳ ngồi trên chiếu bắt đầu lục lọi ba lô kiểm tra vật phẩm mang theo: là một xấp giấy A4 dày cộm < Luận về biểu đạt và ý cảnh của văn học dịch > mà cậu viết suốt một tháng. Cậu chửi thầm một câu tục tĩu, đem thành quả lao động của mình quăng ra một bên. Còn có một quyển < Cộng hòa > của Plato cùng một quyển < Lịch sử triết học phương Tây > của Russell, xùy một tiếng cậu hợp lý bỏ qua.
Chen chúc trong cái túi sách mềm nhũn của cậu ngoài những đồ vật khá chủ yếu, còn lại có một ít vật nhỏ: chìa khóa nhà, di động, mấy cây viết, một chai nước uống thể thao, một cây dao Thụy Sĩ, một cái hộp quẹt Zippo có hình Thái Cực bát quái. Khi mò ra vật cuối cùng thì vẻ mặt của Lâm Kỳ mới có chút thả lỏng: một cây USP45 *(Link) dân dụng gồm mười phát. Xin lỗi chứ Lâm Kỳ cậu đây không phải phần tử khủng bố đâu nha, cậu chỉ là có sở thích sưu tầm thôi, thật đó! Cây súng lục này là bản kỉ niệm 50 năm thành lập công ty HK cũng là vật may mắn của cậu.
Mò sạch sẽ hết trong ba lô xong Lâm Kỳ đứng dậy chọn đại một hướng rồi bắt đầu đi. Sau hai tiếng, cậu nhìn chằm chằm vào xấp giấy A4 cùng hai quyển sách xuất hiện trước mắt, xoay người quyết đoán lượm lên — tối làm củi đốt.
Sự thật chứng minh cậu đã đúng. Bầu trời đã bắt đầu tối đen, Lâm Kỳ lại vẫn còn loay hoay lòng vòng trong rừng, xung quanh ngoại trừ mấy cây cao cao thì chính là mấy bụi cây bé bé (……), theo bầu trời tối đen khu rừng vốn tĩnh lặng dần dần bắt đầu xôn xao. Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định đi mò mẫm thêm một tiếng nữa mới quyết định chịu thua, cậu bắt đầu chửi thầm bản thân mắc cái gì trước kia lại đi học chuyên ngành văn học phương Tây, đối với tình huống lúc này chả giúp được cái quái gì cả.
Hơn nữa trường học bọn họ cũng không có chuyên ngành “sinh tồn nơi hoang dã” hay “tự giúp đỡ bản thân khi xuyên qua” cơ chứ ……
Xuất phát từ sự sợ hãi rằng ban đêm trong rừng có thể xuất hiện thú dữ Lâm Kỳ chọn một cành cây thô to để dễ leo lên, ngồi yên tại một chỗ cách đất khoảng 10m trong tay nắm thật chặt cây USP.
“ Ú uuuuuuu…” một tiếng sói tru vang lên làm Lâm Kỳ đang ngủ mơ màng bỗng giật mình, cậu ngồi thẳng dậy cầm súng giơ lên. Bởi vì tiếng sói tru vừa rõ ràng lại vừa xa xôi khiến cậu không thể phán đoán khoảng cách chính xác được nên chỉ có thể bảo trì tính cảnh giác. Tới khi chân trời bắt đầu rạng sáng cậu mới gục đầu nghiêng thân mình một chút rồi “bịch” từ trên cây té xuống — may mắn cậu không có khả năng trèo quá cao. Chuyện này nói cho ta biết một sự thật phũ phàng là: nếu như không có công lực (nội công + năng lực) của Tiểu Long Nữ thì tốt nhất đừng có ham hố ngủ trên cây.
Cú ngã này khiến cho Lâm Kỳ ngay lập tức tỉnh táo, cậu đứng lên dòm ngó xung quanh không có phát hiện dấu vết qua lại của thú dữ mới thở phào yên tâm mà ngáp một cái.
Nhưng cú ngáp này vừa há được phân nửa liền bị một tên nam nhân cả người đầy máu nhảy từ trong lùm cây ra dọa nuốt ngược lại, theo sau đó là một con linh cẩu — đừng có hỏi tôi là tại sao nhân vật nam chính không có kĩ năng sống sót nơi hoang dã lại có thể nhận ra được linh cẩu, đó chẳng qua là đài NCTV quốc gia có chiếu một cái kênh gọi là mà thôi. Cho dù người ta đang ở nước Mỹ không có xem qua đi chăng nữa thì cũng biết là có một bộ phim chiếu về cách sinh tồn của động vật trong rừng tên là đi chứ — Lâm Kỳ quyết định thật nhanh nhắm hướng con linh cẩu đó mà nổ súng, sau tiếng súng nổ thì con linh cẩu rên rỉ rồi ngã xuống đất.
Tên nam nhân cả người đầy máu đó sau khi nghe được tiếng nổ súng thì đứng lại, vừa quay đầu lại phát hiện con linh cẩu nguyên bản đang vênh váo đuổi giết mình đã đo đất, y nghi hoặc nhìn cây súng lục còn đang bốc khói trong tay Lâm Kỳ rồi bước đi lại chỗ con linh cẩu, chỉ nghe “rắc” một tiếng Lâm Kỳ liền nhìn thấy tên nam nhân đó mặt không chút thay đổi bẻ gãy cổ con linh cẩu.
“………”
“………”
Không còn nguy hiểm hai người nam nhân im lặng mà nhìn nhau. Không chịu nổi cái sự im ắng này Lâm Kỳ quyết định mở miệng trước. Soi thấy nam nhân trước mắt ngũ quan sâu sắc, ánh mắt xanh biếc, Lâm Kỳ giơ cái tay không cầm súng lên nói: “Hello…”
Nam nhân híp mắt lại rồi nói: “#@¥%&?”
Bởi vì chữ cuối cùng âm hơi cao nên Lâm Kỳ tự ý thêm vào câu này dấu chấm hỏi. Lâm Kỳ làm biểu cảm nghi hoặc, lắc lắc đầu, nói lại bằng tiếng Trung: “Cậu nói cái gì, tôi nghe không hiểu”.
Nam nhân cũng nhận ra sự khác biệt ngôn ngữ của hai người nên không nhắc lại. Đột nhiên tiến tới đem mặt lại sát cổ Lâm Kỳ ngửi ngửi. Cho dù Lâm Kỳ có thoải mái cỡ nào cũng bị làm cho sợ hãi, cậu còn chưa kịp lấy tay đẩy ra thì nam nhân đã lùi lại ở khoảng cách bình thường, y xoay người bước vài bước quay đầu đối Lâm Kỳ hất cằm cậu liền xách ba lô lên chạy theo sau.
Nam nhân mang Lâm Kỳ đi đếm một cái sơn động đại khái có lẽ là chỗ ở của y. Lâm Kỳ vừa đến đã bị cảnh nơi đây dọa sợ — trước cửa hang có hơn mười con sói đang nằm úp sấp vừa nhìn thấy cậu ngay lập tức đứng hết lên đối với cậu gầm gừ. Lâm Kỳ tưởng là chỗ ở của nam nhân đã bị bầy sói chiếm lĩnh lập tức giơ súng lên thì bị nam nhân đè lại. Y đối với bầy sói nói rì rầm gì đó một hồi thì bầy sói liền buông lỏng rồi lại nằm ườn ra như trước.
Lâm Kỳ cảm thán trong lòng: nguyên lai tên này là chính Tarzan trong truyền thuyết ~~
Lâm Kỳ đi theo nam nhân vào sơn động không ngờ rằng bên trong lại còn thêm một cái động hơn nữa còn có một cái hồ nước, nước suối từ trên kẽ đá chảy xuống hồ khiến cho tâm trạng buồn bực bị lão Thượng Đế “đày đọa” của Lâm Kỳ lập tức được cứu lại, chạy ngay tới trước vốc một ít nước hất lên mặt.
Nam nhân chờ Lâm Kỳ hưng phấn xong rồi mới bước xuống nước rửa sạch miệng vết thương trên người, khiến cho người nào đó vì cái hành vi lấy khách lấn chủ của mình mà đỏ cả mặt lên.
Nhân lúc nam nhân đang bận tay Lâm Kỳ bắt đầu lén lút đánh giá đối phương. Nam nhân có một đầu tóc đen sẫm bởi vì dính nước nên đuôi tóc lúc này đang ngoan ngoãn ghé vào trên vai y làm hiện ra đường cong vai xinh đẹp. Lưng y dày rộng, eo nhỏ mông căng, cơ thể theo động tác hất nước của y mà bày ra một đường cong hoàng mỹ. Máu từ từ được rửa làm nước da màu đồng trên người nam nhân càng hiện ra rõ rệt không chừa lại chút nào, lại dính lên mấy giọt nước làm cho người ta không thể không liên tưởng đến mấy siêu mẫu nam trên các tạp chí mới ra.
Lâm Kỳ cuối đầu nhìn lại cánh tay mình, dáng người của cậu vốn tại người Châu Á cũng được xem như là có cơ bắp vận động nhưng tại Âu Mỹ khắp nơi đều là “mãnh nam” thì cậu lại chỉ có thể đáng thương bị xem như là “lady”.
Ngay lúc Lâm Kỳ đang hối hận thì nam nhân đã tắm xong rồi đứng lên, Lâm Kỳ chú ý đến trên lưng y có một vết cào rất dữ tợn và trên vai trái còn có vết thương do bị cắn, nhưng cũng đều không còn chảy máu nữa chắc là do con linh cẩu khi nãy làm. Cậu yên lặng cầu nguyện thay cho hệ thống miễn dịch trên người nam nhân hy vọng y tốt nhất không cần bị bệnh chó dại.
“Rột rột….” là bụng của Lâm Kỳ chào hỏi. Từ lúc xuyên qua tới giờ cậu ngay cả một hột cơm cũng chưa ăn, tiện thể nói thêm sáng hôm đó cậu cũng không có ăn sáng.
Nam nhân nhếch miệng cười rồi theo một góc sáng sủa mang ra một cái chân giò đưa đến trước mặt Lâm Kỳ, …..còn sống. Mặt Lâm Kỳ có chút méo mó sau đó bình tĩnh móc cây dao Thụy Sĩ, cái hộp quẹt cùng với cuốntrong ba lô ra, mang theo nụ cười quỷ dị nhìn bị đốt lên và bắt đầu nướng thịt.
Nhân lúc Lâm Kỳ bận tay nam nhân tò mò cầm lấy cây súng lục bị cậu quăng một bên lên chơi. Lâm Kỳ bớt chút thời gian bận rộn của mình mà nhìn liếc qua lập tức sợ đến hồn phi phách tán, vội đẩy ra họng súng chĩa vào mình rồi đoạt lấy đóng lại chốt bảo hiểm. Nam nhân không chút để ý lại bắt đầu thưởng thức cây dao Thụy Sĩ cùng cái bật lửa nhưng không bị ngăn lại.
Chờ đợi thời gian rất lâu Lâm Kỳ thử cùng nam nhân trao đổi, cậu chỉ vào mình rồi nói: “Lâm Kỳ, Lâm Kỳ”. Lặp lại vài lần nam nhân cũng hiểu ý rồi sau đó chỉ vào bản thân: “Salou”.
Trao đổi thành công khiến Lâm Kỳ hưng phấn lên bắt đầu lải nhải về bản thân: “Thì ra tên cậu là Salou, thế rốt cuộc thì cậu là con của sói hay là Tarzan thế? Nói cho cậu biết thật ra tôi là xuyên qua tới đây, cũng do không cẩn thận đắc tội Thượng Đế bị ông ta quăng tới cái nơi chim cũng không thèm thải này. May mà gặp được cậu nếu không thì tôi không vô bụng của thú dữ thì cũng vô bụng của bản thân thôi, haiz! Nếu xuyên qua thì ít ra cũng phải cho tôi ăn no trước đã đúng không, may mắn ông đây thường tùy thân mang theo khẩu súng, nói ra cây súng này cũng không hổ là vật may mắn của tôi…..”
Salou im lặng ngồi nghe đại khái cũng đoán được Lâm Kỳ đang oán than về hoàn cảnh bản thân gặp phải.
“…….Haiz, tiếc là không có cùng tiếng nói với cậu, không biết là người nơi đây có phải là đều nói như vậy hay không, về sau làm sao trao đổi bây giờ đây….!”
Lâm Kỳ còn đang phun mật xối xả thì thịt đặt trên lửa đã bắt đầu tỏa hương thơm, Salou khịt khịt mũi khều khều hướng Lâm Kỳ ý bảo: “¥#%&”.
Lâm Kỳ lắc đầu: “Chưa chín lắm đợi thêm một chút”. Nói xong chắp hai tay trước ngực thành hình dấu “X” ý bảo chưa ăn được.
Salou không nói nữa, chỉ là thẳng tắp nhìn chằm chằm miếng thịt nằm trên nhánh cây. Lâm Kỳ lại bắt đầu thấy chán chịu không nổi hát một bài hát tiếng Anh, hát xong hai bài thì thịt cũng chín!
Lâm Kỳ cầm lấy dao Thụy Sĩ nhìn vào bộ dạng chờ mong khó nhịn của Salou chỉ có thể trước tiên cắt một miếng cho y. Salou nhận miếng thịt rồi ngửi ngửi, cẩn thận cắn một ngụm sau mắt lập tức phát sáng bắt đầu cuồng gặm.
Lâm Kỳ bất đắc dĩ ăn phần của mình vừa nghĩ: trù nghệ kinh khiếp quỷ thần thiên địa của ông đây ngay cả mẹ ông còn chưa có nếm qua đâu à, không nghĩ ra được người đầu tiên thưởng thức lại là nam nhân, còn là một cái người hoang dã, ngay cả lời khen của người ta cũng nghe không hiểu, mệt ghê!
Lâm Kỳ không biết lần đầu tiên này của cậu đã quyết định rằng con đường tương lai sẽ trở thành đầu bếp thuộc quyền của Lang Vương.