Đến nhà gặp mẹ Ót, tôi cảm thấy bà rất vui mừng và có vẻ thương cháu trai. Thím Xa Ing là người rất mê trẻ con, khi ngủ cũng phải bế con tôi ngủ cùng. Tôi cũng giúp thím bán hàng ở doanh trại Chira Prawat và giúp làm tất cả mọi việc trong nhà vì tôi khá chăm chỉ và thích buôn bán. Thím Xa Ing bán hàng ăn, hủ tiếu, cơm và rất nhiều loại bánh. Ngày nào tôi cũng phải dậy từ ba, bốn giờ sáng để đi chợ, sau đó phải nấu một nồi cơm rất to và làm thức ăn cho hàng trăm bộ đội, nhiều khi còn phải hầm mười, hai mươi cân thịt lợn. Nấu xong xuôi mọi thứ thì mang đi bán. Tôi vừa làm vừa phải trông con. Đó quả là công việc rất nặng nhọc đối với một cô bé mới chỉ mười tám tuổi. Trong khi đó, Ót rất ít khi chịu giúp đỡ việc gì vì cậu ta vô cùng lười biếng, ngủ dậy muộn, đến lúc thức dậy lại bỏ đi chơi với lũ bạn ngoài chợ theo cách sống của một thanh niên mới lớn, không hề có trách nhiệm. Còn tôi phải chịu đựng hoàn cảnh này vì con.
Tôi giống một kẻ ngốc nghếch, không hiểu biết sự đời vì tôi không được học hành gì nhiều, cuộc sống cũng chỉ gói gọn trong trường học và gia đình. Tôi không biết đàn ông “lăng nhăng” là như thế nào, đàn ông “ngoại tình” sẽ có biểu hiện ra sao và phải quan sát những gì. Chỉ một lần duy nhất quan hệ với Ót, tôi đã mang thai, đã thế còn bị lây bệnh nữa. Như thế người ta gọi là ngây thơ có đúng không nhỉ? Lý do khiến tôi đặt ra những câu hỏi đó là vì Ót đã ngoại tình từ rất lâu. Cậu ta có thể ngủ với bất kì ai miễn là đàn bà!
Một hôm, có một chị là hàng xóm của Ót sang chơi. Chồng chị ta là bộ đội, sống ở nhà bên cạnh và khá thân thiết với chúng tôi. Chị ta thường xuyên đến chơi và giúp mọi người làm việc nhà. Chiều hôm đó, khi chúng tôi đang ăn cơm cùng nhau, được một lúc tôi thấy thím Xa Ing quát lên:
“Con Khiệt kia, mày cút về nhà ngay!”. Chị ta tên là Khiệt. “Lần sau cấm mày không được bước chân sang nhà tao nữa”.
Tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Khi khiệt đi về nhà, thím quay ra chửi Ót không tiếc lời:
“Thằng khốn, tôi cấm mày làm chuyện mất dạy trong cái nhà này. Mày đã làm quá nhiều điều khốn nạn rồi mày có biết không hả?”.
Ót cũng đứng dậy và bỏ đi. Tôi liền hỏi thím có chuyên gì xảy ra. Thím bảo rằng:
“Mày ngu quá, không biết gì cả. Cả hai đứa nó quan hệ vụng trộm với nhau lâu rồi. Tao không muốn nói cho mày biết nhưng hôm nay tao không chịu được nữa. Bọn nó vừa ngồi ăn cơm vừa cà chân nhau, không coi ai ra gì”.
Tôi gần như không tin lời nói của thím là sự thật vì Ót ở với tôi suốt như vậy thì ngoại tình vào lúc nào?
Tôi thấy rất mệt mỏi vì phải làm việc ở nhà Ót từ ba, bốn giờ sáng cho đến đêm khuya, ngày nào cũng vậy. Họ không trả tôi một đồng tiền công nào mà chỉ chăm sóc con tôi đầy đủ. Con tôi thật sự rất sung sướng khi được ở với thím Xa Ing. Tôi sống ở nhà thím được khoảng bốn, năm tháng thì bắt đầu thấy căm ghét và ghê tởm Ót vì cậu ta đã quan hệ với quá nhiều người phụ nữ khác, đến cả hàng xóm cũng không tha. Tôi thấy xấu hổ với mọi người xung quanh. Ở đó ai cũng biết chuyện này, chỉ có mình tôi bao giờ cũng là người biết cuối cùng.
Một hôm thím Xa Ing nói với tôi:
“Nỉnh ơi, nếu gặp ai tốt thì con cứ theo nhé vì thằng Ót không phải người tốt, nó lười biếng, sống không có trách nhiệm. Hoặc nếu con muốn ra ngoài tìm việc thì cứ đi đi, như thế sẽ có cơ hội gặp được người tử tế. Về con cái, con không phải lo lắng gì, thím sẽ nuôi và chăm sóc nó cho con mãi mãi”.
Tôi suy nghĩ mãi về chuyện này, không biết nên làm gì vì Ót vẫn chứng nào tật nấy, không thay đổi. Từ sau khi sinh con đến nay, tôi luôn yêu cầu cậu ta sử dụng bao cao su lúc quan hệ vì sợ sẽ lại mang bầu lần nữa hoặc có thể sẽ lây bệnh của Ót.
Tôi quyết định đi làm nhân viên lễ tân trong nhà hàng của khách sạn Piman ở Nakhon Sawan. Tôi bắt đầu ăn mặc, trang điểm nhưng không giỏi trong lĩnh vực này lắm. Trang điểm vào trông cũng không đẹp là mấy nhưng dù sao vẫn hơn là không trang điểm. Khi đó Ót bắt đầu tỏ ra ghen tuông, cố gắng đưa đón tôi hàng ngày. Tôi thì ngoan ngoãn, bình thường, nhưng vài tháng sau cũng có một vài nhân viên làm cùng thích tôi. Đầu tiên tôi cũng không có cảm giác gì vì đã có Ót bên cạnh. Lâu dần, khi có nhiều người thích hơn, tôi bắt đầu tách dần ra ngoài quỹ đạo, mỗi lúc một chút cho đến khi Ót phát hiện ra và ngày càng trở lên ghen tuông hơn. Chúng tôi bắt đầu to tiếng với nhau và cuối cùng Ót đã ra tay đánh tôi chỉ vì ghen. Tôi nói với Ót:
“Anh thấy thế nào khi tôi làm thế này? Có thấy tức tối không? Vậy anh có biết rằng anh đã làm cho tôi đau khổ biết chừng nào không? Trong mắt anh, tôi giống như một con ngu vậy. Và nếu như tôi không được ra ngoài làm việc thế này thì tôi sẽ giống một con cóc nằm trong chum, suốt đời bị anh kiểm soát mà thôi. Bây giờ tôi đã sáng mắt ra rồi. Từ giờ trở đi đường ai nấy đi. Nếu anh còn là người như thế này thì chia tay là tốt nhất cho cả hai. Nhưng nếu anh vẫn muốn sống với tôi và con thì anh hãy tìm việc làm rồi chúng ta lại về với nhau”.
Nhưng cậu ta không đồng ý. Cậu ta chỉ tát tôi một cái duy nhất đã khiến tôi căm ghét cậu ta vô cùng. Cuối cùng tôi đã ôm con trốn về Bangkok ở với mẹ vì tôi không thể bỏ rơi con mình được. Thím Xa Ing cũng không hề hay biết chuyện tôi trốn về nhà.