Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 140

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 
Tiêu Lam mở mắt, xuất hiện trong tầm mắt cậu là gian phòng mang phong cách dân quốc kia.
Trần nhà phục cổ, trang trí tràn ngập phong tình của thế kỷ trước, không một chỗ nào không triển lãm ra loại phong tình thời kỳ dân quốc này.


Xem ra, lúc này đây cậu mới thật sự tỉnh lại. 
Nhưng cậu nhìn một chút xung quanh, quyển sách trống trên bàn cũng vẫn ở vị trí trước đó, hết thảy bài trí trong phòng đều như thường.
Chỉ là ngoại trừ Lạc, bên gối cậu vẫn không hề phát hiện tung tích Lạc đâu cả.


Tiêu Lam đi ra cửa gõ gõ phòng Lạc ở cách vách, không có đáp lại.
Cậu lại dùng tay nghề tổ truyền mở cửa phòng kế bên ra, không hề có dấu vết người nào.
Tiêu Lam đứng trên hành lang, xung quanh là một mảnh yên tĩnh, chỉ có một loạt cửa phòng giống nhau như đúc lẳng lặng đứng ở nơi đó.


Phảng phất như trong không gian này chỉ có mỗi một mình cậu.
Tiêu Lam trở lại phòng.
Lúc này, cậu phát hiện quyển sách cậu đặt trên bàn kia sinh ra biến hóa.
Sách vẫn mang bộ dáng sáng, chỉ là ngoài bìa nguyên bản có một đồ án ra thì không có gì lại xuất hiện ba chữ ——
Minh Nguyệt Quán.


Ba chữ này là một loại kiểu chữ ưu nhã, cực kỳ xứng đôi với mặt bìa tinh xảo.
Giống như là tên tiểu thuyết, ba chữ “Minh Nguyệt Quán” cũng nguyên bộ mà xuất hiện trên phần gáy sách.
Phảng phất như đang tuyên cáo, đây là một quyển tiểu thuyết miêu tả chuyện phát sinh ở Minh Nguyệt Quán.


Mà nhân vật trong sách chính là các độc giả nhận được thư mời, cũng chính là người chơi.
Tiêu Lam đương nhiên cũng sẽ trở thành một bộ phận trong đó.
“Thú vị đấy.” Tiêu Lam mở sách ra.
Trong sách đã xuất hiện chữ viết.


Đoạn trước miêu tả giống như quá trình các người chơi đi vào nơi này. Ghi chép lại một đám người sau khi nhận được thư mời thì đi đến Minh Nguyệt Quán, cũng dưới sự sắp xếp của quản gia vào trong đó ở.
Tiêu Lam lại lật về sau, phát hiện nội dung phía sau vẫn là trống không.


Tựa như đây là một quyển tiểu thuyết đang được viết, hiện tại chỉ mới hoàn thành một cái mở đầu mà thôi.
Vẫn là còn tiếp mà, kích ŧhích.
Chữ bên trên cũng không phải kiểu chữ in, càng như là tự tay người viết ra.


Tiêu Lam cầm sách so sánh với chữ ký Ô Nha mà nhân vật mình sắm vai lấy được, phát hiện chữ viết là phù hợp với nhau.
Nói cách khác, đây là chữ viết của Ô Nha.


Chữ của Ô Nha cũng không qua loa lại khó có thể phân biệt giống rất nhiều người hiện đại bây giờ, ngược lại như nước chảy mây trôi, trơn tru mà có lực, nhìn sẽ làm người ta tâm sinh hảo cảm.
Nhưng nếu là trong trò chơi mà nói, điểm hảo cảm này…… vẫn là thôi.


Tiêu Lam thu hồi sách lại, đi tới trong hành lang.
Cậu muốn biết, Minh Nguyệt Quán này hiện tại đã biến thành bộ dáng gì.
Quyển sách này khá vướng bận, lại là bìa cứng, mang theo có phần phiền toái.


Còn may Tiêu Lam mặc chính là 【 Bộ đồ mới của hoàng đế 2.0】, cậu đổi kiểu dáng quần áo thành áo hoodie có túi, trực tiếp đem sách nhét vào, sau đó gài lại.
Như vậy, mặc kệ là đánh nhau hay là tung lên trời cao đều sẽ không rơi xuống.


Đột nhiên, cậu cảm giác được trong không gian trữ vật của mình truyền đến một loại liên hệ mỏng manh.
Mở ra vừa thấy, là phong thư ban đầu đựng Lạc kia.
Trên phong thư lúc này đang hiện ra một hàng chữ:
【 Xem ra chúng ta lại tách ra rồi, tiên sinh 】


Tiêu Lam nhìn phong thư, bên trong có một bộ phận bản thể của Lạc, cho nên viết chữ trên đó giống như đang viết trên người Lạc, làm người ta cảm giác có điểm xấu hổ, nhưng hiện tại cũng không có phương thức liên lạc khác.
Vì thế, cậu dùng đầu ngón tay, vẫn viết lên phong thư:


【 Bên chỗ anh thế nào? 】
Lạc:
【 Ở phòng của cậu, xung quanh không có bất luận kẻ nào 】
Tiêu Lam:
【 Tôi cũng thế 】
Tiếp theo cậu lại miêu tả cho Lạc một chút chuyện mình trải qua trong mơ trước đó. 
Sau khi đọc xong Tiêu Lam mô tả, Lạc trả lời lại:


【 Tình tiết này giống với một quyển sách của Ô Nha tên là 《 Yểm sát 》 】


【 Nhân vật bị bóng đè trở lại một hoàn cảnh mà mình quen thuộc, bên trong ẩn giấu quái vật tùy thời sẽ công kích, theo thời gian trôi qua, trong hoàn cảnh sẽ càng ngày càng nhiều quái vật xuất hiện, hơn nữa dần dần mạnh hơn, thẳng đến khi cắn nuốt kẻ bị nhốt 】


【 Chỉ khi tìm được sơ hở duy nhất không phù hợp trong hoàn cảnh kia mới có thể rời đi 】
Tiêu Lam hồi ức một chút, đúng là từng nhìn thấy tên này trên giá sách, nhưng cậu chỉ là thô sơ giản lược xem một chút, cũng không giống Lạc, nhớ rõ kỹ càng tỉ mỉ chi tiết như vậy.


Người bình thường là không có khả năng nhớ kỹ toàn bộ đồ vật xung quanh mình, lại phải tìm kiếm sơ hở không phù hợp kia cất trong hoàn cảnh có quái vật ẩn giấu, khó khăn có thể nghĩ được.
Nếu là một người có thói trữ đồ, vậy quả thực chính là một cơn ác mộng.


Có lẽ chỉ có thể thông qua phương thức phá hư toàn bộ mới có thể qua cửa, mà cái giá của phá hư còn không biết là bao nhiêu.
Nhưng Tiêu Lam, bởi vì bần cùng nên nhà chỉ có bốn bức tường, đơn giản dị thường mà thông qua luôn.


Từ trình độ nào đó nói lên, cực khổ thật đúng là tài phú của nhân sinh mà.
Chữ viết của Lạc lại lần nữa xuất hiện:
【 Nhưng mà tiên sinh, chỗ cậu quen thuộc thế nhưng không phải nhà của chúng ta 】


Tuy rằng chỉ là chữ viết mà thôi, Tiêu Lam không hiểu rõ từ bên trong nhìn ra vài phần ý ấm ức.
Tiêu Lam: “……”
Cẩn thận tính tính toán, bởi vì quay lại thế giới hiện thực có hạn chế, nên thời gian cậu ngốc tại nơi được hai người gọi là nhà kia thật đúng là không bao nhiêu.


Nơi cậu quen thuộc nhất hẳn là sân huấn luyện mới đúng.
Đột nhiên có hơi chột dạ là sao ý nhỉ?
Tiêu Lam cảm giác mình tựa như một tên tra nam cả ngày lêu lổng bên ngoài, thường xuyên không về nhà ấy.
Cậu miễn cưỡng mà dời đi đề tài:
【 Anh cũng gặp phải quái vật sao? 】


Lạc trả lời rất nhanh:
【 Đúng vậy, tôi về lại bóng tối lâu dài trước kia, xung quanh cái gì cũng không có, trong không khí lại trống rỗng lơ lửng một quả cầu trắng, thật sự là quá bắt mắt 】
Tiêu Lam: “……”
Đây mới là hình thức đơn giản chân chính nè.


Có khả năng Ô Nha cũng không thể tưởng được, khách nhân mời đến sẽ có hai tên kỳ lạ như vậy.
Một tên thì nhà trước kia chỉ có bốn bức tường, một tên thì nguyên bản là hai bàn tay trắng.
Sau khi liên lạc xong, Tiêu Lam thu hồi phong thư tiếp tục đi tới.
——


Minh Nguyệt Quán vẫn an tĩnh, nhìn không đến nửa phần tung tích người chơi nào.
Bỗng nhiên, Tiêu Lam cảm giác được quyển sách nhét trong túi kia đang hơi hơi nóng lên, cảm giác này chỉ trong một chớp mắt, vẫn là bị cậu bắt giữ được.
Tiêu Lam lấy 《 Minh Nguyệt Quán 》ra.


Đồ án ngoài bìa vốn ảm đạm giờ phút này đang hơi lập loè.
Cậu mở sách ra, quả nhiên đã xuất hiện nội dung mới:
【 Cáo biệt nô bộc trung thành nhất của ta 】
【 Hắn đắm chìm trong giấc mộng vĩnh hằng 】
【 Hưởng thụ yên lặng vô hạn 】


Tiêu Lam nhăn mày lại: “Đây là cái gì?
Một phần nội dung mới xuất hiện này không giống trước đó, không có miêu tả như tiểu thuyết, ngược lại như là thơ hiện đại.
Sau khi viết xong những chữ này, nội dung mới cũng không tiếp tục xuất hiện.
Mà đồ án ngoài bìa đã sáng lên một ô.


Phảng phất như một chỉ thị nào đó.
Tiêu Lam tự hỏi về nội dung mới xuất hiện trong sách.
Nếu người viết sách là Ô Nha, vậy câu “Nô bộc trung thành nhất của ta” kia là chỉ quản gia chăng?


Nhưng bất luận là “cáo biệt”, hay là “mộng vĩnh hằng”, hoặc là “yên lặng vô hạn”, nghe lên đều không giống như là trạng thái tung tăng nhảy nhót gì nha……
Tiêu Lam quyết định, vẫn là đi tìm quản gia trước một chút xem sao.
Nơi quản gia thường xuất hiện nhất sẽ là nơi nào?


Hiện tại là sáng sớm, ông ta hẳn là sẽ phụ trách sắp xếp bữa sáng, cho nên có khả năng sẽ xuất hiện ở mấy nơi như nhà bếp, nhà ăn linh tinh.
Bằng vào ký ức trước đó, Tiêu Lam đi về phía nhà ăn trước.
Nhưng bước chân cậu chợt ngừng lại ở đại sảnh.


Bởi vì bây giờ đã không cần đến nhà ăn nữa, quản gia giờ phút này đang nằm giữa đại sảnh.
Quản gia nằm trên một tấm thảm Ba Tư từ Ô Nha lấy được trước kia, đôi tay đặt trên ngực, vây quanh một quyển sách mà các người chơi đều có.


Vẻ mặt của ông ta nhìn qua thật an tường, tựa như đang ngủ.
Nhưng ngực ông ta đã không còn phập phồng, huyết sắc trên mặt cũng đã rút đi.
Tiêu Lam tiến lên kiểm tra một chút, phát hiện quản gia đã chết đi, nhưng trên người không có bất luận miệng vết thương gì.


Ông ta giống như theo như lời trong sách, “Đắm chìm trong giấc mộng vĩnh hằng”.
Lại lấy ra 《 Minh Nguyệt Quán 》, đối chiếu đồ án đã sáng lên một ô ngoài bìa.
Tiêu Lam tức khắc cảm giác không ổn.


Quản gia chết tựa hồ là đang ám chỉ với các người chơi, chỉ cần người chết đủ nhiều là có thể thắp sáng đồ án trên sách, khi đồ án toàn bộ được thắp sáng lên, hẳn là chính là thời điểm quyển sách hoàn thành.


Mục tiêu các độc giả đến chính là sách mới của Ô Nha, khi sách hoàn thành, mục tiêu của bọn họ cũng hoàn thành.
Đối với người chơi mà nói, vậy có xác suất rất lớn chính là đã qua cửa.


Mà toàn bộ Minh Nguyệt Quán bọn họ chỉ thấy được một NPC là quản gia, ngoài ra đều là người chơi đóng vai độc giả.
Kế tiếp chết ai thì không cần nói cũng biết.
Cứ như vậy, giữa người chơi chẳng phải là rất hy vọng những người khác chết trước mình hay sao?


Thậm chí, dưới tình huống có điều kiện thì không tiếc đẩy một phen.
Chẳng lẽ phương thức qua cửa là chờ người chết đủ nhiều?
Nhưng Tiêu Lam cũng không rõ ràng nhân số tiến vào là bao nhiêu.
Vạn nhất nếu không có 13 người, chẳng phải là vô pháp qua cửa sao?


Lại hoặc là chỉ có 13 người mà nói, chẳng lẽ phải toàn chết sạch mới có thể phù hợp điều kiện qua cửa?
Hơn nữa trò chơi hình như trước nay cũng chưa từng nói qua tiền lệ, bảo người chơi giếŧ chóc lẫn nhau làm điều kiện qua cửa.


Chung quy cảm thấy, hẳn là sẽ có phương thức qua cửa nào đó khác nữa.
“Cậu…… cậu là người sao?” Một giọng nói đánh gãy Tiêu Lam đang trầm tư.


Vấn đề còn rất xảo quyệt, làm người ta không biết anh ta rốt cuộc là muốn biết đáp án như thế nào, thậm chí còn có một luồng xúc động muốn nói một tiếng “Không phải”.
Tiêu Lam quay đầu lại, thấy được một người đàn ông không cao, nhưng tóc chải đến rất cao.


Ánh mắt người này qua lại giữa thi thể dưới đất và Tiêu Lam, nhất thời không dám tới gần, tựa như không rõ ràng lắm Tiêu Lam là quỷ hay là tội phạm giếŧ người vậy.
Tiêu Lam hỏi: “Có chuyện gì?”


Người nọ lại từ trên xuống dưới mà đánh giá Tiêu Lam một lần, xác nhận là một người nhìn qua rất bình thường, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Anh ta chỉ chỉ thi thể quản gia dưới đất: “Kia…… ông ta đã chết rồi sao?”
Tiêu Lam gật gật đầu.


Người nọ do dự hai cái mới đi tới: “Cậu là người chơi cao cấp sao? Vừa nhìn là thấy rất lợi hại rồi, còn trẻ tuổi như vậy nữa, cũng thật ghê gớm.”


Tiêu Lam nhất thời có chút không rõ, nơi này không phải màn cao cấp sao? Tùy tiện bắt được một người không phải đều là người chơi cao cấp hả, người này đang nói gì vậy?


Cậu lại nhìn người này, rốt cuộc từ trong ánh mắt thật cẩn thận lại mang theo vài phần tính kế cùng chờ mong của đối phương đọc ra một vài thứ.
Người này hẳn là không phải người chơi cao cấp, không biết làm sao trà trộn vào được, hơn nữa trước mắt đang muốn ôm đùi Tiêu Lam.


Thấy Tiêu Lam không nói chuyện, người nọ lại nói: “Ây da, nói cậu nghe tôi đặc biệt thảm, thật sự luôn.”


“Tôi bắt được một cái đạo cụ hi hữu, sau đó một người chơi cao cấp tìm được tôi, nói chỉ cần tôi đem đạo cụ cho hắn, hắn có thể mang theo tôi qua một lần màn chơi cao cấp, này sẽ làm chiến lực của tôi tăng lên nhanh như bay,”


“Kết quả, tôi đem đạo cụ cho hắn xong, hôm nay hắn liền trực tiếp không thấy người đâu nữa, cậu nói xem có thảm không.”
Tiêu Lam minh bạch, đây lại là một người chơi sơ cấp giỏi về đầu cơ trục lợi.


Chỉ là người này lá gan tương đối bự, định ở màn cao cấp một ngụm ăn cho béo luôn, kết quả không nghĩ tới Minh Nguyệt Quán sẽ tách các người chơi ra.


Nhưng phỏng chừng vị người chơi được xưng có thể dẫn anh ta qua cửa kia cũng không có hảo tâm gì, người chơi sơ cấp tiến vào màn trung cấp đã rất dễ chết rồi, càng đừng nói cao cấp, có khác gì đưa đồ ăn đâu.


Thấy Tiêu Lam đối với anh ta kể thảm không có phản ứng gì, người nọ tiếp tục nói: “Kỳ thật tôi còn có một đạo cụ hi hữu nữa, nếu cậu mang theo tôi qua cửa, tôi đưa nó cho cậu, thế nào?”
Tiêu Lam nhướng mày, không dao động.


Trước không nói màn cao cấp khó khăn căn bản là không cho phép cậu dẫn người qua cửa, loại ngân phiếu khống này ai tin thì kẻ đó ngốc.


Thấy được biểu cảm của Tiêu Lam, người nọ khẽ cắn môi tiếp tục thả ra mồi mới: “Đừng nhìn tôi như vậy chứ kỳ thật tôi là một người đại diện cổ phiếu, cậu hỏi thăm thử tên Long Thời Nhậm là biết ngay. Nếu cậu dẫn tôi qua cửa, tôi mang cậu đi đầu tư liền, thế nào, bảo đảm kiếm ổn không bồi.”


Người này cũng quá biết lừa dối, loại lời nói kiếm ổn không bồi này, người chơi qua cổ phiếu không một người nào dám phán như vậy.
Long Thời Nhậm tựa hồ đầu cơ trục lợi quen rồi, tiến vào Thế Giới Hàng Lâm vẫn không thay đổi thói quen như vậy.


Nhưng anh ta không rõ, tại Thế Giới Hàng Lâm, thứ có thể dựa vào chỉ có thực lực của chính mình mà thôi.
Tiêu Lam ăn ngay nói thật: “Tôi không cần tiền.”
Tiền sẽ làm bẩn khí chất đỗ nghèo khỉ cao quý của cậu, dẫn tới trừ giá trị bần cùng mất.


Thấy người này quả thực là dầu muối không ăn, Long Thời Nhậm táo bạo lên: “Cậu không phải người chơi cao cấp sao?! Cậu đã lợi hại như vậy rồi, cứu tôi một chút thì có làm sao đâu!! Tôi thấy cậu chính là ích kỷ!! Đồ máu lạnh!!”


“Cậu có thể có chút đồng cảm con người không, không tích đức cho mình một chút sao?!”


Long Thời Nhậm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đứng ở điểm cao đạo đức đem cá nhân tu dưỡng của Tiêu Lam làm thấp đi không đáng một đồng, nếu người nào không biết còn tưởng rằng Tiêu Lam làm chuyện gì mà người thần đều hận cũng nên.


Kỳ thật cũng chính là vì làm chính gã có thể chiếm được tiện nghi mà thôi.
Hoàn toàn không cho rằng là chính gã đánh giá sai đầu cơ nguy hiểm, mới có thể dẫn tới cục diện mắc kẹt vào hiểm cảnh.
Đối mặt trường hợp này, Tiêu Lam chỉ là bình tĩnh mà nói: “Ờ.”


Long Thời Nhậm: “……”
Người này sao không ra bài theo kịch bản gì hết vậy?
Chẳng lẽ cậu ta không nên cảm giác hổ thẹn, hoặc là xuất phát từ áp lực đạo đức duỗi tay trợ giúp mình ư?
Sao chỉ ờ một cái vậy? Ờ cả nhà mày chứ ờ!


Tiêu Lam không ngại trợ giúp người chơi, nhưng đối với việc cứu trợ kẻ tự mình tìm đường chết thì một chút hứng thú cũng không có.
Nếu Long Thời Nhậm dám đánh cuộc, thì phải có dũng khí gánh vác nguy hiểm thua cuộc, Tiêu Lam không có nghĩa vụ giúp gã chùi đít.


Huống chi loại thái độ đúng lý hợp tình này.
Ánh mắt vốn đang bình tĩnh của cậu nháy mắt biến hóa, cậu liếc sang Long Thời Nhậm, đáy mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.
Đối phó loại người này, đánh võ mồm với gã là vô dụng.
Không bằng dùng cách khuyên nhủ vật lý.


Tiêu Lam vẫn mang sắc mặt bình tĩnh mà móc 【 Xương của Dalit 】ra, chuyển sang hình thái "nhận", trong tay múa một đường đao xinh đẹp.
Đao xương trắng bệch vẽ ra một luồng sáng lạnh lẽo.
Long Thời Nhậm còn định tới một đợt thao thao bất tuyệt võ mồm, động tác chợt ngừng lại.


Hàng năm đầu cơ và kinh nghiệm lừa dối nói cho gã: Chạy mau, mày lật xe rồi!
Long Thời Nhậm trực tiếp quay đầu liền bỏ chạy, chân ngắn nhỏ kia còn duỗi đến rất nhanh, gần như giây lát cũng đã chạy xa.
Tiêu Lam: “……”
Thật đúng là co được dãn được nha.


Nhưng sau khi đối phương xoay người chạy trốn, cậu phát hiện sau lưng Long Thời Nhậm xuất hiện một dấu tay đen nhánh, mà người này phảng phất như không hề phát giác thấy.
Hết chương 140.