Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 150

“Tất cả sức chiến đấu đều sẽ đến nơi tiến hành thi đấu tập trung, mà ở lại đại bản doan sẽ là những… cần vụ chờ đợi thắng lợi, chờ giải quyết hậu quả chiến trường, tác dụng cực lớn, nhưng lại không có lực tấn công quá mạnh.” Trang Dịch chậm rãi nói.


Dị ma nhìn qua thì có cấu tạo không giống bất cứ sinh vật nào trên đại lục Ade, nhưng trong dị ma cũng có cường giả có trí tuệ, quân đội của chúng cũng phân chia binh chủng, điểm này không thể nghi ngờ.


Giống như hồn sư nhân loại chia làm ba loại chiến ngự phụ, phân chia binh chủng chi tiết của dị ma tuy không xác định rõ được, nhưng mà căn cứ dáng vẻ những thành thị phụ cận Ngự Hồn điện dị ma cải tạo lại cho thích hợp chúng nó sinh tồn lúc trước khi chúng vây công Ngự Hồn điện cùng với những sương đen chúng tạo ra kia là có thể phán đoán ít nhất có phân chia làm hai loại tác chiến cùng cần vụ.


Lấy thực lực tổng thể hiện tại của đội săn ma, nếu gặp phải dị ma cần vụ, không thể nghi ngờ, cơ hội giành thắng lợi sẽ là cực lớn. Nếu có thể thành công đi vào đại bản doanh của dị ma, chiếm lại đảo ma thú, vậy những việc đội săn ma phải làm rất nhiều.


Nghĩ như vậy, không chỉ có Trang Dịch, ánh mắt tất cả mọi người trong đội săn ma đều sáng lên, tâm tư mọi người nhanh chóng linh hoạt lên, cái dáng vẻ mài dao soàn soạt đằng đằng sát khí kia giống như dị ma là sơn dương chạy trước mặt mặc cho đội săn ma chà đạp.


Lôi Tu nhìn vẻ mặt tất cả mọi người, giội một gáo nước lã: “Tuy rằng sức chiến đấu của dị ma loại cần vụ không thể so sánh với dị ma loại tác chiến, nhưng mà chúng nó cũng không ngu, không có khả năng chỉ để lại dị ma không phải loại chiến đấu ở lại một mình trong đại bản doanh. Muốn thoải mái đánh chiếm đảo ma thú thì phải cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, một chút sai lầm cũng không thể có.”


“Rõ!” mọi người vẻ mặt nghiêm chỉnh, tất cả đều thu liễm biểu cảm trên mặt, nghiêm túc nhìn Lôi Tu.
Lôi Tu quay đầu nhỏ giọng nói với Trang Dịch hai câu, sau đó nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói ra kế hoạch sau khi đi vào đảo ma thú.


Đêm tối đằng đẵng nhanh chóng trôi qua, khi luồng ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm đầu tiên xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu rọi vào, nơi đêm qua đội săn ma còn đóng quân, lúc này đã sớm không còn một bóng người.


Trang Dịch đi ở trước nhất đội ngũ, đôi mắt xám nhạt nhìn chằm chằm trận pháp phiền phức ở trước mắt, theo mỗi lần hắn đưa tay, hoa văn hóa giải trận pháp do hồn lực hình thành lại không ngừng bay ra, va chạm với sức mạnh ngăn cản bọn họ ở phía trước, đồng thời cũng nhanh chóng tan rã, sau đó Trang Dịch đưa tay kéo một cái, trận pháp màu vàng kim kia lập tức giống như sương mù bị Trang Dịch dễ dàng kéo sang một bên.


Trang Dịch bước chân nhảy qua đoạn trận pháp đã bị phá giải này, đi vào trong một biển toàn những hoa văn phức tạp tiếp đó, các loại hoa văn pháp trận vòng quanh trùng điệp ở bốn phía, trong toàn không gian chỉ có một mình Trang Dịch đứng đó, sống lưng thẳng tắp, mỗi một lần đầu ngón tay kích thích đều là một lần phá trận tinh diệu, mây bay nước chảy lưu loát sinh động giống như tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, ánh sáng vàng không ngừng tản ra kia làm nổi bật lên đồng tử nhạt màu cùng đầu ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, làm cho người nhìn say mê.


Cho dù đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy, mọi người lại vẫn không nhịn được trầm trồ, đặc biệt mỗi người trong Trích Tinh, nhìn bóng lưng Trang Dịch lúc này, cái vẻ sùng bái trong mắt kia thật giống như đang coi Trang Dịch là thánh thần vậy.


Đúng lúc này, Trang Dịch bị tất cả mọi người nhìn chăm chú quay đầu lại nhìn mọi người, nói: “Đến đảo ma thú.”


Mọi người đang như mê như say lập tức phục hồi tinh thần, Trang Dịch nhìn trận pháp lá chắn cuối cùng kia, cúi đầu tính toán thời gian một chút: “Cách hừng đông còn ba giờ, nơi tổ chức cuộc thi đấu lớn giữa nhân loại và dị ma đơn giản chỉ có hai, một là quảng trường trung tâm học viện Ellen, một chính là trung tâm kiểm trắc hồn sư, lấy thời gian của học sinh Ellen bình thường tính toán thì cần hơn hai giờ, tốc độ của dị ma tuy nhanh hơn nhân loại, nhưng mà số lượng chúng nó nhiều, cần có thời gian chỉnh hợp, hiện tại hẳn là đã xuất phát rồi.


Nghĩ vậy, Trang Dịch ngẩng đầu cùng Lôi Tu nhìn nhau một cái, thấy Lôi Tu gật gật đầu, Trang Dịch nhìn về phía tất cả mọi người đội săn ma: “Mọi người chuẩn bị tốt rồi chứ?”
“Chuẩn bị tốt!” Người đội săn ma nhanh chóng vận chuyển hồn lực, bọn họ hít sâu một hơi, đồng thanh trả lời.


Trang Dịch không lại nói nhảm, xoay người, nâng tay phải, nhẹ nhàng phủ lên bên trên trận pháp, hoa văn trận pháp được hồn lực của Trang Dịch dẫn đường, nhanh chóng hiện ra, tay trái Trang Dịch khẽ nhúc nhích, hồn lực chuyển động quay tròn ở đầu ngón tay hắn, từ một điểm nhỏ mở rộng ra, hóa thành một tấm rất lớn giống như hoa văn pháp trận, nhanh chóng bao trùm lên rồi chớp mắt liền dung làm một với trận pháp trước mặt.


Ngay sau đó, lấy tay phải Trang Dịch làm trung tâm, tất cả hoa văn đều nhanh chóng tan rã, sau khi trận pháp bị phá hoàn toàn, một lối đi xuất hiện ở trước mặt đội săn ma, ánh trăng sáng trong chiếu nghiêng xuống, chiếu sáng không trung, cũng chiếu vào trong đảo ma thú bị sương đen bao phủ.


Bốn phía là một màn tối tăm mờ mịt, đại đa số người chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi khoảng một mét trước mặt, sau khi dặn dò mọi người cẩn thận, Trang Dịch dẫn đầu bước ra khỏi lối đi trong trận pháp.


Một mùi tanh tưởi không tả nổi đánh úp lại, Trang Dịch phản xạ có điều kiện dùng hồn lực ngăn cách cái mùi tanh hôi này, theo hai chân hắn chạm đất, cảm xúc dưới chân cũng không phải bùn đất chắc chắn mà là cái gì đó sềnh sệch mềm nhũn, loại cảm giác này giống như đã từng gặp qua, lông tơ toàn thân Trang Dịch dựng đứng lên, hắn bắt buộc bản thân đừng nghĩ lung tung, nâng nâng chân hơi bước về phía trước một bước, ngay sau đó, chỉ nghe “bõm” một tiếng, tiếng chân giẫm vào trong chất lỏng sền sệt truyền vào trong tai hắn.


Trang Dịch cắn răng nắm chặt nắm tay, trong đầu đã phỏng đoán được đại khái bọn họ đi tới một nơi như thế nào.


Khi ngửi được cái mùi này, dù là đội săn ma cũng suýt chút nữa không chịu nổi, trợn trắng cả mắt, còn có một loại cảm giác sắp bị xông ngất, bọn họ vội vàng dùng hồn lực ngăn cản, ngay sau đó, bọn họ cũng phát hiện nơi giẫm dưới chân không đúng lắm, mặt đất đen sì một mảng, ai cũng không nhìn rõ rốt cuộc là cái gì.


Sau khi tất cả thành viên đội săn ma đều xuống dưới, Lôi Tu mới là người cuối cùng đi xuống. Mùi tanh hôi đánh úp lại, Lôi Tu vốn là ma thú, khứu giác nhạy hơn so với Trang Dịch nhiều, hắn không dùng hồn lực ngăn cản mùi này ngay lập tức, ngửi một lúc, Lôi Tu chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ trên mặt đất.


Tay chạm vào một đám sền sệt, mùi tanh tưởi kia cũng do thứ này phát ra. Lôi Tu cau mày, đưa tay quơ theo chất lỏng bốn phía, sau khi đụng vào một vật thể sềnh sệch mềm oặt, Lôi Tu nhấc nó lên. Một luồng lực lôi điện rất nhỏ thoáng hiện lên trên đầu ngón tay Lôi Tu, mọi người lập tức nhìn về phía hắn.


Sau khi lôi điện chiếu từ đầu đến đuôi thứ này một lần, tất cả mọi người trong đội săn ma đều không tốt, Nhiễm Hành chịu đựng buồn nôn nói: “Đây là… thi thể?”
“Ừ.” Lôi Tu nói xong, kề sát lại ngửi ngửi.


Cho dù là hán tử như Nhiễm Hành cũng không nhịn được hít ngược một hơi.


Biểu cảm trên mặt Lôi Tu từ đầu đến cuối đều không có chút thay đổi nào, giống như cái thứ hắn đang ngửi không hề có một chút mùi lạ vậy, một lúc sau, Lôi Tu phỏng đoán: “Là thi thể sau khi bị dị ma ăn thừa, da lông mỡ máu thịt ở tầng ngoài đều bị ăn không sai biệt lắm, chỉ còn lại một tầng máu thịt mỏng manh bọc xương cùng với nội tạng, toàn bộ thi thể đều là ma khí của dị ma, chỉ có thể đoán đây là một ma thú, nhưng mà không nhìn ra nguyên hình, cũng không đoán được cấp mấy.”


Lời Lôi Tu nói làm cho mỗi người trong đội săn ma cảm thấy toàn thân đều buồn nôn, bọn họ nhìn cái thứ Lôi Tu còn xách trong tay, lại nghĩ đến nơi mềm mềm đang giẫm lên ở dưới chân này, cảm thấy rợn cả tóc gáy.
“Thế nên nơi này là…”


“Xưởng đồ ăn bỏ đi.” Trang Dịch đã dần dần phục hồi tinh thần, nghĩ đến kiếp trước tận mắt nhìn thấy xác người bị dị ma ăn một nửa rồi bỏ đi chồng chất cùng một chỗ, tạo thành một biển thi thể, Trang Dịch chậm rãi nói, “Dị ma không cần ăn uống cũng có thể sống sót, chẳng qua chúng nó thích ăn bất cứ sinh mệnh nào trên thế giới này, trong đó thích nhất chính là nhân loại. Sớm phải nên nghĩ đến, đảo ma thú bị chiếm lĩnh, ma thú mạnh mẽ dễ thuần phục phụ thể thì chúng giữ lại, còn những ma thú cấp bậc cao hoặc bướng bỉnh khó thuần kia, dị ma trực tiếp dùng chúng nó làm đồ ăn giải cơn nghiện…”


Trang Dịch nói xong, người đội săn ma nhất thời mở to mắt không thể tin, trong đó Bạch Hạc trực tiếp ngây người.


Đúng lúc này, một tiếng “phốc đông” rất nhỏ từ cách đó không xa truyền lại, người đội săn ma lập tức quay đầu cảnh giác nhìn về hướng đó, hồn lực của mọi người vận sức chờ phát động, một khi có bất cứ nguy hiểm nào thì lập tức đánh lại. Chỉ có Bạch Hạc đang ngây người phát ra một tiếng kêu to đầy tức giận từ trong cổ họng, nó vỗ vỗ cánh, nhanh chóng bay về phía âm thanh truyền lại.


“Bạch Hạc, trở về!” Trang Dịch thấy Bạch Hạc không có mệnh lệnh mà lại tự tiện hành động thì lập tức quát nhỏ.


Bạch Hạc mắt điếc tai ngơ, toàn thân nó trắng như tuyết, lúc bay lại sử dụng hồn lực, quanh thân lấp lánh ánh sáng trắng mỏng manh, cho dù bốn phía có sương đen ngăn cản, quỹ đạo bay của nó cũng vô cùng rõ ràng.


Bạch Hạc dừng ở một chỗ cách đội săn ma khoảng năm mươi mét, nhìn sinh vật không rõ ở dưới chân, tức giận ban đầu dần dần biến thành gào thét, trong cổ họng nó phát ra từng tiếng kêu to trầm thấp.
Trang Dịch ngẩn ra, Lôi Tu đi đến bên cạnh Trang Dịch, hắn nói với mọi người: “Chúng ta đi qua đi.”


Người đội săn ma cũng tò mò Bạch Hạc rốt cuộc bị làm sao, nghe được lời Lôi Tu nói, bọn họ lập tức đi theo Lôi Tu cùng Trang Dịch đến chỗ Bạch Hạc.


Đứng bên cạnh Bạch Hạc, nhờ ánh sáng trên người nó mọi người cũng thấy rõ trước mặt Bạch Hạc rốt cuộc là cái gì, tất cả nhất thời trầm mặc.


Một con chim lớn màu trắng nằm ở trong vũng máu đen, nửa người nó ngâm trong nước, nửa người lộ ra ngoài đã bị lột sạch lông, toàn thân đều là dấu vết ăn mòn sau khi bị dị ma cắn nuốt, có mấy vết thương thậm chí còn có thể thấy cả xương, nội tạng cũng như ẩn như hiện, nhìn qua vô cùng thê thảm.


Trên dưới toàn thân chỉ có đầu là coi như tương đối đầy đủ, nó có bề ngoài cực kỳ giống Bạch Hạc, túm lông nhung trắng trên đầu mảnh mảnh mềm mại, đôi mắt đen nhánh nhìn mọi người, nhẹ nhàng chớp chớp, nó đã không còn sức phát ra tiếng kêu nữa, đau đớn khiến cho toàn thân nó co rút lại, có thể thấy nó có lẽ không sống được đến hừng đông.


Cách con hạc trắng này không xa còn có một số loài chim khác phân tán linh tinh, có đủ chủng loại, bởi vì loài chim cổ tương đối dài, đầu lại không có thịt gì, ăn cũng không tiện, bởi vậy phần lớn đầu đều nguyên vẹn không tổn hao gì, vết thương trên thân thể lại cực kỳ dữ tợn đáng sợ.


“Chúng ta đi thôi.” Trang Dịch có chút nhìn không nổi, hắn lập tức nói.
Nguồn:
“Nó còn chưa chết.” Bạch Hạc nói, ngẩng đầu khẩn cấp nhìn Trang Dịch, “Để Cửu Mang trị liệu một chút đi…”
Trang Dịch nhìn Bạch Hạc, tránh ánh mắt nó.


Bạch Hạc thấy thế, lần đầu tiên phát ra tiếng kêu sắc nhọn với Trang Dịch: “Thế nào, các ngươi không chịu cứu sao!”


“Thương thế như vậy thì cho dù là chín hồn sư trị liệu cũng không sống được.” Lôi Tu nghe vậy, lập tức nhìn Bạch Hạc nói, “Cho dù Cửu Mang liều mạng cố gắng hết sức kéo dài thời gian sống của nó, thế nhưng ngươi nhìn vết thương trên người nó… Bạch Hạc, nó rất đau.”


Bạch Hạc nghe vậy, cúi đầu nhìn đồng loại kia, nước mắt lập tức rơi xuống: “Vậy… thu phục nó thành hồn thú, được không, giống như các ngươi ở Ngự Hồn điện trước kia đấy, thu phục vài ma thú sắp chết thành hồn thú của đội săn ma, bây giờ nó còn chưa chết, hiện tại thu phục còn kịp.”


“Xin lỗi, Bạch Hạc.” Trang Dịch nhỏ giọng nói, “Ma thú cấp bốn không thích hợp đội săn ma. Hơn nữa khi hồn sư thu phục hồn thú thường sẽ vô thức thả hồn lực cùng tinh thần lực ra, động tĩnh quá lớn, dị ma sẽ lập tức phát hiện chúng ta…”
Bạch Hạc cúi đầu không nói.


Trang Dịch nhìn Bạch Hạc như vậy trong lòng cũng không chịu nổi, hắn không thể mở miệng an ủi nó, chỉ có thể cùng Bạch Hạc yên lặng đứng đó.


Người đội săn ma tuy nghe không hiểu Bạch Hạc đang nói cái gì, nhưng mà căn cứ Trang Dịch cùng Lôi Tu trả lời cũng đoán được tình huống đại khái, bọn họ nhìn Bạch Hạc ngày thường hoạt bát hiếu động hiện giờ lại có dáng vẻ này, lại nhìn thi thể đếm không hết ở bốn phía, cảm thấy trong lòng nghẹn đến luống cuống, lại không có chỗ phát tiết đám lửa giận này.


Đúng lúc này, ánh sáng trắng quanh người Bạch Hạc mạnh lên một chút, ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, một lưỡi dao sắc bén do hồn lực hình thành chém về phía hạc trắng kia. Bạch Hạc nhìn ánh mắt đối phương cảm kích nhìn mình một cái, sau đó bình thản nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn kết thúc, nó điều khiển hồn lực dứt khoát lưu loát cắt qua cổ hạc trắng đang nằm trong vũng máu, dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc tính mạng nó.


“Chúng ta đi thôi.” Một lúc sau, trong không khí hoàn toàn yên tĩnh, Bạch Hạc chậm rãi nói.
Trang Dịch nhìn Bạch Hạc, nói không ra lời.
“Được.” Lôi Tu nói, xoay người chỉ huy đội săn ma tiến lên.