Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 7 - Chương 370: Bán kết (1)

Trận đấu chiều nay toàn bộ các thành viên Long Ngâm đều theo dõi trực tiếp, mọi người tới phòng đội trưởng vừa xem vừa thảo luận rất tập trung chăm chú, một phần cũng vì đây là lần đầu Tứ Lam bình luận nên ai cũng tò mò muốn biết anh sẽ nói gì. Mặt khác, đội thắng trận này sẽ là đối thủ của Long Ngâm trong bán kết, thông qua trận đấu này có thể hiểu rõ sức mạnh toàn diện của đối phương, biết người biết ta.


Lưu Xuyên không ngạc nhiên với kết quả Lạc Hoa Từ thắng Tuyết Lang, nhưng Lưu Xuyên lại không ngờ rằng Lam Vị Nhiên sẽ chủ động nhắn tin cho hắn trên đường đi về rằng anh muốn quyền chỉ huy trong bán kết. Đối với một kẻ siêu lười như Tứ Lam, chủ động ra tay là chuyện quá hi hữu, vì thế khi nhận được tin nhắn, Lưu Xuyên còn tưởng rằng mình hoa mắt, phải xem đi xem lại mấy lần.


Sau khi xác nhận mình không đọc sai, lúc này Lưu Xuyên mới khẽ cười, tìm cớ gọi riêng Tần Dạ ra ngoài, đưa điện thoại cho anh: “Cậu thấy sao?”
Tần Dạ nhận điện thoại, không khỏi nhíu mày: “Tứ Lam muốn toàn quyền chỉ huy?”


Sau khi kết thúc carnival, Tần Dạ từng nói thẳng với Lưu Xuyên rằng: “Tình cảm của Lam Vị Nhiên và Diệp Thần Hi không bình thường, cậu ta quá ỷ lại vào đồ đệ, đến playoffs nếu gặp Lạc Hoa Từ thì tốt nhất đừng để cậu ta chỉ huy.” Lúc đó quan điểm của Lưu Xuyên là: “Tôi tin Tứ Lam có thể xử lý tốt, huống hồ Long Ngâm thuộc bảng B, tạm thời chưa cần lo đến chuyện gặp Lạc Hoa Từ.”


– nào ngờ, sau khi đánh xong bảng B theo thể thức Double Elimination, Long Ngâm vẫn không tránh được Lạc Hoa Từ tại bán kết.


Hiện tại vòng bảng đã kết thúc, top 4 sẽ thi đấu theo thể thức loại trực tiếp, không cho bất cứ đội tuyển nào có thêm cơ hội. Trận đấu với Lạc Hoa Từ lần này nếu ngươi không chết thì cũng là ta mất mạng, áp lực tại bán kết lớn hơn rất nhiều so với những vòng đấu trước đó.


Lam Vị Nhiên gửi tin nhắn xin toàn quyền chỉ huy, Tần Dạ vẫn không quá yên tâm, trả điện thoại cho Lưu Xuyên, nghiêm túc nói: “Cậu chỉ huy không được sao? Không phải là tôi không tin Tứ Lam, tôi chỉ lo cậu ấy bị lỗi giác trong quá khứ mà phán đoán sai lầm.”


Tần Dạ lo lắng cũng có cái lý của anh, dù sao Tứ Lam và Diệp Thần Hi đã từng có quan hệ thầy trò thời niên thiếu, ấn tượng khắc sâu trong lòng anh về đồ đệ Diệp Thần Hi sẽ rất có khả năng gây ra sai lầm trong phán đoán thế cục, đây là đòn trí mạng trong thi đấu.


Nếu Lưu Xuyên chỉ huy trận này, chắc chắn không phải lo đến chuyện bị ảnh hưởng, Tần Dạ không thể hiểu nổi tại sao Lưu Xuyên cứ nhất định muốn Tứ Lam chỉ huy.


Lưu Xuyên nhìn ra được sự hoài nghi của Tần Dạ, giải thích: “Trước đây khi mời Tứ Lam vào đội, tôi đã từng nói với Tứ Lam rằng khi cần sẽ giao quyền chỉ huy cho cậu ấy. Dạ Dạ, cậu nên nhớ rõ, trong số rất nhiều đội mạnh ở liên minh, Lam Vị Nhiên là đội trưởng duy nhất chưa từng lấy được chiếc cúp nào.”


“…” Tần Dạ giật mình, cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của Lưu Xuyên.


“Trên bức tường vinh danh của liên minh vẫn chưa từng có cái tên Lam Lam Lam Lam, dù ai quen Tứ Lam cũng đều biết rằng cậu ấy rất mạnh, nhưng vẫn còn thiếu một chiếc cúp để chứng tỏ bản thân. Tôi muốn cho cậu ấy một cơ hội để đường đường chính chính chứng minh được chính mình, khiến những người mới còn chưa hiểu cậu ấy nhìn thấy – Tứ Lam mạnh không phải lời đồn thổi, cậu ấy hoàn toàn có tư cách đứng trên đỉnh của liên minh.”


Giọng nói của Lưu Xuyên dứt khoát lại kiên định, Tần Dạ nhất thời không thể phản bác.


Hắn không phải loại đội trưởng chuyên quyền, những lúc cần thiết hắn sẽ ủy quyền cho Tần Dạ, Tứ Lam thể hiện. Vì thế đội tuyển Long Ngâm mới có ba phong cách chỉ huy khác nhau. Đây là do Lưu Xuyên tin tưởng đồng đội, cũng như tin vào đoàn đội. Nếu hắn đã chắc chắn như thế, bản thân anh còn hoài nghi điều gì?


“Vậy để Tứ Lam chỉ huy bán kết đi.” Tần Dạ quyết đoán gật đầu, dẹp bỏ sự băn khoăn trong lòng, nói, “Tôi và cậu cùng tin tưởng cậu ấy.”


“Ừ.” Lưu Xuyên mỉm cười, “Tuy rằng tôi là đội trưởng, nhưng cậu và Tứ Lam hoàn toàn không thua kém tôi, tôi tin hai người đều có năng lực cáng đáng đội tuyển Long Ngâm… Tôi cảm giác lần này Tứ Lam chủ động nhắn tin cho tôi, chắc chắn là có ý tưởng gì mới rồi, chờ cậu ấy trở về rồi xem thế nào.”


***


Đúng là Lam Vị Nhiên có ý tưởng mới, khi ngồi trên xe anh đã cẩn thận cân nhắc rất lâu, đến khách sạn liền trực tiếp tìm tới phòng Lưu Xuyên gõ cửa, Tiểu Dư xông xáo chạy tới mở cửa, Lam Vị Nhiên đi vào thì thấy ngoài quản lý Giang Tuyết ra, toàn bộ chín tuyển thủ của Long Ngâm đã tề tựu đông đủ.


“Đông đủ quá nhỉ, đang họp à?” Lam Vị Nhiên đi vào phòng hỏi.
“Đều đang đợi cậu đấy.” Lưu Xuyên đứng dậy nhường chỗ cho anh, “Lại đây ngồi đi, trận đấu tới Tứ Lam sẽ phụ trách toàn quyền, mọi người nghe cậu ấy bố trí.”


Lam Vị Nhiên nói: “Bao gồm cả cậu à? Đội trưởng?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đương nhiên bao gồm cả tôi, tôi cũng nghe lời cậu.”


– toàn quyền phụ trách, đồng nghĩa với việc Lam Vị Nhiên có được toàn bộ quyền lợi của đội trưởng đội tuyển Long Ngâm. Khi thi đấu để ai ra trận, để ai dự bị, lựa chọn bản đồ gì, chỉ huy tại hiện trường ra sao, đều sẽ do Lam Vị Nhiên định đoạt, thậm chí ngay cả Lưu Xuyên cũng phải nghe theo anh sắp xếp.


Sự tín nhiệm trăm phần trăm này khiến đáy lòng Lam Vị Nhiên đầy cảm động, cũng càng tin tưởng vào bản thân hơn.


Vốn anh cũng từng là đội trưởng, rất quen với việc bố trí chiến thuật và đội hình, nhanh chóng lấy giấy bút ra, ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt đảo qua đồng đội, trấn định nói: “Hôm nay xem xong trận đấu của Lạc Hoa Từ, tôi có ý kiến này, cần mọi người phối hợp. Đầu tiên phải phân tích chi tiết về chiến thuật của Lạc Hoa Từ một chút.”


“Nếu coi đội hình Lạc Hoa Từ như một cái quạt thì Diệp Thần Hi chính là trục quạt, Lâm Vũ Phàm là nan quạt, còn các thành viên khác trong đội là mặt quạt. Khi Truyền tống trận của Tiêu Dao mở ra thì cũng giống như chiếc quạt này được mở ra vậy, Diệp Thần Hi sẽ là bộ phận hành động đầu tiên, Lâm Vũ Phàm phối hợp, cây quạt sẽ do hai người này mở ra, những người còn lại đứng ở các vị trí khác nhau, hoàn thành đội hình.”


“Diệp Thần Hi là người dẫn dắt chiến thuật, Lâm Vũ Phàm là người chấp hành, các tuyển thủ còn lại là người phối hợp, đây chính là linh hồn của Truyền tống trận.”


Khả năng vẽ của Lam Vị Nhiên khiến mọi người suýt nữa quỳ xuống vái lạy, anh chỉ tùy tay vẽ một chút đã tạo nên một chiếc quạt tinh xảo, giảng giải chiến thuật kiểu văn hay vẽ đẹp khiến mọi người cũng hiểu sâu hơn về đội hình của Lạc Hoa Từ.


Tiểu Dư nhịn không được nói: “Đội phó, anh vẽ quạt đẹp ghê, nói xong tặng tui bức này nhé?”
Mọi người nín cười, Lam Vị Nhiên cầm bút gõ đầu Tiểu Dư: “Tập trung nghe giảng.”
Lúc này Tiểu Dư mới ngoan ngoãn ngồi yên.


Lam Vị Nhiên nhanh chóng viết một vài cái tên lên cây quạt, giới thiệu: “Trong số chín người của Lạc Hoa Từ, có tuyển thủ Tống Thành chơi Thiếu Lâm, tuyển thủ Lưu Tùng Lâm chơi buff đều là những thành viên chỉ chơi đoàn chiến, còn có một buff nhỏ tuổi tên Lý Mục, là người mới mà Diệp Thần Hi bắt đầu bồi dưỡng từ mùa giải này, từng ra sân đánh vài trận không quan trọng trong vòng bảng, vào bán kết chắc chắn sẽ không ra trận. Sáu người còn lại đều chơi Tiêu Dao, mỗi hệ có hai người.”


Chín tuyển thủ có đến sáu Tiêu Dao, có thể thấy Lạc Hoa Từ cực kỳ yêu mến môn phái Tiêu Dao này, đây cũng là đặc sắc làm nên tên tuổi của đội tuyển Lạc Hoa Từ.


Lam Vị Nhiên viết xong danh sách chín người, dùng bút khoanh tròn toàn bộ sáu Tiêu Dao, nói tiếp: “Hệ Chiết phiến có Lê Quân, Tưởng Tiểu Thiên, hệ Ngọc tiêu có Diệp Thần Hi, Hồ Bân, hệ Vũ phiến có Lâm Vũ Phàm, Trịnh Anh. Sáu tuyển thủ Tiêu Dao này ngoại trừ Diệp Thần Hi và Lâm Vũ Phàm chắc chắn sẽ ra sân thì bốn người còn lại vẫn đánh thay phiên nhau. Điểm mạnh nhất của Tiêu Dao chính là khả năng tạo combo, Chiết phiến cùng với Ngọc tiêu, Ngọc tiêu kết hợp Vũ phiến, Chiết phiến và Vũ phiến. Cứ hai trong ba hệ kết hợp sẽ tạo thành hiệu quả khác nhau, vì thế tuy nhìn qua thì Lạc Hoa Từ đều là tuyển thủ chơi Tiêu Dao, đội hình về tương đối chỉ có một loại nhưng trên thực tế cách chơi phối hợp của Tiêu Dao cực kỳ phức tạp, bốn Tiêu Dao đổi hệ sẽ tạo thành biến hóa khôn lường.”


Đây cũng là nguyên nhân hình thành nên lời nguyền sân nhà của Lạc Hoa Từ, ngoài việc đội hình khó đoán thì còn do cả combo hợp kích quá phi logic của Tiêu Dao. Việc dung hợp hoàn mĩ Truyền tống trận và Hợp kích, lại thêm ưu thế về địa hình và sự chỉ huy bình tĩnh của Diệp Thần Hi khiến việc rất nhiều đội mạnh bị quét sạch tại sân nhà của Lạc Hoa Từ không còn là trùng hợp nữa.


Có điều Lam Vị Nhiên cũng không hề tỏ ra lo lắng, mỉm cười tự tin nói: “Cái gọi là trăm khoanh vẫn quanh một đốm (dù bề ngoài thay đổi đến đâu thì bản chất vẫn giữ nguyên như cũ), dù bọn họ thay đổi như thế nào, chúng ta chỉ cần phá hỏng trung tâm đội hình là được. Như tôi mới nói, Diệp Thần Hi và Lâm Vũ Phàm là trục và nan quạt, chỉ cần khống chế được một trong hai thì sẽ có thể hủy diệt được đội hình Lạc Hoa Từ.”


Tất cả mọi người chăm chú lắng nghe.


Ngày hôm nay Lam Vị Nhiên không còn giống với Tứ Lam mèo lười thường ngày nữa, thần thái trên khuôn mặt anh sáng láng, sự kiên định cùng tự tin trong mắt anh cũng khiến người ta vô thức tin tưởng và bội phục – có lẽ đây mới chính là phong thái thực sự của người sáng lập ra Lạc Hoa Từ chăng?


Tứ Lam viết chữ vẽ tranh trên sổ, chậm rãi giảng giải, thực sự giống với một đội trưởng xuất sắc.


Tiếp đó, Lam Vị Nhiên lại bắt đầu bố trí thứ tự lên lôi đài cùng với đội hình đoàn chiến, đến khi anh sắp xếp xong thì đồng hồ đã điểm chín giờ. Mọi người tập trung bàn bạc với nhau đến mức quên cả ăn tối, đúng lúc đó Giang Tuyết nhắn tin nói rằng khách sạn có buffet ăn khuya, Lưu Xuyên liền đưa mọi người đã đói rã rời cùng nhau xuống nhà hàng ở tầng ba của khách sạn để ăn đêm.


Không ngờ rằng vậy mà họ lại gặp toàn bộ thành viên Lạc Hoa Từ tại nhà hàng, dường như cũng mới xong việc chạy xuống đây ăn khuya.
Diệp Thần Hi chủ động tiến về phía trước, mỉm cười nói đùa: “Muộn như vậy mới xuống ăn cơm sao? Đừng nói là bàn nhau đánh bại bọn tôi nhé?”


Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Hẳn rồi, Diệp đội là boss cuối trong phó bản mà, chúng tôi đang nghiên cứu làm thế nào để hạ gục cậu đó.”
“Vậy sao?” Diệp Thần Hi nhìn về phía Lam Vị Nhiên, người kia lập tức tránh khỏi ánh nhìn của hắn, xoay người đi lấy đồ ăn.


Thực ra việc nghĩ mọi cách để đánh bại Diệp Thần Hi cũng chẳng dễ chịu gì, Diệp Thần Hi vẫn đối xử rất tốt với anh, nhiều lần nói đỡ giảng hòa giúp anh trước mặt phóng viên. Ai trong liên minh đều biết Diệp Thần Hi là chống lưng của sư phụ, Lam Vị Nhiên chẳng phải dạng ý chí sắt đá, anh cũng không muốn đối đầu với Diệp Thần Hi…


Thế nhưng hôm nay hai người đứng ở hai bờ chiến tuyến, anh biết rõ mình cần phải làm gì.
Vì thế, Diệp Thần Hi này, đừng trách tôi độc ác.
***


Chiều hôm sau là trận quyết đấu của Đồng Tước và Hoa Hạ tại bảng B, toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm đều ở quán net huấn luyện, vì thế không thể theo dõi trực tiếp trận này.


Khi trận đấu kết thúc, Lưu Xuyên tiện tay lướt web xem tường thuật, nghe nói trận này mời Miêu thần làm khách mời bình luận, Lộc Tường và Trình Duy cũng gặp nhau tại lôi đài như phóng viên chờ mong. Trận đầu Lộc Tường đánh bại Trình Duy, vòng thứ hai Trình Duy lại hạ gục được Lộc Tường, hai đội kết thúc giai đoạn lôi đài với tỉ số hòa 3:3.


Đến khi đoàn chiến, đội hình cận chiến của Đồng Tước đánh với đội hình cấu máu từ xa của Hoa Hạ, giằng co gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng lại hòa nhau 9:9, bắt buộc phải bước vào trận đấu thứ năm. Bản đồ random của hệ thống là “Lạc Hà pha”, đây là tấm bản đồ rất có lợi cho Đồng Tước. Lộc Tường và Thiệu Trạch Hàng phối hợp ăn ý, dựa vào chiêu cuối vô địch của phụ trợ Thường Thịnh xông vào giữa đội hình Hoa Hạ giết Lương Hải Tân, lấy được lá cờ quan trọng quyết định ván đấu.


Đến đây, toàn bộ vòng bảng của playoffs đã kết thúc, đội tuyển Hoa Hạ bị loại khỏi bảng B, Đồng Tước chính thức đặt chân vào top 4.


Lần này thua trận, các tuyển thủ Hoa Hạ biểu hiện khá bình tĩnh, có lẽ vì mới thua Lưu Xuyên trước đó không lâu, đã nếm mùi chua xót của thất bại, mọi người cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, thản nhiên đón nhận kết quả trận đấu này.


Lương Hải Tân vẫn nói, cậu tin rằng một ngày nào đó cậu sẽ đưa Hoa Hạ đặt chân lên ngôi vô địch một lần nữa, sự tin tưởng này khiến tâm lý cậu vững vàng hơn – bị loại chỉ là chuyện tạm thời, Hoa Hạ mênh mông, quyết không sợ hãi!


Điều khiến mọi người bất ngờ là sau khi kết thúc trận đấu, Trình Duy tuyên bố rõ ràng rằng sẽ rời khỏi đội tuyển Hoa Hạ, quay lại chơi bạch ma pháp sư ở Thần Tích. Thiếu niên thiên tài bên Thần Tích này đến liên minh Võ Lâm quá mức vội vàng, không những không phát huy được tác dụng mà còn rước về tiếng xấu. Trình Duy không đưa ra bất cứ lời giải thích nào đối với chuyện này, chỉ yên lặng xoay người rời đi.


Lý Thương Vũ biết lần này nhóc con đã ngã rất đau nên đành nhắn tin an ủi cậu, tin nhắn chỉ có hai chữ: “Cố lên.”
Trình Duy nhắn lại: “Anh cũng vậy nhé, có cơ hội thì em vẫn muốn PK với anh.”
Lý Thương Vũ nói: “Cậu không phải đối thủ của tôi.”


Trình Duy gửi lại một đống icon hộc máu, yên lặng quay đầu luyện tập – đúng vậy, Lý Thương Vũ nói không sai, cậu không đánh lại hắn. Cậu có may mắn, có thực lực, cũng có năng khiếu nhất định, nhưng cậu không có tư cách được coi thường bất cứ đối thủ nào.


Xuyên thần, Miêu thần, thậm chí còn cả Lộc Tường, những người này đã cho cậu một khóa huấn luyện tại playoffs Võ Lâm, cậu sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong tâm khảm.
***


Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa Từ của bảng A cùng với Đồng Tước và Long Ngâm của bảng B chính thức trở thành bốn đội mạnh nhất tại mùa giải thứ 13, đặt chân vào bán kết.


Tối hôm nay, trang chủ của liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp cũng đã chỉnh sửa, đưa toàn bộ danh sách và logo của bốn đội mạnh nhất mùa giải thứ 13 lên trang đầu, còn mở hẳn một đường link vote dự đoán quán quân, hơn nữa còn kèm theo icon chiếc cúp vô địch của mùa giải này trong link vote.


Cư dân mạng phản ứng nhiệt liệt, ai cũng bàn nhau vote cho đội tuyển mà mình yêu thích, cảm giác mỗi một phiếu bọn họ vote là một bước tiến gần hơn tới cúp vô địch của đội tuyển đó.


Top 4 của mùa giải này có đội tuyển lâu năm, cũng có đội còn non trẻ, thậm chí có cả một đội mới thành lập, mỗi đội đều có rất nhiều fan. Thất Tinh Thảo là đội lão làng nhất, có khả năng giành chức vô địch cao nhất, fanclub cũng ổn định nhất. Sau khi Diệp Thần Hi nhận chức đội trưởng của Lạc Hoa Từ, đội tuyển cũng kéo về rất nhiều fan trung thành, hơn nữa còn có ưu thế sân nhà Thượng Hải. Đội tuyển Đồng Tước có cách đánh đặc sắc nổi bật, được rất nhiều người yêu thích. Long Ngâm là nhân tài mới phất cũng theo sát nút…


Bán kết còn chưa bắt đầu, trên mạng đã war đầy trong link vote.
Trong thời điểm căng thẳng như thế này, tuyển thủ của bốn đội top 4 đều không quan tâm tới chuyện trên mạng, ai cũng dồn toàn bộ sự tập trung vào việc huấn luyện trước trận đấu.


Huấn luyện kín kết thúc, đầu giờ chiều ngày 27 tháng Sáu, trận đầu tiên của bán kết – Long Ngâm vs Lạc Hoa Từ chính thức bắt đầu!


Khi các thành viên Long Ngâm tới nhà thi đấu, không hề bất ngờ khi thấy biển tím bao phủ khán đài, tiếng hô “Lạc Hoa Từ cố lên” như muốn phá hỏng màng nhĩ. Lam Vị Nhiên đeo tai nghe, bước nhanh vào hậu trường thông qua lối đi riêng dành cho tuyển thủ, dường như không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào.


– Hồ Lượng, đội phó đời đầu của đội tuyển Lạc Hoa Từ, là phụ trợ mạnh nhất liên minh năm đó, tuyển thủ lão làng cùng thời với Lam Vị nhiên đã giải nghệ, là người đầu tiên khai sáng ra cách đánh bằng Tiêu Dao Truyền tống trận, cũng là người bạn tốt nhất và cộng sự ăn ý nhất của Lam Vị Nhiên.


Vậy mà liên minh lại mời hắn đến làm khách mời bình luận, ngại trận quyết đấu giữa thầy và trò này còn chưa đủ hot hay sao?


Lưu Xuyên không biết nói sao về chuyện này, cựu đội phó của Lạc Hoa Từ rất thân với Tứ Lam. Có điều hắn cũng giống như Tứ Lam, sau khi giải nghệ đã cắt đứt toàn bộ quan hệ với liên minh, chẳng biết vì sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.


Đúng lúc đó Diệp Thần Hi cũng đi tới, đội trưởng với đội phó của đời đầu và đời sau đều có mặt, hành lang vốn rộng rãi bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Diệp Thần Hi lễ phép mỉm cười nói: “Đội phó Hồ, đã lâu không gặp.”


Hồ Lượng cười ha ha vỗ vai Diệp Thần Hi, xen chút cảm khái trong lời nói: “Tiểu Diệp khá thật đó. Lúc trước khi để cậu tiếp nhận chức đội trưởng, tôi còn tưởng cậu không lết nổi một năm, chẳng ngờ… coi thường cậu quá rồi.”


Diệp Thần Hi cười cười không đáp, quay đầu nhìn về phía Lam Vị Nhiên.


Sắc mặt Lam Vị Nhiên có chút cứng ngắc, câu nói vô tâm này của Hồ Lượng như đang cứa vào vết sẹo sâu nhất trong đáy lòng anh – năm đó anh không có dũng khí kiên trì tiếp tục, anh chính là người đã bỏ rơi Lạc Hoa Từ, hôm nay nhìn người cộng sự tốt nhất năm xưa và đội trưởng mới, Lam Vị Nhiên chỉ cảm thấy tim mình như bị dao cắt thành năm thành bảy.


Anh vốn nên đứng chung một chỗ với Lạc Hoa Từ, sẽ mặc đồng phục Lạc Hoa Từ mà mình tự tay thiết kế, nhưng hiện tại, anh lại đứng ở bờ kia chiến tuyến…
Hồ Lượng đi tới, vươn hai tay ôm lấy Tứ Lam, nói: “Cậu đúng là đồ bội bạc, sao lại block cả tôi chứ hả.”


“… Tôi bỏ cái account QQ kia rồi, add cái mới đi.” Lam Vị Nhiên nói, “Tôi vào trong chuẩn bị trước, nói chuyện sau.”
Anh nhanh chóng xoay người, sóng vai cùng Lưu Xuyên rời đi.


Hồ Lượng khẽ thở dài, quay đầu thì nhìn thấy Diệp Thần Hi cũng đứng đó dõi theo bóng Lam Vị Nhiên xa dần, nhịn không được nói: “Tôi thực sự chẳng hiểu nổi sư phụ cậu, năm đó khi giải nghệ bỏ cả QQ, block hết bạn bè, mấy năm trời tự nhiên sao lại quay về? Đã thế lại còn chung đội với Lưu Xuyên, nhìn ID cậu ta tôi còn tưởng mình nhận nhầm người.”


Diệp Thần Hi mỉm cười, nói: “Bản thân anh ấy không hối hận là được, người ngoài không có tư cách xen vào chuyện riêng của anh ấy, đúng không?”


Hồ Lượng nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này cũng có lý, liền cười nói: “Được rồi, dù sao liên minh đã gửi thư mời cho tôi, tôi chỉ tới góp vui thôi. Mấy người cứ đánh đi, tôi làm khán giả được rồi.”
***


Trong phòng cách âm, Lam Vị Nhiên rót một ly cà phê chậm rãi nhấp từng ngụm, Lưu Xuyên đi tới hỏi: “Có ổn không?”
Lam Vị Nhiên nói: “Không sao.”


Lưu Xuyên dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Cũng lâu lắm rồi tôi không gặp đội phó Hồ, liên minh mời mấy tuyển thủ đã giải nghệ ra mặt chỉ là để tạo đề tài cho báo chí thôi, cậu đừng cảm thấy áp lực. Lần này mời anh ta bình luận, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, anh ta sẽ tự biết.”


“Yên tâm đi.” Lam Vị Nhiên cười cười, nói, “Mấy chuyện vặt vãnh ấy không ảnh hưởng tới tôi được đâu.”
Thấy anh tràn đầy tự tin, Lưu Xuyên cũng không nói thêm nữa, vỗ nhẹ vai anh, xoay người trở về chỗ ngồi của mình.


Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, màn hình lớn tại nhà thi đấu chuyển tới phòng bình luận viên, Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Lão Hồ, chúng ta cũng lâu lắm không gặp rồi, trước đây hai ta là đội phó của Hoa Hạ và Lạc Hoa Từ, đối chọi gay gắt trên sân đấu, hiện tại lại cùng ngồi với nhau trong căn phòng này để bình luận, cậu có cảm nghĩ gì không?”


Hồ Lượng nói: “Tôi nghĩ nhiều lắm nha. Năm đó tôi ghét nhất cậu và Lưu Xuyên, mỗi lần đánh xong tôi đều chỉ muốn kéo hai đứa các cậu tới WC đánh cho bầm dập. Hôm nay nhìn thấy mặt Lưu Xuyên tôi vẫn còn muốn đánh cậu ta, có điều nhìn thấy cậu thì tôi lại thấy đỡ hơn nhiều, tay cậu phế đến độ không thi đấu nổi nữa khiến tôi sướng phát điên ấy.”


Trương Thư Bình: “…”
Mời khách quý đến bình luận kiểu gì lại thành mời một tên lắm mồm, trước trận đấu đáng ra phải phân tích đủ thứ, cuối cùng lại biến thành màn ôn chuyện nhảm nhí của hai người.


Khán giả sốt ruột, mãi mới đến lúc bốc thăm, lúc này Trương Thư Bình mới quay lại chủ đề chính: “Từ khi Long Ngâm bước vào playoffs đến giờ, trận nào Tứ Lam cũng đều bốc được vị trí đội xanh chọn người sau, để xem hôm nay cậu ấy sẽ rút được màu gì?”


Vừa dứt lời, Diệp Thần Hi tùy tiện rút phong bì trong tay trọng tài, mở ra thì thấy – vậy mà lại là màu xanh.


Trương Thư Bình hưng phấn nói: “Lần này Diệp đội rút được màu xanh! Đồng nghĩa với việc hôm nay đội tuyển Long Ngâm sẽ chọn bản đồ và nhân sự trước. Chúng ta đều biết Long Ngâm rất mạnh khi đánh ở vị trí đội chọn người sau lúc bước vào vòng đấu thứ tư. Hôm nay lại rút phải đội đỏ, trận thứ tư là sân nhà của Lạc Hoa Từ, nếu ban đầu rơi vào thế bị động thì sẽ cực kỳ khó đánh.”


Hồ Lượng nói: “Vì vậy Long Ngâm bắt buộc phải tạo ra ưu thế triệt để ngay từ đầu, nếu đến vòng thứ ba vẫn thua điểm thì vòng thứ tư không còn hi vọng quá lớn.”


Sân nhà của Lạc Hoa Từ quá khó đánh, đây là nhận thức chung của mọi người. Lam Vị Nhiên cũng không hài lòng với kết quả rút thăm này, có điều rút thì đã rút rồi, anh chỉ có thể tùy cơ ứng biến.


Sau khi trở lại phòng cách âm, Lam Vị Nhiên ngồi tại vị trí chỉ huy, chọn tấm bản đồ đầu tiên – Loạn thạch trận.
Đồng thời cũng gửi tên của tuyển thủ ra sân đầu tiên: Lam Lam Lam Lam.


Người xem tại hiện trường ai nấy đều nhìn nhau, Trương Thư Bình cũng ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp, kích động nói: “Tứ Lam vừa ngồi vào ghế chỉ huy chọn bản đồ, vậy rõ ràng trận đấu này Tứ Lam sẽ toàn quyền chỉ huy! Vậy mà cậu ta lại đích thân đi tiên phong… Muốn thị uy với Diệp Thần Hi sao?”


Trong phòng cách âm của đội tuyển Long Ngâm, Lam Vị Nhiên nhếch môi, kiên nhẫn chờ đợi thông tin thành viên sẽ ra sân của Lạc Hoa Từ.
Trong phòng cách âm của đội tuyển Lạc Hoa Từ, Diệp Thần Hi cũng cười bất đắc dĩ, gửi đi cái tên sẽ ra trận đầu tiên – Thẩm Khê.


Hồ Lượng sợ ngây người: “Sao lại như thế này? Vừa mới vào đã chơi kích thích như thế, pause lại xíu được không…”
Trương Thư Bình nói: “Tôi có cảm giác Tứ Lam đang muốn ép Diệp đội ra sân, mùi thuốc súng nồng nặc quá nha!”


Nhưng dù người ngoài có nói gì đi chăng nữa, sau khi Lam Vị Nhiên ra quân trận đầu tiên, quả nhiên Diệp Thần Hi cũng đích thân nghênh chiến.


Rốt cuộc đây là sự ăn ý giữa thầy và trò hay còn có nguyên nhân gì khác? Không ai biết được, khán giả chỉ biết hai thầy trò ngồi trên đài tuyển thủ nhanh chóng trở nên nghiêm túc hơn, bắt đầu điều chỉnh trang bị.


Trận bán kết của giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ 13, vòng đấu lôi đài đầu tiên, Lam Lam Lam Lam vs Thẩm Khê.
Đây chính là màn quyết đấu thầy trò có thể đi vào lịch sử của liên minh, cũng chính là trận đấu đỉnh cao giữa hai đại thần của môn phái Tiêu Dao!
Hết chương 370.