Hai ngày sau, đội tuyển Long Ngâm bay tới Thành Đô, khiêu chiến Thịnh Đường.
Giai đoạn lôi đài, tuyển thủ đầu tiên của Long Ngâm ra sân là Từ Sách, còn phía Thịnh Đường lại là cái tên mới Chu Thiên Vũ 18 tuổi. Đường Ngự Phong dám đưa người mới này vào đội hình chủ lực đủ để thấy đây là một tuyển thủ rất có thiên phú.
Nghe nói, Chu Thiên Vũ được công hội Thịnh Thế Đường Triều khai quật từ trong game rồi mời tới trại huấn luyện, lúc đó cậu còn chưa tròn 18 tuổi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, khả năng trời phú của thiếu niên đã khiến ban lãnh đạo của đội tuyển chú ý, Đường Ngự Phong đích thân PK mấy trận với cậu, sau đó xác nhận đưa cậu vào đội hình chủ lực của mùa giải thứ 13, trở thành đệ tử chân truyền tự mình bồi dưỡng.
Tiểu Chu là đồ đệ thứ hai của Đường Ngự Phong, là nhân tài hắn tốn bao tâm huyết bồi dưỡng, thậm chí còn có tin đồn, trong tương lai thiếu niên này có lẽ sẽ trở thành người nối nghiệp của Thịnh Đường. Trước đây Lưu Xuyên chưa từng gặp sư điệt này, cũng bởi vì từ khi mùa giải thứ 13 bắt đầu mọi người đều bộn bề nhiều việc, đồ đệ mới thu này của Đường Ngự Phong cũng chưa kịp đưa tới chào hỏi đồng môn.
Dù người ngoài đánh giá thế nào, sự phát huy sáng chói của Chu Thiên Vũ tại mùa giải thứ 13 cũng không hề phụ công dạy dỗ của Đường Ngự Phong.
Lưu Xuyên ngồi trong phòng cách âm, thấy trên màn hình lớn hiện ra danh sách tuyển thủ dự thi liền vỗ vai Từ Sách nói: “Chu Thiên Vũ là một cung thủ ưu tú, có lẽ bọn họ sẽ lựa chọn bản đồ nhiều chướng ngại để chơi diều, đợi một hồi ổn định đã, đừng vội vã xông tới.”
Từ Sách gật gật đầu: “Được rồi.”
Từ Sách và Chu Thiên Vũ cùng ngồi xuống, hai bên chuẩn bị xong là đến lúc Thịnh Đường chọn bản đồ, Chu Thiên Vũ chọn được tấm bản đồ “Tử trúc lâm” trong kho.
Đây là một rừng cây rậm rạp đầy trúc, những cây trúc màu tím đậm có màu gần giống với màu xanh sẫm của quần áo Đường Môn, mật độ trúc cao, khoảng cách giữa các thân cây lại gần, đường đi hẹp, cả pet và con rối đều khó có thể di chuyển trong loại địa hình này. Đối với tuyển thủ hệ triệu hồi như Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn mà nói, đây là loại bản đồ rất khó để phát huy thực lực.
Mà khi đấu lôi đài, nếu không có gì thay đổi, Thịnh Đường sẽ phái ra ba Đường Môn, dù là Đường Môn Ám khí hay Đường Môn Cung tiễn đều có thể ẩn thân trong rừng trúc đánh công kích từ xa, mà Từ Sách và Lâm Đồng của Long Ngâm đều là cận chiến, viễn trình đánh cận chiến rõ ràng có ưu thế trong bản đồ này.
Tình huống không hề khả quan, Tần Dạ nhíu mày, mở miệng nói: “Bản đồ này hẳn là Nhan Tử Di chọn?”
Lưu Xuyên gật đầu nói: “Lần nào trước khi thi đấu chị Nhan đều phân tích chi tiết về đối thủ và bản đồ, chị ấy chọn bản đồ này phối hợp với sự sắp xếp nhân sự của Tiểu Đường, tỷ lệ thắng của Thịnh Đường đương nhiên sẽ tăng lên rất lớn.”
Ngô Trạch Văn ngồi bên cạnh nghe nói thế nhịn không được nói: “Chị Nhan này có phải rất am hiểu lợi dụng địa hình để bố trí chiến thuật không?”
Lưu Xuyên quay đầu nhìn cậu nói: “Đúng thế, tuy chị Nhan không phải tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng lại được bầu là nhà phân tích bản đồ mạnh nhất liên minh, sân nhà mà là của Thịnh Đường thì rất khó đánh cũng là bởi vì có chị ấy. Cậu xem hôm nay đấu lôi đài chị ấy chọn bản đồ Tử trúc lâm, rõ ràng là trực tiếp nhắm vào nhược điểm của ba tuyển thủ đánh lôi đài bên chúng ta.”
Ngô Trạch Văn nghĩ: Ưu thế của mình về phương diện địa hình là năng lực ghi nhớ tọa độ không gian, nhưng về phân tích chiến thuật và chế định chiến lược thì chưa có kinh nghiệm thực tiễn gì, đương nhiên không thể so với sự xuất sắc của Nhan Tử Di đã ở Thịnh Đường bốn năm. Chị Nhan kia có thể coi như là vị quân sư sau màn lợi hại nhất của đội tuyển Thịnh Đường.
Ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn, Từ Sách và Chu Thiên Vũ đã bắt đầu đấu lôi đài.
Chu Thiên Vũ một thân quần áo màu lam sẫm, hành tẩu trong rừng trúc màu tím, gần như hòa vào cảnh vật. Đứng ở cự ly xa rất khó xác định vị trí của cậu, không thể nóng vội tiến lên, mà phải ẩn thân, cẩn thận dè chừng đi về phía trước, đồng thời điều chỉnh màn hình quan sát bốn hướng xung quanh.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, trong rừng trúc bỗng phát ra tiếng động.
Mắt thấy cự ly hai người càng ngày càng thu hẹp lại, đúng lúc này, một âm thanh vang lên, một ánh sáng xanh từ xa bắn tới theo đường thẳng – là Đoạt mệnh tiễn!
Đây là kỹ năng công kích có cự ly dài nhất của Đường Môn Cung tiễn.
May là Từ Sách đã sớm có phòng bị, vừa rồi khi hắn bỏ ẩn thân mà đứng ở nơi giao đường là muốn tự biến bản thân thành mồi, cố ý để tìm được vị trí của đối phương. Cung tên không có khả năng bắn theo đường vòng, chắc chắn phải đi theo đường thẳng. Vì vậy khi nhìn thấy hướng bắn tới của Đoạt mệnh tiễn, Từ Sách lập tức đoán được vị trí đại khái của đối phương, dùng khinh công “Phi hạc xung thiên” mạo hiểm tránh thoát được một tên!
Lưu Xuyên và Tần Dạ đưa mắt nhìn nhau, thấy Từ Sách nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng không nhịn được mà cảm thán: Tiểu Chu này không hổ danh là đồ đệ của Đường Ngự Phong, khả năng nắm chắc phương hướng của Đoạt mệnh tiễn vô cùng chính xác. Trình độ đệ tử đã cao như vậy rồi, nếu khi nãy là Đường Ngự Phong đích thân ra sân chắc chắn Từ Sách sẽ không tránh được.
Sau khi Từ Sách né được Đoạt mệnh tiễn lập tức dùng khinh công đột tiến “Phiêu tuyết xuyên vân”, nhanh chóng nhảy ba nhịp trong không trung đi tới trước mặt Chu Thiên Vũ, tung ra một chiêu “Mãn nguyệt trảm”, loan đao trong tay quét ngang trước mặt, đánh cho Chu Thiên Vũ phải thoát khỏi trạng thái ẩn thân!
Nhưng Chu Thiên Vũ cũng không hề hoảng loạn, bị Minh Giáo lại gần đánh một chiêu lập tức khinh công về sau, dùng một chiêu “Thối băng tiễn” trực tiếp phóng tới!
Trên thân tên của Thối băng tiễn mang theo hơi lạnh của băng, có thể tạo ra hiệu quả giảm tốc với quân địch. Từ Sách bị giảm tốc độ nhất thời đuổi không kịp, Chu Thiên Vũ nhân cơ hội kéo dài cự ly, vòng tới bên cạnh Từ Sách, dùng tiếp một chiêu “Xuyên vân tiễn” xuyên qua vô vàn chướng ngại trực tiếp bắn vào ngực Từ Sách!
Từ Sách bình tĩnh chờ hiệu quả giảm tốc kết thúc, lập tức không khách khí dùng khinh công đuổi theo, lại gần đánh ra một bộ liên chiêu bạo lực, máu bắn ra tung tóe, quỷ hút máu điên cuồng lại bắt đầu liều mạng hút máu.
Hai bên đánh vô cùng kịch liệt, Chu Thiên Vũ vẫn lợi dụng hiệu quả giảm tốc của “Thối băng tiễn” để nhử Từ Sách, nhanh chóng kéo dài cự ly, rồi dùng tiếp “Xuyên vân tiễn” xuyên qua chướng ngại trốn sau rừng trúc mà đánh hắn. Từ Sách ở địa hình này hiển nhiên có chút quá sức, may là tốc độ tay của hắn rất nhanh, trong thời gian ngắn dmg bùng nổ mạnh mẽ, chỉ cần đuổi theo Chu Thiên Vũ đánh một bộ chiêu liên hoàn đã có thể tạo nên thương tổn lớn, hơn nữa còn hút được một điểm máu.
Máu của hai bên vẫn không chênh lệch nhiều, đuổi đuổi đánh đánh từ bên này tới bên kia của khu rừng.
Cuối cùng khi hai bên đều tàn máu, Từ Sách quyết đoán nhảy lên mũi tên bay tới, mở chiêu thức đặc biệt “Thị huyết”, lấy kỹ năng công kích mạnh nhất giết được Chu Thiên Vũ! Đồng thời bản thân Từ Sách cũng trúng “Trùy tâm tiễn” Chu Thiên Vũ bắn tới, mũi tên tạo nên hiệu quả mất máu lập tức khiến Từ Sách chết theo.
Hai bên cùng ngã xuống, thời gian chênh lệch không tới năm giây, gần như là liều mạng đồng quy vu tận.
Khán phòng bộc phát ra một tràng vỗ tay nhiệt liệt, rất nhiều người ủng hộ đội tuyển Thịnh Đường đương nhiên là vỗ tay cho tuyển thủ thiếu niên 18 tuổi Chu Thiên Vũ, nhưng cũng có rất nhiều người vỗ tay vì đấu pháp liều mạng của Từ Sách. Ở địa hình như vậy, cận chiến đánh với viễn trình mà có thể tạo nên kết cục như thế, Từ Sách không hổ danh là “Quỷ hút máu điên cuồng”.
Tuyển thủ tiếp theo của Thịnh Đường là Trần Tuấn Phi, đội tuyển Long Ngâm cũng đưa Lâm Đồng lên đài.
Tuy Trần Tuấn Phi được mệnh danh là “Đài phát thanh của liên minh”, lúc nào cũng nói nhảm trong group của liên minh, khiến rất nhiều người muốn lấy kim khâu miệng cậu lại, nhưng người này khi thi đấu lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Năm đó trong trại huấn luyện của Hoa Hạ, Lưu Xuyên đánh giá cao nhất hai người, một là Lộc Tường, người còn lại là Trần Tuấn Phi. Sau này vì tiền đồ của Tiểu Lộc, Lưu Xuyên tự mình đưa cậu tới đội tuyển Đồng Tước, còn Tiểu Trần lại bị Đường Ngự Phong tiện tay mang theo khi rời đi, cùng nhau sáng lập đội tuyển Thịnh Đường.
Trừ bỏ khuyết điểm miệng rộng thích bà tám ra, trong số các tuyển thủ chơi Đường Môn, đấu pháp Đường Môn Ám khí của Trần Tuấn Phi luôn có điểm đặc sắc riêng, khác với đấu pháp bùng nổ ám khí hoa lệ giết người trong nháy mắt của Tạ Quang Nghị, Trần Tuấn Phi chơi thuần đấu pháp đáng khinh đánh tầm xa – cũng chính là việc ẩn thân liên tục vòng ra sau lưng, dùng ám khí đánh lén người khác, khi người ta phát hiện ra, cậu ta lại ẩn thân vòng ra sau lưng tiếp… Cứ liên tục như vậy khiến người ta phát phiền.
Những tuyển thủ từng đánh với cậu chỉ có thể đánh giá bằng hai chữ: Đê tiện!
Nếu không phải có đệ nhất kéo cừu hận trong liên minh Lưu Xuyên rất khó vượt qua, khả năng khiến người ta thù ghét của Đường Môn Ám khí “Ngưỡng Thiên Trường Tiếu” Trần Tuấn Phi thực sự đã gần như có thể so với sư bá “Hải Nạp Bách Xuyên” của mình, chễm trệ vị trí thứ hai, bị không ít người nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa sau lưng.
Lâm Đồng gặp Trần Tuấn Phi trên lôi đài lần này có thể coi là lần đầu tiên gặp được đại thần vương bài chân chính kể từ khi bắt đầu thi đấu tới nay.
Trước giờ khi thi đấu, tuyển thủ ra sân thứ hai đều thiên về phái ổn định, có thể nói là khá bình thường, hiện tại đội tuyển Thịnh Đường phái Trần Tuấn Phi ra đánh vị trí thứ hai, Lâm Đồng bỗng cảm giác có một sức ép vô hình.
Cái Bang không thể ẩn thân như Minh Giáo, Lâm Đồng chỉ có thể cẩn thận dè chừng đi trong rừng trúc, thỉnh thoảng thay đổi màn hình quan sát ra các hướng xung quanh. Khán giả xem từ trên xuống có thể phát hiện lúc này Trần Tuấn Phi đã sớm ẩn thân ngay sau lưng cô, như một thợ săn tùy thời mà động, bình tĩnh duy trì cự ly theo sau cô.
Lâm Đồng lại tiếp tục thay đổi tầm nhìn – thời cơ đến!
Hai mắt Trần Tuấn Phi sáng lên, ngón tay ấn phím với tốc độ nhanh nhất, chỉ thấy Đường Môn ẩn thân trong rừng trúc đột nhiên xuất hiện, ánh sáng xanh trong tay chợt lóe, ám khí xé rách không gian, bay thẳng tới sau lưng Lâm Đồng!
– Tang hồn đinh! Bạo vũ lê hoa! Phi hoa trích diệp!
Ba loại ám khí của Đường Môn nhắm chuẩn xác vào sau lưng Lâm Đồng, ám khí của Đường Môn khi tập kích sau lưng đối thủ sẽ được tăng thêm sát thương, lại có thêm hiệu quả rút máu của Tang hồn đinh, máu của Lâm Đồng trong nháy mắt tụt mất một đoạn.
Thấy được vị trí của Trần Tuấn Phi, Lâm Đồng lập tức xoay người đánh tới.
Nhưng đúng lúc này, Trần Tuấn Phi lại ẩn thân.
Lâm Đồng: “…”
Quả nhiên hai chữ “Đê tiện” dùng để miêu tả đội phó Trần không thể chính xác hơn!
Lâm Đồng nhào tới, lập tức mở kỹ năng tấn công đa mục tiêu hình quạt “Song long hí thủy” muốn đánh cho Trần Tuấn Phi phải hiện ra, đáng tiếc tốc độ dùng khinh công lùi về sau của Trần Tuấn Phi quá nhanh, công kích của Lâm Đồng chỉ kém có không phẩy mấy thước nữa, không đánh tới nổi một góc áo của Trần Tuấn Phi.
Trần Tuấn Phi nhanh chóng đi vòng lại trong rừng cây, lại xuất hiện ở phía sau Lâm Đồng giống như quỷ mị, lại mở kỹ năng ám khí “Kim châm thứ huyệt”, một rừng kim châm dày đặc rơi xuống khiến máu của Lâm Đồng lại hạ xuống!
Cứ đánh tiếp như vậy cũng chẳng đi tới đâu, cận chiến đánh viễn trình, nếu như bị người đánh tầm xa chơi diều sẽ trở thành cục diện bị động chờ đánh!
Lâm Đồng cắn chặt răng, thấy Trần Tuấn Phi hiện thân ở bên cạnh lập tức dùng kỹ năng đột tiến “Giao long xuất thủy” xông đến, ngay sau đó dùng thêm chiêu “Phi long tại thiên” ném Trần Tuấn Phi lên không trung, hai chưởng sắc bén nhắm vào ngực của Trần Tuấn Phi!
Âm thanh bàn tay chụp tới tiếp xúc với ngực của con người khi màn hình lớn phóng đại nghe vô cùng hung tàn.
Trần Tuấn Phi đánh chữ: “Hung ác quá đi! Em gái mau thả tôi ra!”
Lâm Đồng: “…”
Người xem tại hiện trường nhịn không được cười ra tiếng.
Phong cách đê tiện của Trần miệng rộng hoàn toàn khác với Xuyên thần, khi Trần Tuấn Phi đánh chữ sẽ khiến người ta muốn xông tới đánh chết cậu, còn mỗi khi Xuyên thần đánh chữ nói: Cậu đánh tốt lắm:), lại khiến người ta nghẹn ở trong lòng, hộc máu chết không thể phản bác được gì.
Suy cho cùng vẫn là khả năng kéo cừu hận của Lưu Xuyên cao hơn: Giết người không thấy máu, mắng chửi người không thấy tục.
Tiểu Trần chỉ mới học được chút da lông bên ngoài đã có thể khiến người ta tức chết, Lâm Đồng tức giận chỉ muốn bóp nát con chuột.
Đấu lôi đài trận thứ hai, Lâm Đồng bất đắc dĩ thua cuộc.
Dù sao Trần Tuấn Phi cũng là tuyển thủ đại thần, là đội phó của Thịnh Đường, đấu với người mới Lâm Đồng lại thêm ưu thế về địa hình, đánh tương đối thoải mái. Nhưng tại miệng cậu gợi đòn, chọc giận Lâm Đồng, bị em gái Lâm Đồng bùng nổ một bộ liên chiêu đánh cho tàn phế, khiến Trần Tuấn Phi có chút bất ngờ, không thể tin rằng tuyển thủ nữ này của Long Ngâm lại dũng mãnh như vậy.
Hết chương 269.
Mình thấy nhân vật Đường Ngự Phong và Trần Tuấn Phi trong phim rất giống với truyện, trừ việc Đường Ngự Phong trong phim nói nhiều hơn một chút, mặt cũng không = = lắm nhưng đẹp trai nên tha thứ =)) Mà trong phim cái đội Thịnh Đường này được Supreme tài trợ hay sao ấy cả đội mặc hoodie supreme vàng trông y như đàn gà vại:)))
Nơi rừng trúc có một người ẩn thân ~~~~~~~~~~~