Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 5 - Chương 200: Trận đấu giải toàn quốc (thượng)

Sáng sớm hôm sau, cả đám đúng giờ thức dậy cùng nhau lên lầu ba ăn sáng, ngay cả Tần Dạ không cần tham gia thi đáu cũng dậy sớm theo cùng. Tiểu Dư tối hôm qua có lẽ bởi vì rất hưng phấn mà mãi cho đến gần sáng mới ngủ, thành thử lúc trên mặt vác theo hai cái quầng thâm to đùng, những người khác ngược lại nhìn có vẻ rất tinh thần.


Lưu Xuyên đưa tay vò đầu nhóc Hướng Dương mấy cái, cười nói "Có cần phải vậy không? Chỉ mới là trận đầu giải toàn quốc thôi mà đã phấn khởi đến mất ăn mất ngủ rồi à?"


Dư Hướng Dương sầu não nói "Tại đó giờ em chưa từng tham gia thi đấu chứ bộ! Kích động mới là bình thường! Tối qua hưng phấn quá, nên ngủ hổng được..."


Lưu Xuyên cười nói "Không có gì, đừng suy nghĩ nhiều quá. Thông thường mấy tuần đầu mùa giải sẽ không bị ghép với đội quá mạnh đâu, mọi người cứ dựa theo bình thường mà phát huy là được rồi."


Ngoại trừ ba vị đại thần Lưu Xuyên, Lam Vị Nhiên cùng Tần Dạ vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên ra, đám tân nhân còn lại trong lòng ít nhiều đều có một chút hồi hộp, dù sao cũng là lần đầu tham dự giải đấu lớn như vậy, hồi hộp mới là bình thường. Dựa theo thống kê từ phía ban tổ chức, số lượng đội ngũ báo danh giải tranh bá toàn quốc lần này lên đến hơn mười một ngàn đội, chia ra làm bốn khu thi đấu. Bên khu Hoa Nam bọn họ tổng cộng có hơn ba ngàn chiến đội, muốn đoạt lấy hai suất thăng cấp với hơn ba ngàn chiến đội này thoạt nghe có vẻ rất khó khăn. Bởi vì chỉ cần thua một trận thôi, cả đội sẽ bị đẩy vào tổ bại, lại thua thêm một trận nữa xem như trực tiếp knock-out. Thế cho nên bọn họ nhất định phải cẩn thận dù là đối mặt với đội ngũ thế nào đi nữa.


***
Chờ ăn xong bữa sáng, Lưu Xuyên liền dẫn cả bọn xuất phát đi đến sân thi đấu.


Sân thi đấu của thành phố Trường Sa cũng chính là nơi lần trước tổ chức đăng ký báo danh – Hội quán Net Thiên Chi Vũ. Bởi vì giải đấu lần này mà tiệm Net tạm thời đóng cửa nghỉ kinh doanh, toàn bộ ba tầng lầu đều được dọn trống rỗng, lầu một là khu điểm danh cùng với khu dành cho khán giả quan sát, lầu hai là khu vực tuyển thủ nghỉ ngơi, lầu ba mới là khu thi đấu chính thức. Trọng tài cho trận đấu đều là trọng tài chuyên nghiệp do Liên Minh cử đến, bảo đảm tính công bằng cho trận đấu ở mức tối đa.


Bởi vì số lượng đội ngũ quá nhiều, cho nên lịch thi đấu được xếp khá là sít sao. Các chiến đội báo danh đều sẽ được phân chia dựa theo vị trí địa lý, toàn bộ chiến đội báo danh ở tỉnh Hồ Nam sẽ tập trung thi đấu ở sân Trường Sa. Lịch thi đấu đấu ở tháng 6 được chia làm ba vòng đầu đấu tuần cùng vòng thứ tư đấu tháng, một phần hai số đội ngũ thua trận của mỗi một vòng đấu tuần đều sẽ bị đẩy vào tổ người thua, chờ đến vòng đấu tháng (vòng hồi sinh) thì các đội thua sẽ tiến hành lần lượt đấu với nhau, một phần hai số đội ngũ chiến thắng sẽ được "hồi sinh" tiếp tục thi đấu, nửa còn lại trực tiếp đào thải.


Đến tháng 7 lại bắt đầu ba vòng đấu tuần cùng một vòng đấu tháng, vẫn là dựa theo quy tắc như vậy tiến hành quyết đấu. Dựa theo như vậy thì đến tầm cuối tháng 9 bên Trường Sa sẽ chấm dứt giải đấu loại, mỗi điểm thi đấu ở thành thị hoặc tỉnh đều sẽ tiến cử hai chiến đội đứng đầu tiến vào giải đấu loại của bốn khu vực lớn. Đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh sẽ tiến hành trận chung kết bốn khu vực lớn Hoa Đông, Hoa Tây, Hoa Bắc cùng Hoa Nam, mỗi một khusẽ lựa chọn ra hai chiến đội mạnh nhất thăng cấp bước vào trận chung kết toàn quốc, tiến hành trận quyết đấu cuối cùng.


Nếu muốn đoạt được vé vào trận chung kết toàn quốc, bọn họ nhất định phải một đường vượt quan chém tướng, phải giành thắng lợi trong hơn hai mươi trận thi đấu...


Cả đội bọn họ vừa đến nơi, liền thấy lầu một hội quán tập trung rất đông, nhiều người trong số bọn họ đeo thẻ ngực, bên trên viết tên chiến đội, hiển nhiên là thành viên của các đội tới tham gia thi đấu hôm nay. Lưu Xuyên bước đến quầy điểm danh đăng ký, người phụ trách tiếp đãi đưa cho anh tám tấm thẻ đeo ngực có ghi chú "Đội viên đội Long Ngâm", thẻ được làm khá là đẹp, mặt trước là hình tập thể các nhân vật của tám môn phái trong game, mặt sau có một dòng "Ban tổ chức giải tranh bá Võ Lâm toàn quốc – Khu vực Trường Sa", trên cùng cho một dòng chữ đen trên nền trắng ghi "Chiến đội Long Ngâm".


Cô nàng phục vụ tiếp đãi bọn họ mỉm cười dặn dò "Nhớ cất cho kỹ ha, không có phát lại đâu, đội viên phải đeo nó mới được trọng tài cho vào sân thi đấu."


Lưu Xuyên nói một câu cảm ơn, sau đó quay đầu lại phát thẻ đeo cho các đội hữu nhà mình, bảo mọi người đeo vào cổ. Chiến đội bọn họ báo danh nhân số tham dự là tám người, tạm thời không có Tần Dạ, thế nên thẻ đeo do ban tổ chức phát cũng không có phần của Tần Dạ.


Lý Tưởng nhịn không được hỏi "Thẻ này là dựa theo số người phát hả? Không thể xin cho Tần Dạ một cái hả?"
Tần Dạ liếc cậu chàng một cái, nói "Tôi có cần vào sân thi đấu đâu, lấy nó làm gì?"
Lý Tưởng gãi gãi đầu, nói "Thì làm kỷ niệm."


Tần Dạ "Tôi thích dùng cúp quán quân làm kỷ niệm hơn."
"..." Lý Tưởng vẻ mặt đầy khâm phục tặng cho Tần Dạ ngón tay cái.
Tần Dạ khẽ cười một cái, mới nói "Thôi được rồi, mọi người mau lên lầu đi, tôi ở dưới chờ mọi người."


Bởi vì không có thẻ đeo ngực dành cho tuyển thủ, nên Tần Dạ không thể bước vào khu nghỉ ngơi của tuyển thủ ở lầu hai, chỉ có thể xuống lầu một chờ ở khu vực dành cho "Đoàn cổ vũ" của các chiến đội. Cũng may nơi này có lắp màn hình lớn, chiếu trực tiếp các trận đấu ở lầu ba. Tần Dạ tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, chuẩn bị lát nữa ngồi xem thi đấu.


***
Bên này đám người Lưu Xuyên cùng nhau lên lầu hai, ngồi chờ đợi đến trận đấu của mình ở khu nghỉ ngơi dành cho tuyển thủ.


Trong đại sảnh lầu hai có đặt một bảng thông cáo siêu bự, bên trên ghi chú rõ các trận đấu được diễn ra trong ngày. Hôm nay có rất nhiều đội thi đấu, đội của Lưu Xuyên được xếp đấu trận thứ ba, đối thủ là một đội ngũ tên "Gia tộc vui vẻ". Nhìn trên bảng thông báo có thể thấy vô số kiểu đặt tên chiến đội theo các loại phong cách từ ngầu lòi đến không giống ai, Long Ngâm của bọn họ cơ hồ là chìm giữa một biển tên, thoạt nhìn bình thường đến vô cùng. Cơ mà cũng chỉ có cậu chàng phụ trách tiếp đãi ở lầu hai biết được, chiến đội Long Ngâm này mới là chú hắc mã mạnh nhất toàn khu thi đấu Trường Sa này.


Lưu Xuyên nhìn thấy cậu ta, liền hơi gật đầu một cái chào hỏi, cậu chàng lập tức bước tới hỏi "Xuyên đội với mọi người muốn uống cái gì không? Tôi đi lấy cho mọi người uống. Bên kia có phục vụ cafe, trà sữa cùng các loại thức uống giải khát, đều do ban tổ chức cung cấp."


Lưu Xuyên cười "Không cần phiền như vậy."
Tuy Lưu Xuyên nói như vậy, nhưng cậu ta vẫn rất là ân cần chạy đi rót một cốc cafe nóng giúp nâng cao tinh thần cho anh, làm Lưu Xuyên có chút xấu hổ đứng dậy nói "Cảm ơn cậu ha."
Cậu chàng nọ gãi gãi ót nói "Xuyên đội với mọi người cố lên!"


Chờ cậu ta đi rồi, Lam Vị Nhiên ôm cốc cafe vừa uống vừa cảm thán "Có fan thiệt là hạnh phúc..."
Lưu Xuyên sáp lại gần nói "Nếu không phải do cậu quá lười biến Tứ Lam thành Nhất Lam, chỗ này bảo đảm cũng có fan của Lạc Hoa Từ."


Lam Vị Nhiên cười "Thôi miễn, fan Lạc Hoa Từ đều thích Diệp Thần Hi, mấy ai biết đến tôi."


Lời này của Tứ Lam cũng không phải khách sáo, dù sao anh rời khỏi Liên Minh quá sớm, mấy năm nay Lạc Hoa Từ dưới sự dẫn dắt của Diệp Thần Hi thành tích cơ hồ là tiến bộ thần tốc, hiện tại fan của Lạc Hoa Từ đại đa số đều là vì thích một Diệp đội tuổi trẻ đầy triển vọng, còn về Tứ Lam đội trưởng của năm năm trước lại chẳng mấy ai biết tới, cùng lắm cũng chỉ nghe bảo đó là sư phụ của Diệp đội, là người lập nên Lạc Hoa Từ, thế thôi.


Lưu Xuyên nghe vậy, nhịn không được vỗ vai an ủi "Tuy là có câu Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Tiểu Diệp mạnh hơn cậu đấy cũng là sự thật. Cơ mà đáng mừng là cậu vẫn chưa quá già, không cần phải nản lòng."


"..." Lam Vị Nhiên nghe xong suýt chút phun ra một miệng cafe, đưa mắt liếc Lưu Xuyên một cái "Làm ơn ngưng an ủi tôi đi."
Lưu Xuyên mỉm cười tủm tỉm, tiếp tục uống cafe.


Trong mấy giải đấu vòng loại như thế này thường hay xảy ra các vấn đề cùng tình huống bất đắc dĩ, cả đội bọn họ đang ngồi chờ ở khu tuyển thủ, đột nhiên nhìn thấy thành viên của một chiến đội chưa thi đấu đã rời khỏi lầu ba xuống dưới, Lưu Xuyên không hiểu xảy ra chuyện gì, liền bước qua hỏi cậu nam sinh phụ trách tiếp đãi kia "Biết xảy ra chuyện gì không?"


Cậu chàng nghe hỏi liền bước lại gần giải thích "Nghe bảo đối thủ của bọn họ có thành viên bị bệnh nên bỏ thi đấu, bọn họ thắng không, vào thẳng trận sau."
Lưu Xuyên nghe vậy có hơi kinh ngạc, cơ mà trong các giải đấu lớn mấy vụ gặp trục trặc bỏ thi đấu như vậy cũng không phải hiếm hoi gì...


Trận thứ hai kế tiếp cũng không có gì nổi bật, Lưu Xuyên nhìn hình ảnh trực tiếp trên màn hình, hai đội đều đánh rất là loạn, sơ hở trăm nghìn chỗ...
Mãi cho đến chín giờ ba mươi mới đến trận thứ ba, chiến đội Long Ngâm vs Gia tộc vui vẻ.


Ngay lúc trên màn hình bắn ra dòng chữ giới thiệu hai đội thi đấu tiếp theo, dưới lầu một đột nhiên vang lên một trận hoan hô rung trời từ đám người cổ vũ, có người gào lên "Gia tộc vui vẻ cố lên!"
"Cố lên! Đánh chết Long Ngâm!"
"Hấp hành tụi nó đê!"


"Chiến đội Long Ngâm này vừa nghe tên thôi là biết không phải đối thủ của chúng ta!"
"Đương nhiên rồi, công hội của chúng ta dù gì cũng là đứng hàng nhất nhìn Khu 4 Điện Tín, còn đám Long Ngâm từ đâu chui ra, tên cũng chưa từng nghe qua nữa là!"
"..."


Có vẻ như đây là chiến đội do một công hội bản địa tổ chức nên, số người đến cổ vũ cũng khá nhiều, thoạt nhìn đều là học sinh sinh viên, có lẽ là bạn học cùng trường, nhìn ai nấy đều rất quen thuộc với nhau.


Tần Dạ bình tĩnh ngồi ở giữa "đoàn cổ vũ" của Gia tộc vui vẻ, nghe bên tai văng vẳng "Đánh chết Long Ngâm" "Cho Long Ngâm ăn hành" hô vàng, khóe miệng nhịn không được hơi hơi cong lên, trong lòng nghĩ thâm "Gia tộc vui vẻ chứ gì? Lát nữa chờ bị biết thành Gia tộc ỉu xìu đi."


Muốn cho Lưu Xuyên ăn hành? Mấy người thật sự là... quá mơ mộng hão huyền rồi.