Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 2 - Chương 49: Chiến đội hoa hạ

Năm đó, công hội Hoa hạ có thể khái quát bằng một thành ngữ, ngoạ hổ tàng long, cao thủ như vân, có vô số cao thủ đam mê PVP cứ mỗi lúc rảnh rỗi lại đóng ở cổng chủ thành cắm cờ luận bàn, cũng có vô số cao thủ PVE rảnh rỗi nhàm chán không có chuyện gì làm, mỗi ngày đều cắm mặt đi phụ bản, sẵn tiện nghiên cứu phương pháp tính toán thành tích của hệ thống, vắt hết óc nghĩ cách nâng cao thành tích của mình.


Lưu Xuyên là cao thủ cả PVP lẫn PVE, năm đó từng mang đoàn của công hội đi khai hoang các phụ bản đoàn lớn, tiến độ khai hoang phụ bản của các đoàn tinh anh Hoa Hạ lúc trước vẫn luôn xếp đầu toàn server. Lưu Xuyên rất nhạy trong việc tìm hiểu cũng như nghĩ ra phương pháp đánh phụ bản, ngay cả Tiếu Tư Kính bên Thất tinh thảo cũng phải bội phục, từng mời anh về làm chỉ huy đoàn phụ bản của bọn họ mấy lần.


Mà, phát hiện bí mật "dùng phương pháp chồng tầng xuất huyết có thể nâng cao thành tích phụ bản", cũng là vào một dịp tình cờ ngẫu nhiên.


Lần đấy công hội có vài người mới gia nhập, sôi nổi đề nghị các bậc tiền bối kéo phụ bản cho mình. Lưu Xuyên đúng lúc ấy rảnh rỗi không có gì làm, mới kéo theo cũng đang nhàn rỗi Tạ Quang Nghị lập đội dẫn tân thủ.


Đại đa số các đội đánh phụ bản đều biết, không nên dùng phương pháp cấp tốc chồng tầng debuff xuất huyết lên boss khi đánh phụ bản là bởi vì cừu hận thường sẽ do phái tank như Thiếu Lâm giữ, boss cũng sẽ chỉ nhìn Thiếu Lâm. Các phái đánh khác nếu như gây ra quá nhiều tầng debuff sẽ khiến boss OT, mà các phái đánh máu mỏng một khi OT sẽ khiến boss mất khống chế loạn đánh, dẫn đến diệt đoàn.


Nhưng mà, boss trong Danh Kiếm Các có điểm đặc thù, boss 1 không có cừu hận cố định, đánh cỡ nào cũng không lo OT, còn boss 2 bắt buộc phải khống chế hộ vệ, có thể dùng cách luân phiên trao đổi vị trí để khống chế cừu hận tránh OT...


Tóm lại, phương pháp chồng tầng debuff xuất huyết để tăng dps này không thể dùng ở các phụ bản khác, chỉ thích hợp duy nhất với phụ bản Danh Kiếm Các.


Sau khi phát hiện điểm này, Lưu Xuyên với Tạ Quang Nghị dẫn theo vài cao thủ trong công hội luyện lại acc phụ lên 35 cấp rồi đi đánh Danh Kiếm Các, thử xem dùng cách này có thể đánh ra kết quả như thế nào, cuối cùng phá được kỷ lục lúc bấy giờ của Danh Kiếm Các ở khu một.


Đấu pháp đặc thù Danh Kiếm Các này, về sau trở thành bí mật mà chỉ những tinh anh của Hoa hạ mới biết được.


Qua ngần ấy năm, quản lý của Hoa hạ cũng đã thay đổi vài lượt, loại đấu pháp đặc thù này cũng không còn là bí mật nữa, lần này xuất hiện ở server mới cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng khiến Tạ Quang Nghị cảm thấy nghi hoặc là, Đường Môn trong đội ngũ hôm nay cứ cho anh một cảm giác "như đã từng quen biết"...


...Là anh ta sao?
Tuyển thủ cấp đại thần như anh ta, lại rảnh đến không có gì làm chạy đi server mới chơi lại sao?
Tạ Quang Nghị nhíu mày trầm tư một lát, mới lấy ra di động gọi đi đến cho người nọ.


Rất nhanh, bên tai liền truyền đến giọng nói trầm thấp của đặc biệt của nam nhân độ tuổi trung niên "Tiểu Tạ, có chuyện gì sao? Trễ thế rồi còn chưa nghỉ ngơi?"
Tạ Quang Nghị nói "Quản lý, chuyện Lưu Xuyên về nước anh biết chưa? Có thử liên hệ với Lưu Xuyên chưa?"


Lê Huy nghe vậy hơi khựng một chút, mới nói "Cậu ta sau khi về nước liền đổi số di động, anh không có cách liên lạc với cậu ta, gửi mail cậu ta cũng không trả lời."
Tạ Quang Nghị nói "Anh tính mời Lưu Xuyên trở lại Hoa Hạ, tiếp tục làm đội trưởng đúng không?"


Lê Huy nói "Quả thực anh đang có ý này, nếu có thể gọi Lưu Xuyên trở về đương nhiên là tốt nhất."
Cửa phòng sau lưng đột nhiên mở ra, một thanh niên trên tay khoác chiếc áo khoác vest đặt chân lên bậc thềm phòng, vừa định đổi giày, nghe được đối thoại trong phòng vang ra lập tức dừng lại động tác.


Tạ Quang Nghị nói "Còn một năm nữa là Lưu Xuyên tốt nghiệp, với tính cách của Lưu Xuyên trước giờ, một năm trước tốt nghiệp này anh ta chắc chắn sẽ không quan tâm đến giới tuyển thủ liên minh bên này. Lưu Xuyên về nước không báo với chúng ta, lại đổi số điện thoại, cũng chính là muốn báo cho chúng ta biết thái độ của mình."


Lê Huy nói "Anh biết, nên anh mới định trước mời cậu ta về làm cố vấn lâm thời cho đội, chờ khi nào cậu ta tốt nghiệp rồi lại trở về vị trí đội trưởng."
Tạ Quang Nghị cau mày "Nếu vậy anh tính xử trí như thế nào với Lương Tân Hải?"


Lê Huy khụ một tiếng "Đây đích thực là một nan đề. Nói như thế nào nhỉ, Tiểu Lương cậu ấy rất khá, tính cách cũng tốt lắm, nhưng mà... bởi vì tính cách của cậu ấy quá ôn hoà, không trấn được đám đội viên Hoa Hạ, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho thành tích của Hoa Hạ tụt dốc thấy rõ sau khi Lưu Xuyên rời đi. Vốn dĩ người có tư cách thay thế làm đội trưởng nhất là em, nhưng em lại không chịu làm. Không hiểu sao trước lúc Lưu Xuyên rời đi lại cực lực đề cử Lương Tân Hải, nói thật anh là anh không đồng ý."


Ở thềm cửa đột nhiên truyền đến vài âm thanh lạ, Tạ Quang Nghị ngoái đầu nhìn lại, phát hiện ở nơi ấy có bóng người, lập tức hạ giọng "Quản lý, bên tôi đang có chút việc, ngày mai gọi lại nói sau."


Ngắt cuộc gọi rồi, Tạ Quang Nghị liền đứng dậy bước ra ngoài thềm cửa xem, quả nhiên thấy Lương Tân Hải đang đứng ở đó.
Thanh niên vẻ mặt có chút say, hai gò má ửng hồng, tây trang khoác trên khuỷu tay cũng có vài nếp nhăn, thoạt nhìn có hơi chật vật.
Tạ Quang Nghị hỏi "Trở về lúc nào?"


Lương Tân Hải tằng hắng một tiếng, sờ sờ chóp mũi "Mới vừa vào cửa."
Tạ Quang Nghị nhíu mày "Lại uống rượu?"
Lương Tân Hải nói "Đành chịu thôi, mấy trường hợp xã giao như vậy bị người ta mời rượu muốn cũng không từ chối được..."


Tạ Quang Nghị bước tới dìu Lương Tân Hải đến cạnh giường, sau đó rót cho cậu ta một cốc nước ấm, thấp giọng nói "Uống nước trước đi."


Lương Tân Hải cúi đầu uống nước, uống hết non nửa cốc mới mở miệng nói "Dương Kiếm mời ăn tối, bảo là giới thiệu đội trưởng Phương Chi Diên của chiến đội Tuyết Lang mới gia nhập liên minh năm nay cho mọi người làm quen, hai người họ luân phiên nhau mời rượu mọi người, uống tới suýt nữa là ói luôn... Anh từ chối không đi quả là sáng suốt."


Tạ Quang Nghị nói "Tôi không thích mấy trường hợp ồn ào như vậy, những đội trưởng khác đều đến sao?"


Lương Tân Hải nói "Ừm, mấy đội trưởng khác đều đến, có lẽ bọn họ cũng muốn nhân cơ hội này tỉm hiểu một chút về chiến đội Tuyết Lang, đội ngũ mới này quả thực rất thần bí, ai cũng đoán không ra."


Tạ Quang Nghị hơi hơi nhíu mi đầu "Phương Chi Diên người này, chỉ nhìn cách anh ta mời rượu người khác liền có thể thấy được là người thế nào, bình tĩnh ung dung, lại có thể nhẫn nhịn, không đơn giản. Nghe bảo anh ta chơi trị liệu, trước giờ trong liên minh chưa từng có đội trưởng nào chơi trị liệu, phong cách của chiến đội này thế nào chẳng ai biết, không thể không đề phòng."


Lương Tân Hải ừm một tiếng, lại cúi đầu uống nước.
Tạ Quang Nghị bước đến ngồi xuống cạnh cậu, im lặng một chút mới thấp giọng hỏi "Mới nãy tôi nói chuyện điện thoại với quản lý, cậu đã nghe hết phải không?"
"...Ừm..." Sắc mặt Lương Tân Hải có hơi xấu hổ.


Tạ Quang Nghị nói "Quản lý đang rất muốn mời Lưu Xuyên trở lại làm đội trưởng cho Hoa Hạ, cậu biết không?"
Lương Tân Hải yên lặng gật đầu.


Tạ Quang Nghị nói "Sau lần Lộc Tương thua Lưu Xuyên trên lôi đài hữu nghị lần đó bị truyền ra ngoài, tất cả các tuyển thủ trong giới đều biết tin Lưu Xuyên đã trở lại, rất nhiều chiến đội đang im lặng quan sát động tĩnh của Hoa Hạ chúng ta. Quản lý cũng đã sớm sốt ruột đến đứng ngồi không yên, luôn nghĩ cách liên hệ Lưu Xuyên. Có điều Lưu Xuyên về nước liền đổi số di động, quản lý gửi mail anh ta cũng không trả lời, tôi phỏng chừng qua hai ba bữa nữa, quản lý sẽ chịu không được trực tiếp đến trường tìm Lưu Xuyên."


Lương Tân Hải "..."
Tạ Quang Nghị quay sang nhìn thanh niên bên cạnh mình "Cậu hi vọng Lưu Xuyên trở về sao?"
Lương Tân Hải xiết chặt cốc nước trong tay, mạnh đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch.


Trầm mặc một lúc thật lâu, cậu mới nhẹ giọng nói "Sau khi Xuyên đội rời đi, tất cả mọi người đều lấy em ra so sánh với anh ấy, Lương đội không bằng được Xuyên đội, thành tích của Hoa Hạ tuột dốc rồi lại tuột dốc... Những lời đồn đãi như vậy em đã nghe qua vô số lần... Bởi vì Lưu Xuyên tạo ra một Hoa Hạ khởi điểm quá cao đi, bốn chiếc cúp quán quân liên tục, đại mãn quán toàn năm, người tiếp sau căn bản không cách nào siêu việt được..." Lương Tân Hải dừng một chút, mới nói tiếp "Em tiếp nhận chức vị đội trưởng, rất nhiều người trong Hoa Hạ đều không phục, quản lý cũng không ủng hộ em, những chuyện này em đều biết hết..."


Nhìn bộ dạng cúi đầu ủ rũ, mặt mày thất lạc của thanh niên, Tạ Quang Nghị cũng nhịn không được đau lòng.
Khắp cả liên minh này, đội trưởng bị áp lực lớn nhất tuyệt đối là đội trưởng Lương Tân Hải của Hoa Hạ.


Lúc Lưu Xuyên còn ở, Hoa Hạ hàng năm đều có thể tiến vào tứ cường, sức ảnh hưởng của Lưu Xuyên với Hoa Hạ là vô cùng lớn, khôi lỗi Đường Môn của anh không những là chỉ huy chiến thuật, còn là trung tâm đấu pháp của toàn bộ độ ngũ, tuyệt đối có thể nói rằng toàn bộ Hoa Hạ đều là lấy Lưu Xuyên làm bán kính quây thành một vòng tròn. Sau khi Lưu Xuyên rời đi rồi, chiến thuật của Hoa Hạ bắt buộc phải một lần nữa thiết lập lại, thành tích tuột dốc cũng là chuyện bình thường.


Nhưng truyền thông sẽ không chú ý đến những điều như vậy, các phóng viên chỉ biết dùng các kiểu tiêu đề như "Xuyên đội rời đi, Hoa Hạ trượt ngã không dậy nổi" vân vân để hấp dẫn ánh mắt của người đọc, mà ngay cả fan hâm mộ cũng sẽ lấy lý do vì "Xuyên đội nghỉ thi đấu" nên thành tích Hoa Hạ mới tuột dần như vậy...


Mùa giải thứ tám, Hoa Hạ đoạt á quân, Lưu Xuyên tuyên bố chính thức rời đi.
Mùa giải thứ chín, Hoa Hạ lắc lư chật vật đến suýt nữa không vào được cả vòng thi đấu chính thức, quả thực không khác gì tụt dốc không phanh...


Lưu Xuyên rời đi, gánh nặng đội ngũ được trao lại cho Lương Tân Hải, chuyện này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy shock. Cao thủ trong Hoa Hạ quả thực là nhiều như mây, các đội viên thực sự nghĩ không ra tại sao Xuyên đội trước khi rời đi lại chọn Lương Tân Hải làm đội trưởng kế nhiệm? Lương Tân Hải chỉ là một tuyển thủ bình thường như bao người tuyển thủ khác trong đội, hơn nữa tính cách lại không nóng không lạnh, tính cách thành thật, khiến ai nhìn vào cũng cảm giác rất mềm yếu, dễ bắt nạt...


Trước giờ, phong cách của chiến đội Hoa Hạ vẫn luôn là mạnh mẽ ương ngạnh, chiến đội cũng có rất nhiều cao thủ cấp đại thần, nhưng lại để một người như vậy làm đội trưởng, khiến vô số người không phục. Lương Tân Hải bị Lưu Xuyên ép lên làm chuyện bất khả thi như vậy nhưng vẫn khiên trì nhận vị trí đội trưởng. Trong nửa năm nay, cậu vẫn luôn buộc bản thân thay đổi để thích ứng với chức vị này. Mà quả thật cậu cũng thay đổi rất nhiều, từ một thanh niên mỗi lần đối mặt với phóng viên truyền thông đều đỏ mặt ấp úng lúc trước, bây giờ đã có thể mỉm cười ứng phó các vấn đề gay gắt từ phía truyền thông.


Chỉ là... những lúc chỉ còn lại một mình, trong lòng cậu vẫn sẽ cảm thấy có chút khổ sở.
Xuyên đội rời đi, đội viên không ai thừa nhận mình, fan cũng không ai muốn ủng hộ mình, đội trưởng làm như vậy thực sự là rất uất ức.


Làm đội trưởng, chẳng những phải ứng phó những lời phỏng vấn xuyên tạc trào phúng đầy chanh chua từ phóng viên, còn phải đi giải thích với nhà tài trợ, thậm chí trong nhóm fan hâm mộ Hoa Hạ cũng không có vài người thích Lương đội. Mỗi lần Hoa Hạ thua trận, tất cả mọi người đều nói: Nếu Xuyên đội còn ở thì tốt biết mấy...


——nếu Xuyên đội còn ở thì tốt biết mấy...
Lương Tân Hải vẫn luôn sống trong bóng ma như vậy, dưới sự chỉ trích của bốn phương tám hướng ập tới, cậu chỉ có thể gian nan đứng thẳng thắt lưng của mình.


Suy nghĩ một lát đột nhiên cảm thấy chua xót hết cả lòng, Lương Tân Hải sờ mũi, thấp giọng nói "Nếu quản lý muốn vậy, thì mời Xuyên đội trở về đi... Về lại cũng tốt, đội trưởng nhường lại cho anh ấy làm, có anh ấy thành tích Hoa Hạ chắc chắn sẽ..."
Tạ Quang Nghị ngắt lời "Lưu Xuyên sẽ không trở lại."


Lương Tân Hải ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.


Tạ Quang Nghị nói "Anh ta chưa bao giờ là người thích đi trên đường cũ, tôi rất rõ điểm này, cho nên cậu không cần lo lắng." Tạ Quang Nghị thật lòng nhìn thẳng vào Lương Tân Hải, ánh mắt bất giác cũng nhu hoà "Bởi vì Lưu Xuyên rất xuất sắc, nên cậu mới cảm thấy mình điểm nào cũng kém cỏi hơn anh ta. Thật ra đi, cậu làm đội trưởng cũng chỉ mới nửa năm, đã rất khá rồi. Bất cứ chiến đội nào trong giai đoạn thay đổi chiến thuật, đội trưởng đều là người phải thừa nhận áp lực vô cùng lớn, cậu có thể kiên trì tới bây giờ, đã là đủ lắm rồi."


Lương Tân Hải kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt mình, một lát sau mới cúi thấp đầu, hốc mắt đỏ ửng nói "Nghị ca, cũng chỉ có mỗi anh tán thành đội trưởng như em..."


Tạ Quang Nghị bất đắc dĩ nói "Cậu cứ quá để tâm vào mấy chuyện vụn vặt như vậy làm gì... Thực sự đấy, cậu đã làm rất tốt. Nếu không thì trước khi sư huynh của tôi rời đi, cũng sẽ không cố sức đề bạt cậu làm đội trưởng, cậu như vậy là đang nghi ngờ mắt nhìn người của Xuyên đội sao?"


Lương Tân Hải nghi hoặc nói "Nhưng Hoa Hạ có rất nhiều người mạnh hơn em, em không hiểu tại sao Xuyên đội lại chọn em..."
Bởi vì vậy mới chọn cậu đấy...


Lúc trước khi Lưu Xuyên chuẩn bị rời đi, vấn đề người kế tục chức vị đội trưởng từng khiến quản lý Lê Huy vô cùng đau đầu. Hoa Hạ rất nhiều cao thủ mạnh, nên bất kể là để người nào lên làm đội trưởng, đám còn lại đều sẽ không chịu phục. Thành ngữ cũng có câu, một núi không thể có hai hổ, huống hồ gì ở đây tận ba bốn năm con hổ?


Phải làm cách nào mới tốt?
Chọn con hổ này sẽ khiến mấy con khác khó chịu trong lòng cắn người bậy bạ; Tuyển con khác cũng sẽ khiến con này khó chịu gây sự.
—— đã vậy thôi thì chọn một con cừu làm đội trưởng cho rồi đi.


Lưu Xuyên nói, cường cường đối nhau chỉ khiến đội ngũ nhanh chóng sụp đổ, điều hoà cùng dung hợp mới là con đường lâu dài. Hoa Hạ cần chính là một vị đội trưởng ôn hoà như thế, cho nên người thích hợp nhất là Lương Tân Hải.


Vì thế, cừu nhỏ Lương Tân Hải bị ép đi làm chuyện bất khả thi, lên làm đội trưởng mới của Hoa Hạ.
Lúc ấy Lương Tân Hải cũng chỉ vừa mới đầy 20 tuổi, Tạ Quang Nghị cũng từng cảm thấy quyết định này của sư huynh quá mức lớn mật...


Lưu Xuyên lại cười tủm tỉm bảo rằng "Tiểu Lương đấy, tính cách rất mềm mại, lại có sức chịu đựng nhẫn nhịn hơn người, tôi coi trọng cái chất "cừu bông" của cậu ta, đội ngũ này để cậu ta dẫn dắt tuyệt đối là thích hợp!" Lưu Xuyên nói xong, vỗ vai Tạ Quang Nghị "Với lại, không phải còn cậu đó sao?"


Nói xong, người này liền xách mông chạy mất.
Toàn bộ giới liên minh vì thế mà chấn động, chiến đội Hoa Hạ mất đi Lưu Xuyên, đội trưởng mới lại là một thanh niên dễ xấu hổ đỏ mặt?
Lưu Xuyên tên kia, đang giỡn mặt với chúng ta sao?


Cừu nhỏ Lương Tân Hải mỗi lần đều bị các phóng viên chèn ép, nhưng chưa từng cãi lại hay nổi nóng, luôn luôn mỉm cười dễ dãi, thật lòng trả lời các vấn đề hóc búa được đưa ra...
Các đội trưởng của chiến đội khác nhìn đều cảm thấy rất không nỡ——


Lưu Xuyên tên kia, phủi mông liền chạy đi mất, đẩy một con cừu nhỏ run rẩy vào nơi dã thú chạy loạn như vậy mà được sao?


Thân làm đội phó, Tạ Quang Nghị tất nhiên hiểu rõ nỗi khổ sở trong lòng Lương Tân Hải. May là tính cách Lương Tân Hải thuộc về đạm nhạt, không nóng không lạnh, chứ đổi làm người khác mà bị phóng viên làm khó dễ như vậy, phỏng chừng đã sớm ném bàn phím chạy mất.


Lương Tân Hải còn trẻ, cần có một quá trình để trưởng thành; Lưu Xuyên vừa mới rời đi, Hoa Hạ vẫn chưa hồi phục nguyên khí, về sau nhất định sẽ từ từ khá hơn.


Tạ Quang Nghị quay đầu lại, phát hiện Lương Tân Hải đang im lặng cúi đầu uống cốc nước, từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống, không biết đang suy nghĩ điều gì.


Lương Tân Hải tuổi tác bằng với Dương Kiếm, đều ở lứa 20, cùng là đội trưởng trẻ tuổi hiếm hoi trong liên minh, lại cùng chơi Võ Đang, rất thường hay bị các phóng viên đặt cạnh nhau so sánh. Mà một Dương Kiếm vừa mới dẫn dắt Trường An đoạt quán quân càng làm nổi bật sự vô năng của Lương Tân Hải.


Lương Tân Hải là Võ Đang khí tông, Dương Kiếm là Võ Đang kiếm tông.


So với một kiếm khách lợi hại cùng nổi trội như Dương Kiếm, Lương Tân Hải càng giống một vị pháp sư, tính cách ôn hoà hơn nhiều lắm. Dương Kiếm tựa như một con cua bò ngang, tâm tình khó chịu liền dùng càng kẹp chết người khác. Còn Lương Tân Hải, lại giống một chút rùa cõng trên người chiếc mai nặng nề, yên lặng chậm chạp tiến về phía trước.


—— cơ mà, ai dám nói chú rùa chậm rãi bò tới sẽ vĩnh viễn thua kém một con cua hoành hành bá đạo?
Ánh mắt của Tạ Quang Nghị dừng lại trên đỉnh đầu của thanh niên.
Tóc của cậu thuần màu đen, đen nhánh tựa như mực, vươn tay xoa một cái, đầu ngón tay xỏ xuyên qua những sợi tóc mềm mại bóng loáng...


Một đội trưởng trẻ tuổi chỉ mới 20, con đường phía trước còn rất dài...
Bị đội phó nhà mình xoa đầu, Lương Tân Hải kinh ngạc ngước lên nhìn, vô cùng ngoài ý muốn bắt gặp nét cười rất nhẹ trong mắt của Tạ Quang Nghị.


Tạ Quang Nghị rút tay về, nhẹ giọng nói "Tiểu Lương, Hoa Hạ đối với Lưu Xuyên, hay Lưu Xuyên với Hoa Hạ, tất cả đều đã là quá khứ... Cứ mặc kệ người ngoài muốn nói gì thì nói, hiện tại đội trưởng của chiến đội Hoa Hạ, chính là cậu."


Tạ Quang Nghị vỗ vỗ bả vai của thanh niên cổ vũ "Chuyện cậu cần làm không phải là vượt qua Lưu Xuyên, chỉ cần không trái với lương tâm, làm tốt hết sức có thể, là đủ rồi."