Sở Tự cảm thấy thực không thoải mái, vốn nghẹn một bụng bực tức để duy trì bầu không khí ôn hòa trong lễ trao giải, thực không ngờ bên Đàm Thành cứ được nước lấn tới.
Không ngừng tiến tới nói năng lung tung.
Sở Tự mặc kệ hết thảy, cũng không quan tâm sẽ gây ra hậu quả gì, cậu mở weibo đăng status để fan không còn ảo tưởng, đồng thời tát thẳng mặt Đàm Thành: ‘Từ ngày hủy hiệp ước, tôi cùng ảnh đế Đàm Thành đã không còn bất kì quan hệ nào nữa. Hiện giờ không, về sau lại càng không, sau này xin mọi người đừng liên hệ chúng tôi lại cùng một chỗ nữa, cám ơn.’
Già mồm cãi láo, lập dị, tự cho mình đúng…
Đăng status xong, Sở Tự có thể đoán được đám người qua đường cùng fan sẽ đánh giá mình thế nào.
‘Tôi có thể dẫn dắt ra một ảnh đế thì cũng có thể tiếp tục dẫn dắt ra người thứ hai, thứ ba.’Chính là cậu không quan tâm, cũng không thèm xem bình luận của fan, sau khi post lại câu nói với phóng viên lên weibo, cậu trực tiếp khóa weibo, thoát ra.
Người qua đường nói thế nào, nghĩ thế nào… cậu hoàn toàn không muốn để tâm.
Cậu muốn tùy hứng một phen.
Đăng status xong Sở Tự thoải mái hơn hẳn, vừa vặn nhận được tin Viên Tiệp báo đã tới nơi. Sở Tự lúc này chỉ muốn nhanh chóng cùng Viên Tiệp quay về, nào ngờ lúc đi tới cửa thì Đàm Thành đột nhiên chạy theo cản cậu lại: “Sở Tự, cậu bình tĩnh lại một chút, đừng hành động cảm tính như vậy, chúng ta quen nhau mười mấy năm rồi, có hiểu lầm gì cũng có thể nói rõ mà… Cậu không phải muốn làm người đại diện của ảnh đế sao, chúng ta kí kết lại, cậu tiếp tục làm người đại diện cho tôi, được không? Chúng ta có thể giống như trước kia…”
Cũng không biết nghe Định Ninh nói gì đó hay nhìn thấy dòng status trên weibo Sở Tự.
“Có một số việc khi đã làm sai, không phải một lời xin lỗi là có thể cứu vãn. Cậu nguyện ý xin lỗi không có nghĩa là người ta nguyện ý tha thứ, bắt đầu từ ngày chấm dứt hợp đồng, giao tình mười mấy năm của chúng ta cũng đã chấm dứt rồi… Cậu không cần dây dưa tôi nữa, cũng không cần tỏ vẻ thân thiết với tôi. Lần này vì tôi cùng Nghiên Nghiên đều bắt được giải thưởng, tâm tình khá tốt nên không so đo, nếu lần sau cậu còn như vậy thì đừng trách sao tôi trở mặt.” Ở trên sân khấu, Sở Tự khá phong độ, thế nhưng khi bước xuống rồi, cậu không nguyện ý cấp mặt mũi cho Đàm Thành nữa.
Đàm Thành cứ chắn đường không cho Sở Tự rời đi: “Sở Tự, tôi thừa nhận mình đã sai, thế nhưng khi đó xuất hiện những tấm hình như vậy, chẳng lẽ cậu không có gì sai à? Chẳng lẽ… nếu, không phải vì những bức hình kia, tôi cũng không tức giận đến mức hủy hiệp ước.” Gã liều mạng viện lí do cho hành vi của mình.
“Tôi là người đại diện của cậu, có xuất hiện ảnh chụp thế nào cũng là chuyện sinh hoạt cá nhân của thôi, liên quan cái rắm gì tới cậu! Liên quan gì tới chuyện hủy hiệp ước?” Sở Tự cười nhạo, chỉ cảm thấy cái cớ của Đàm Thành buồn cười tới cực điểm, xoay người muốn bỏ đi.
Đàm Thành lại túm lấy Sở Tự, bình tĩnh nhìn cậu rồi nói: “Tôi thích cậu… Sở Tự.”
Sở Tự khó hiểu, dùng vẻ mặt nhìn kẻ bại não mà nhìn Đàm Thành.
“Trước kia tôi không rõ tình cảm của mình nên khi thấy những hình ảnh thân thiết của cậu với người khác mới tức giận như vậy, Sở Tự, tôi thích cậu… chẳng lẽ cậu không thể cho tôi một cơ hội à?” Đàm Thành tự cho là thâm tình cùng thấu hiểu nói.
Sở Tự cười lạnh: “Sự yêu thích của cậu đúng là bèo bọt tới mức làm người ta ghê tởm.
Đối với chuyện tình cảm của Đàm Thành là thực hay giả, cậu đã không muốn tìm hiểu nữa, cậu chỉ muốn vạch rõ giới hạn với đối phương.
“Sở Tự…” Đàm Thành lại túm lấy tay Sở Tự, nhất quyết không chịu buông.
Sở Tự hất ra, Đàm Thành lại một lần nữa túm lấy.
Sở Tự bị dây dưa tới mất kiên nhẫn, đang định ra tay đánh người thì đúng lúc này một bàn tay vươn tới tùm lấy tay Đàm Thành, mạnh mẽ kéo tay gã khỏi tay Sở Tự: “Có chuyện gì vậy?”
Là Viên Tiệp.
Không biết từ khi nào anh đã từ xe huyền phù bước xuống.
“Không có gì đâu, chỉ là đụng phải kẻ điên thôi.” Nháy mắt nhìn thấy Viên Tiệp, tâm tình Sở Tự lập tức buông lỏng, bao nhiêu buồn bực lập tức tan thành mây khói.
Trong đầu cậu hiện giờ chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, Viên Tiệp chính là người quan trọng nhất… đối với người khác cùng chuyện khác, cậu không cần phải để ý hay phiền não.
Viên Tiệp nghiêm mặt nhìn Đàm Thành.
Lúc này Sở Tự tiến tới kéo tay Viên Tiệp: “Chúng ta đi thôi.”
Phí thời gian cùng sinh lực lên loại người này, căn bản không đáng giá.
“Ừm.” Thấy Sở Tự hoàn toàn không để ý tới Đàm Thành, lại không chút do dự nắm tay mình, sắc mặt Viên Tiệp mới trở nên ôn hòa, nắm lại tay Sở Tự.
Thế nhưng Đàm Thành lại giống hệt miếng keo da chó, nhất định không chịu bỏ qua: “Từ từ, Sở Tự…”
“Đây là nghệ nhân mới của cậu à? Cũng là loại bạn bè mà cậu dùng quy tắc ngầm ký kết được?” Ánh mắt Đàm Thành đặt trên người Viên Tiệp tràn đầy xem thường cùng đánh giá.
Gã tự nhận mình là ảnh đế, đối với người có gương mặt không tệ nhưng không quá nổi bật trong giới điện ảnh cùng truyền hình như Viên Tiệp, gã thực xem thường.
Gã nghĩ, bất quá chỉ là người Sở Tự đang bao dưỡng mà thôi.
“Bớt xàm đi, đây là đối tượng của tôi.” Sở Tự lập tức mắng.
Đàm Thành lại một lần nữa túm lấy cổ tay Sở Tự: “Đối tượng? Là dạng đối tượng gì, đối tượng lên giường à?”
Trong mắt gã, Sở Tự từng bỏ nhiều tâm huyết cho gã như vậy chính là vì yêu thích gã, Đàm Thành không tin Sở Tự có thể ở cùng một chỗ với người khác.
Viên Tiệp xoay ngược cổ tay Đàm Thành, bức bách đối phương phải buông tay Sở Tự ra, sau đó lạnh mặt nói: “Là Đàm ảnh đế đúng không?”
“Không có mắt à mà hỏi?” Đàm Thành hùng hổ, có chút khinh thường loại người bị bao dưỡng như Viên Tiệp, ngay cả hình tượng thần tượng bình dị gần gũi hoàn mỹ ngày thường cũng không thèm giả trang.
Hiện giờ gã bức thiết muốn Sở Tự quay về bên cạnh mình.
Viên Tiệp lạnh lùng nhìn gã, trên tay dùng sức một chút, chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng… Tiếp sau đó chính là tiếng hét thảm thiết của Đàm Thành, đốt ngón tay trong khoảnh khách bị lệch khỏi vị trí.
“Anh Viên…” Sở Tự hoảng sợ, Viên Tiệp như vậy thực đáng lo, cậu sợ đây là biểu hiện bệnh của anh phát tác nên vội vàng tiến tới kéo anh, ý đồ muốn anh bình tĩnh lại.
Liếc nhìn Sở Tự một cái, Viên Tiệp hồi phục tinh thần, tiếp đó lại ‘răng rắc’ một tiếng chỉnh đốt ngón tay trở lại nguyên trạng rồi hất tay Đàm Thành ra, uy hiếp: “Lần sau đừng để tao thấy mày tiếp tục dây dưa Sở Tự, bằng không tao không đảm bảo, tay mày có thể toàn vẹn.”
Đàm Thành đau tới rên la không ngừng, cả người đều run rẩy.
“Tôi không có thời gian dây dưa với cậu, chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, xin cậu nhớ kỹ. Sau này nơi có cậu sẽ không có tôi, nơi có tôi sẽ không có cậu.” Sở Tự bỏ lại một câu rồi quay đầu, cùng Viên Tiệp rời đi.
****
Bỏ lại Đàm Thành ở đó, Sở Tự cùng Viên Tiệp đi tới gara dưới hầm, suốt quãng đường hai người không nói tiếng nào, lúc gần tới chỗ để xe, Sở Tự thực cẩn thận nhìn qua gương mặt nghiêm nghị của Viên Tiệp, thấy anh không có dấu hiệu phát bệnh mới nói: “Cái kia, vừa nãy anh Viên làm tôi sợ muốn chết.”
“Sao vậy? Đau lòng vì anh đánh ảnh đế của em à?” Viên Tiệp tựa tiếu phi tiếu trêu chọc.
Thấy sắc mặt anh bình thường, Sở Tự mới an tâm, lắc lắc đầu nói: “Mới không phải, anh là người yêu của tôi, tuyên bố chủ quyền như vậy tôi cao hứng còn không kịp ấy. Tôi chỉ là lo lắng bệnh của anh thôi…”
Khoảnh khắc Viên Tiệp bẻ khớp Đàm Thành… cậu thực sự sợ anh phát bệnh.
“Vậy là sợ anh tổn thương em?” Viên Tiệp thân thiết xoa tóc Sở Tự.
Kỳ thực không riêng gì Sở Tự, ngay cả bản thân anh cũng có chút sợ hãi, chứng RRLC làm anh cứ lo sợ một ngày nào đó mình sẽ tổn thương Sở Tự.
Sở Tự nắm lấy tay anh, bình tĩnh lại kiên định nói: “Tôi biết anh sẽ không.’
Mặc dù rất nhiều người nói chứng RRLC rất nguy hiểm, thế nhưng làm người yêu của Viên Tiệp, Sở Tự rõ ràng cảm giác được, một ngày nào đó nếu Viên Tiệp phát bệnh, cho dù tự hại chính mình anh cũng sẽ không tổn hại cậu.
Viên Tiệp nắm chặt tay Sở Tự, thật lâu sau vẫn không nói gì.
“Đúng rồi anh Viên, những lời Đàm Thành nói vừa nãy, anh không có gì muốn hỏi tôi à? Về quá khứ, về những tấm hình mà cậu ta nói?” Sở Tự lo lắng những lời Đàm Thành nói vừa nãy sẽ tạo thành gút mắt trong lòng hủ nút này, cậu muốn giải thích rõ ràng.
Không ngờ Viên Tiệp lại lắc đầu: “Đó là quá khứ của em, hiện giờ anh không muốn hỏi tới. Anh chỉ biết tương lai của em thuộc về anh là đủ rồi.”
Anh đã không còn rối rắm chấp nhất với quá khứ của Sở Tự như trước nữa, anh tin tưởng Sở Tự không lừa mình, cũng không muốn… nghe lại lần nữa.
“Đúng vậy, tương lai của tôi thuộc về anh.” Sở Tự không nghĩ tới hiện giờ Viên Tiệp đã thông suốt tới vậy, cậu thực cao hứng, nghĩ nghĩ một chút liền mỉm cười phụ họa.
Tương lai của cậu thuộc về Viên Tiệp.
Quá khứ thì sao chứ, việc gì cứ phải rối rắm về nó? Tính ra cậu còn không thông suốt bằng Viên Tiệp.
Hai người lên xe, Viên Tiệp chỉnh thành hệ thống tự động rồi bình tĩnh nhìn qua Sở tự, từng câu từng chữ nói: “Tiểu Tự, em rất hiểu anh, anh sẽ không tổn thương em, cho dù phát bệnh, chỉ cần còn một tia ý thức, nếu muốn tổn thương em, anh chẳng thà tự chấm dứt mình trước.”
“Thế nên Tiểu Tự đừng phản bội anh, cũng đừng rời khỏi anh. Nếu sau này có một ngày em muốn làm vậy thì cứ giết anh trước đi. Anh sẽ không tổn thương em, thế nhưng nếu em rời bỏ anh thì chẳng khác gì xé nát tim anh.”
Như vậy trái tim anh sẽ đau đớn tới không thể tưởng tượng.
“Anh Viên….” Sở Tự thực rung động, cậu thực không ngờ mình có thể nhận được một tình yêu sâu đậm như vậy.
Sở Tự cảm động sờ lên lồng ngực Viên Tiệp: “Tôi sẽ để trái tim anh bình an nằm ở đây, vĩnh viễn vĩnh viễn luyến tiếc xé nát nó… Bởi vì tôi yêu anh, tựa như anh yêu tôi vậy.
Sở Tự nghiêm túc nhìn Viên Tiệp nói.
Hai người ngọt ngọt ngào ngào tâm sự một chốc, lại ôm hôn một chút. Viên Tiệp nghĩ tới gì đó, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Sở Tự: “Đúng rồi, lễ trao giải đêm nay của em thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, tôi lấy giải biên kịch xuất sắc nhất, Nghiên Nghiên thì có được giải diễn viên chính xuất sắc nhất năm… Chính là sau đó xuất hiện vài người thực chán ghét.” Sở Tự bâng quơ nói: “Tiếp đó nữa thì tôi làm ra một việc khá cảm tính, có thể ngày mai sẽ có rất nhiều người mắng tôi… anh nói xem có phải em quá xúc động, quá mất kiên nhẫn không?”
Khi bình tĩnh lại, Sở Tự muốn hỏi ý kiến của Viên Tiệp.
Viên Tiệp không hỏi Sở Tự đã làm gì mà sẽ bị người ta mắng, anh chỉ hỏi: “Vậy sau khi làm việc ấy, em nghĩ thế nào? Có hối hận không?”
“Tôi… tôi cảm thấy thoải mái cực kỳ, một chút cũng không hối hận.” Sở Tự nghĩ nghĩ, đáp.
Viên Tiệp lập tức đưa ra kết luận: “Vậy không cần phải suy nghĩ nữa, em vui thì tốt rồi. Những lời bình lung tung trên mạng, em không cần quá để ý, cứ làm theo những gì em muốn.”
Anh thích nhất chính là Sở Tự tự do tự tại có thể mặc sức làm theo ý mình.
“Nói rất đúng.” Sở Tự thực đồng ý, cậu mỉm cười với Viên Tiệp, thực cảm thán nói: “Anh Viên, có anh ở bên cạnh thực tốt.”
Có một người vẫn luôn đứng ở phía sau, vô điều kiện ủng hộ mình, thấu hiểu mình, đúng là một điều tuyệt vời.
Viên Tiệp nắm tay cậu: “Chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Chỉ cần Sở Tự cần anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh, sóng vai cùng em ấy.