Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 72

Phan Nghiên Nghiên là một cô gái thực thông minh, sau khi ‘Phong Hoa Ký’ đại bạo, cô liền tìm cơ hội chia tay với vị thiếu gia cổ đông Tinh Quang, cho dù đối phương níu kéo thế nào cũng không lưu luyến, làm fan CP Phan Nghiên Nghiên x Giang Diệc Thần vỗ tay không thôi, không ngừng để lại lời nhắn là ‘hi vọng ở ngoài đời thực vợ chồng song hắc cũng ở bên nhau’.

Sau ‘Phong Hoa Ký’, Sở Tự tiếp tục giật được hợp đồng làm đại diện cho hãng mỹ phẩm hàng đầu hệ ngân hà Lan Uyển cho Phan Nghiên Nghiên, từ đó về sau, xét về phương diện tài nguyên cùng quảng cáo, không còn nữ minh tinh nào có thể vượt qua Phan Nghiên Nghiên.

Sở Tự đang tất bật kiếm thêm hợp đồng cho Phan Nghiên Nghiên cùng Trầm Triệt thì  mẹ Viên Tiệp đột nhiên gọi điện tới.

“Dì, có chuyện gì không ạ?” Hôm qua vừa mới ngẫu nhiên gặp mặt, tuy bà nói tiếp nhận cậu nhưng Sở Tự vẫn khó tránh có chút khẩn trương…. cậu sợ bà suy nghĩ lại, cảm thấy cậu không đáng tin, không muốn để Viên Tiệp ở cùng một chỗ với cậu.

Bà Viên thực dứt khoát hỏi: “Tàng Phong, con có biết bệnh tình của Quân Hồng không? Có biết…. nó mắc chứng RRLC không?”

Những lời này bà không tiện nói trước mặt Viên Tiệp, chỉ có thể lựa chọn phương pháp gọi điện nói riêng với Sở Tự.

“Con biết.” Sở Tự trầm mặc hồi lâu, cậu hiểu rõ nỗi sầu lo của bà: “Con cũng biết năm đó anh Viên đã vì con mà… con chưa từng nghĩ tới sự việc lại ra nông nỗi đó, là con có lỗi với dì, có lỗi với dượng, hết thảy đều là sai lầm của con…”

Cậu chỉ có thể chọn lựa sám hối.

Bà Viên im lặng một lúc rồi hỏi: “Kia con vì biết bệnh tình Quân Hồng, vì biết nó vì con mà… nên mới quyết định ở bên cạnh nó sao?” Đây mới chính là điều bà lo lắng nhất.

Trong lòng bà Sở Tự là một đứa nhỏ rất tốt, bà đã suy nghĩ rất nhiều, nếu vì biết Viên Tiệp bị RRLC, biết Viên Tiệp vì mình mà tự sát mà áy náy chọn lựa ở cùng một chỗ với Viên Tiệp thì kết cục của cuộc hôn nhân này chỉ là thương tổn cùng thống khổ mà thôi.

“Nếu con vì vậy mà ở cùng một chỗ với Quân Hồng thì không cần đâu, con cứ nói rõ với nó. Chuyện năm đó, con quả thực có hơi quá khích một chút, thế nhưng con không có lỗi gì cả… Năm đó con không thích Quân Hồng, không muốn tuân theo hôn ước cha mẹ đặt ra cũng thực bình thường, đối với nhà dì, đối với Quân Hồng, con không cần cảm thấy áy náy gì cả…” Làm trưởng bối, bà không thể không suy nghĩ nhiều.

Đối với hai đứa nhỏ, bà hi vọng chúng có thể sống thực tốt chứ không phải vì áy náy hay chuộc tội mà phải hi sinh hạnh phúc cả đời của mình…

Bệnh tình Viên Tiệp thế nào bà biết rất rõ.

Lỡ như Sở Tự không phải thực lòng thích Viên Tiệp mà chỉ vì áy náy, vì trách nhiệm thì chỉ sợ căn bệnh sẽ tiếp tục tái phát, đối với Sở Tự chính là liên lụy cả đời, không bằng chấm dứt ngay từ bây giờ.

Cho dù cả đời phải sống trong cô độc thì vẫn tốt hơn.

Sở Tự lập tức sửng sốt, cậu hoàn toàn không ngờ bà lại vì mình mà suy nghĩ tới vậy: “Không phải, không phải đâu dì, con không phải vì áy náy mà ở cùng một chỗ với anh Viên, anh ấy cũng không dây dưa. Là vì con thích anh ấy nên mới tiến tới, người chủ động thổ lộ cũng là con, bệnh tình cùng chuyện năm đó… sau này con mới biết.”

“Con thực thương anh ấy, tựa như anh ấy thương con vậy, chúng con sẽ sống với nhau thực hạnh phục.” Sở Tự nghiêm túc cam đoan.

Bà Viên vẫn có chút nghi ngờ: “Con thực sự… là vì thích Quân Hồng mới ở cùng một chỗ với nó sao? Không lừa dì chứ?”

Hồi đó Sở Tự không hề yêu thích Viên Tiệp, mà Viên Tiệp che dấu tâm tư cũng quá sâu, bà không hề nhận ra con mình thích Sở Tự đến vậy…

Trong mắt bà, Viên Tiệp vừa có bệnh lại vừa yêu thích Sở Tự như vậy, không có việc gì là không thể làm cả. Thực không thể nào tưởng tượng, Sở Tự rốt cuộc sao lại thích Viên Tiệp.

“Thực sự a dì. Con yêu anh Viên, đời này trừ bỏ anh ấy, con không muốn ở cùng một chỗ với ai khác. Dì, dì biết rõ tính con mà, nếu không phải bản thân con yêu thích, cho dù là cha mẹ ép buộc con cũng không nghe theo.” Sở Tự đặc biệt nhấn mạnh điểm này.

Bà Viên trầm mặc hồi lâu, cảm thấy giọng điệu Sở tự không giống giả bộ, trái tim thấp thỏm của bà mới chậm rãi bình ổn lại: “Con nói vậy thì dì an tâm rồi.”

“Hai đứa phải sống thật tốt đấy, trung thu dì dượng chờ hai đứa về.” Bà Viên giống như trút được gánh nặng, sau đó bắt đầu lải nhải căn dặn.


Sở Tự không hề cảm thấy phiền phức, ngược lại lại cảm thấy ấm áp không thôi.

Khi quyết định sẽ cùng Viên Tiệp quay về nhà vào diệp trung thu, tâm tình của cậu thực áp lực cùng bài xích, thế nhưng hiện giờ nghe dì dịu dàng căn dặn những việc hằng ngày mà trở thành chờ mong cùng khao khát.

Sau khi biết Sở tự cùng Viên Tiệp ở cùng một chỗ, cả Viên gia giống như trút được gánh nặng, trước mặt Viên Tiệp cũng không còn e dè bệnh tình anh tái phát nữa.

Trước kia mỗi khi tới ngày nghỉ cuối tuần, bà Viên cùng các thành viên Viên gia luôn tìm cớ gọi Viên Tiệp về nhà, sợ anh một mình ở bên ngoài sẽ suy nghĩ lung tung rồi xảy ra chuyện.

Bây giờ nếu Viên Tiệp chạy về nhà, bà Viên sẽ hỏi: “Sao con lại về đây? Không cùng Tàng Phong ra ngoài chơi đi, hai đứa còn trẻ thì nên làm mấy việc của đám trẻ ấy, về nhà tìm mấy lão già làm gì? Thấy mặt con hoài mẹ với ba con cũng phiền đấy, con có phải người độc thân không có đối tượng đâu.”

“Mẹ, gần nhất Tiểu Tự khá bận rộn.” Lần này đến phiên Viên Tiệp cảm thấy bất đắc dĩ.

Bà Viên cũng rất chú ý tới công việc của Sở Tự, đặc biệt là sau khi biết cậu là người đại diện: “Ồ, gần nhất nó đang bận gì? Đang mang cô bé Phan Nghiên Nghiên kia à? Mẹ thực thích vai diễn trưởng công chúa của con bé, thực hi vọng ngoài đời con bé cũng ở cùng một chỗ với chàng trai đóng vai hoàng đế…”

“Ôi chao, Tàng Phong không phải là người đại diện của Phan Nghiên Nghiên sao? Con nói với Tàng Phong đi, mẹ nghe nói cô bé này đang độc thân, con bảo Tàng Phong thử tác hợp cô bé với chàng hoàng đế kia đi, được không?” Bà Viên thực bác quái nói, sau khi ‘Phong Hoa Ký’ kết thúc, có thể nói bà chính là người đứng đầu trong nhóm fan CP Phan Nghiên Nghiên cùng Giang Diệc Thần.

Viên Tiệp thực bất đắc dĩ: “Mẹ, Tiểu Tự là người đại diện chứ không phải bà mai.”

“Kia bảo Tàng Phong làm phần hai ‘Phong Hoa Ký’ đi, mẹ còn muốn xem…” Bà Viên lập tức thay đổi yêu cầu.

Viên Tiệp: “…”

Không chỉ bát quái về sự nghiệp của Sở Tự, thành viên Viên gia cũng rất quan tâm tới vấn đề cha con Sở Tự tới khi nào mới giải hòa.

Sau khi biết Sở Tự cùng Viên Tiệp ở cùng một chỗ, bà Viên liền túm tay viên Tiệp nhắc nhở: “Quân Hồng, con về nhớ khuyên nhủ Tàng Phong, cha con không nên có thù hằn với nhau, bảo nó mau mau trở về xin lỗi bác Sở của con thì xong chuyện mà. Trước kia nó với ba nó nháo lớn như vậy cũng là vì con, giờ hai đứa đã ở cùng một chỗ rồi, cha con nó còn chuyện gì mà cãi chứ?”

Nếu đổi lại là hai nhà khác, nếu con một nhà vì con nhà khác giải trừ hôn ước mà tự sát, thậm chí còn mắc phải căn bệnh RRLC, cho dù quan hệ hai nhà có tốt cỡ nào cũng sẽ trở mặt thành thù…

Chính là quan hệ của Viên gia cùng Sở gia lại cực kỳ thân thiết.

Viên gia vì muốn bác Sở nguôi giận để Sở Tự sớm quay về nhà mà bức bách con trai mình đi xem mắt, mà Sở Tùng Bách cũng vì con mình tạo thành thương tổn cho Viên gia mà cương quyết không chịu tha thứ cho đứa con trai độc nhất, suốt mười mấy năm qua cũng không hề liên lạc.

Hai nhà sớm đã như một nhà.

Hiện giờ, Sở Tự cùng Viên Tiệp ở cùng một chỗ đúng là việc vui lớn của hai nhà.

Cả Viên gia đều hi vọng Sở Tự có thể sớm ngày giải hòa với Sở Tùng Bách.

“Mẹ, Sở Tự với bác Sở là vì không hợp ý nên mới nảy sinh tranh cãi. Mẹ đừng bảo con khuyên can này nọ, lỡ như khuyên không tốt, hai người lại cãi tiếp thì mẹ đừng có khóc nhá.” Viên Tiệp đang định lên tiếng thì Viên Hà đã giành trước nói ra suy nghĩ của mình, xét theo lập trường của cậu, nếu đổi lại là cậu có một người cha như Sở Tùng Bách, cậu chưa chắc đã làm tốt bằng Sở Tự.

Bà Viên hồi phục lại tinh thần: “Đúng rồi đúng rồi, Quân Hồng, con đừng khuyên gì nhá, chuyện này cứ để cho mẹ. Tàng Phong nhỏ lớn rất nghe lời mẹ, để mẹ bảo ba hai đứa khuyên nhủ bác Sở nữa… Từ khi bác gái hai đứa mất đi, bác Sở lẻ loi một mình cũng thực đáng thương, trung thu này gọi bác Sở mấy đứa qua đi, chúng ta tụ họp một phen.”

“…” Viên Tiệp.


Viên Tiệp còn chưa kịp nói gì, bà Viên đã quyết định hết thảy, ngay hôm sau liền phái Viên lão nguyên soái tới Sở gia tìm Sở Tùng Bách chơi cờ rồi nhân cơ hội dò hỏi một chút.

Viên lão nguyên soái không biết nên mở miệng thế nào, chỉ đành nói bóng nói gió: “Ôi chao lão Sở, mấy năm nay cứ một thân một mình, trừ bỏ làm việc cũng chỉ biết làm việc, ông không thấy cô đơn à?”

“Mấy năm nay đều như vậy, hơn nữa trong nhà còn có người làm, công việc thì có thư kí, cô đơn gì chứ?” Sở Tùng Bách khó hiểu, tâm trí hoàn toàn đặt vào ván cờ: “Lẽ nào ông định giới thiệu bạn già cho tôi à? Không cần đâu, tình cảm của tôi cùng Vận Chi thế nào ông hiểu mà… Cho dù cô ấy mất rồi, tôi cũng không để người khác làm vợ mình.”

Ông dừng một chút rồi nói thêm: “Sau này đừng hỏi vấn đề này nữa, bằng không tôi tuyệt giao với ông đấy.”

“Không không không, tôi không phải có ý này.” Viên lão nguyên soái vội vàng phủ nhận, ông nào có ý vấy bẩn tình yêu của bạn mình.

Sở Tùng Bách khó hiểu nhìn qua.

“Ý tôi là, ông cô đơn một mình như vậy… có nghĩ tới đứa nhỏ không?”

“Đứa nhỏ? Một bó tuổi thế này rồi mà ông bảo tôi làm thụ tinh ống nghiệm à? Thôi thôi, một mình tôi cho yên tĩnh, có thêm đứa nhỏ lại phải chăm chăm chút chút, Vận Chi mất rồi, một mình tôi không đủ kiên nhẫn đâu.” Sở Tùng Bách thực chuyên chú vào ván cờ, chỉ nghĩ xem đi nước nào thì tốt hơn.

Viên lão nguyên soái vỗ bàn: “Ai bảo ông kiếm đứa nhỏ khác chứ, ý tôi là Tàng Phong… đã mười mấy năm rồi, chẳng lẽ ông không nhớ nó, không muốn nó về nhà à?”

“Ông nhắc tới đứa ngỗ nghịch đó làm gì?” Vừa nghe thấy tên Sở Tự, sắc mặt Sở Tùng Bách lập tức xụ xuống, quân cờ trong tay cũng rớt xuống bàn: “Không phải tôi đã nói rồi à? Nếu nó muốn theo đuổi nhân sinh mà nó muốn thì từ nay về sau tôi xem như không có đứa con này.”

Viên lão nguyên soái thực không ngờ đã qua nhiều năm như vậy mà tính tình Sở Tùng Bách vẫn cứng nhắc hệt như xưa, ông bất đắc dĩ nói: “Lão Sở…”

Sở Tùng Bách giữ gìn tình hữu nghị giữa hai nhà như vậy, Viên lão nguyên soái thực cảm động.

“Ông không cần khuyên tôi, cũng đừng nhắc tới đứa bất hiếu kia. Vì một phút tùy hứng của nó mà hại Quân Hồng nhà ông như vậy, tôi đã nói rồi, trừ phi nó ba quỳ chín lạy tới tận nhà ông cúi đầu nhận sai, bằng không đừng mơ tưởng tôi nhận nó làm con, cũng đừng hòng bước vào cửa nhà này.” Nhắc tới Sở Tự, huyết áp Sở Tùng Bách liền tăng vọt.

Ông vỗ mạnh bàn làm đám quân cờ chấn động nảy lên: “Nó chướng mắt Quân Hồng nhà ông thì tôi đây chướng mắt nó, loại người tự cao tự đại như nó phước phần lắm mới gặp được Quân Hồng, nhắc tới nó tôi lại bực… Thực không hiểu sao tôi lại sinh ra một đứa con như vậy, con hư tại mẹ, đều tại mẹ nó cưng chiều quá.”

“Chính là lão Sở à, Tàng Phong nó đâu có chướng mắt Quân Hồng a…” Sở Tùng Bách giữ gìn nhà bọn họ như vậy, ngay cả con trai độc nhất cũng quyết tâm từ bỏ, Viên lão nguyên soái quả thực rất cảm động, thế nhưng ông vẫn phải nói: “Tàng Phong nó không có ý kiến gì với Quân Hồng cả, nguyên nhân năm đó nó bỏ nhà đi không phải vì Quân Hồng mà là vì ông a, nó muốn chống đối ông chứ không phải ghét bỏ gì Quân Hồng.”

“Nó nói vậy với ông à? Ông liên lạc với nó à, đừng có tin mấy lời ngon ngọt của nó… Chẳng qua ở bên ngoài khổ quá, biết tôi không chịu tha thứ nên mới định dụ ông để tìm cơ hội về nhà đấy. Ông đây nếm biết bao nhiêu gian khổ rồi, còn nhìn không thấu mưu ma chước quỷ của nó à, nó tổn thương Quân Hồng tới như vậy, hiện giờ nói vài câu rồi muốn về à?” Sở Tùng Bách thực sự tức giận, ngay cả ánh mắt cũng đỏ ngầu sung huyết: “Cho dù ông cùng Quân Hồng nguyện ý tha thứ cho nó nhưng tôi thì đừng có hòng. Cho dù Quân Hồng quên đi chuyện cũ, sau này sẽ kết hôn sinh hoạt bình thường, nhưng nếu nó không chịu ba quỳ chín lạy nhận lỗi thì ngay cả cửa cũng không có mà về đâu.”

Đối với đứa con Sở Tự này, ông thực bất đắc dĩ, cũng thất vọng tới cực điểm.

Viên lão nguyên soái vội vàng nói: “Không phải a lão Sở, tôi muốn nói với ông là Quân Hồng nó muốn kết hôn, định hỏi xem ông có muốn tham gia hôn lễ hay không?”

“Quân Hồng muốn kết hôn à, với đứa nhỏ nhà nào, tính tình ra sao, nam hay nữ?” Vừa nghe Viên Tiệp có chuyện vui, ngọn lửa giận trong lòng Sở Tùng Bách lập tức dịu đi, sắc mặt ôn hòa truy hỏi.

Đã qua thiệt nhiều năm, thế nhưng sâu trong thâm tâm ông vẫn cảm thấy thực hổ thẹn với Viên gia.

Viên Tiệp có thể thoát ra khỏi tổn thương mà Sở Tự gây ra, một lần nữa tiến tới hôn nhân thì nỗi buồn phiền trong lòng ông cũng được giải quyết.

Viên lão nguyên soái ho khan hai tiếng, húng hắng giọng: “Cùng Tàng Phong a, mấy năm nay Quân Hồng vẫn giữ liên lạc với Tàng Phong… đứa nhỏ Quân Hồng này giấu cũng thực kín, hai chúng nó không biết tái hợp từ khi nào, hiện giờ tính toán kết hôn, nếu không phải mẹ nó vô tình gặp chúng ở trên đường thì cũng không biết chuyện…”

“Mấy năm nay Quân Hồng vẫn giữ liên lạc với nó?” Sở Tùng Bách khó mà tin nổi.

“Ông cũng biết Quân Hồng mắc chứng RRLC mà, ngay cả tự sát cũng dám làm… có vài thời điểm nó căn bản không thể khống chế bản thân, nó quá yêu thích Tàng Phong nên giấu tôi với mẹ nó, lén lút dây dưa Tàng Phong, dây dưa sao giờ ở cùng nhau rồi, còn tính toán kết hôn.”

“Trung thu này Tàng Phong với Quân Hồng định về nhà cùng tụi tôi ăn bữa cơm, chính thức bàn bạc chuyện này, ông xem… ông có muốn qua không.” Viên lão nguyên soái do dự hỏi.

Sở Tùng Bách nghe vậy thì cơn giận lại một lần nữa phừng lên, vỗ bàn: “Chuyện quan trọng thế này mà nó không tự mình nói với tôi mà để ông chuyển lời à, nó rốt cuộc có để tôi vào mắt không chứ!”

“Khụ khụ, lão Sở à, Quân Hồng nó còn lén nói với tôi, Tàng Phong hình như không muốn gặp ông, nó không tính toán quay về nhà, nó còn nói, nếu không làm nên sự nghiệp nó tuyệt đối sẽ không về gặp ông, lại càng không nhận sai… Ông xem xem, trung thu ông có muốn qua nhà tôi không?” Viên lão nguyên soái dò hỏi.

Sở Tùng Bách: “…”

Đột nhiên ông có cảm giác bị mọi người cho ra rìa, chân chân chính chính trở thành một ông già cô độc.

Tim đau quá.