Viên Tiệp dừng một chút sau đó đè Sở Tự đang tác quái lại, nghiêm nghị nói: “Tiểu Tự, em đừng nháo.”
“Tôi không nháo.” Sở Tự không chút nghĩ ngợi tiếp tục tác quái.
Viên Tiệp lại đè cậu lại, bình tĩnh nhìn cậu hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Có phải em thấy anh lớn tuổi, thực đáng thương nên muốn bố thí đúng không?”
Bọn họ yêu nhau lâu như vậy, Sở Tự chưa từng yêu cầu tiến thêm một bước. Quan hệ của bọn họ đang ở giai đoạn bão hòa, đột nhiên Sở Tự giống như thông suốt, bất chấp hết thảy muốn phát sinh quan hệ mật thiết với anh.
Viên Tiệp cảm thấy Sở Tự biến hóa lớn như vậy khẳng định có liên quan tới những viên thuốc cậu đã mang đi, Sở Tự đã biết bệnh tình của anh.
Anh không muốn nhận được sự đồng tình hay thương hại từ Sở Tự…
Đó không phải điều anh muốn.
“Tôi thương xót anh, bố thí anh cái gì chứ? Vì căn bệnh rối loạn lưỡng cực à? Hay là vì… vì anh từng vì tôi mà tự sát?” Sở Tự túm lấy tay Viên Tiệp, bình tĩnh nhìn anh.
Viên Tiệp sững sờ.
Tuy đã đoán được Sở Tự đã biết chuyện, thế nhưng anh thực không ngờ cậu lại nói toạc ra như vậy.
“Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi không phải người thiện lương như vậy. Chỉ cần tôi nghĩ rằng điều đó là đúng, cho dù tất cả mọi người trên thế giới nói tôi sai thì tôi vẫn không chấp nhận, cho dù bị đánh tới máu chảy đầu rơi, tôi cũng không vì đồng tình mà ở cùng một chỗ với anh…” Sở Tự gần như thẳng thừng bày tỏ: “Tôi muốn làm tình với anh, ở cùng một chỗ với anh thuần túy chỉ vì tôi thích anh, muốn ở bên anh, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Nếu cậu không thích Viên Tiệp, lúc nghe thấy chuyện này có lẽ cậu sẽ áy náy, sẽ bất an… Thế nhưng tuyệt đối sẽ không vì thế mà quyết định ở cùng một chỗ với đối phương.
Lý do cậu làm vậy chỉ có một, chính là cậu thích Viên Tiệp.
Nhận được lời tỏ tình, Viên Tiệp sững sốt, sau một lúc lâu vẫn không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Sở Tự.
Sở Tự nắm lấy tay anh: “Anh Viên, hôm nay là lễ tình nhân, ở cùng một chỗ với tôi đi. Tôi muốn hoàn toàn kết hợp với anh.”
Thật lâu sau Viên Tiệp vẫn im lặng.
“Này… này thực sự quá gấp gáp, anh nghĩ chúng ta nên đợi tới lúc kết hôn rồi hẵn…” Qua một hồi lâu, anh mới do dự mở miệng, anh sợ mình không thể khống chế bản thân mà tổn thương Sở Tự.
Hơn nữa bản năng tuân theo truyền thống làm anh nghĩ rằng những chuyện thế này nên chờ sau khi kết hôn rồi mới làm.
Cũng chính vì nguyên nhân này nên trước kia anh cùng Sở Tự có hôn ước lâu như vậy mà quan hệ chẳng chút nào tiến triển.
Sở Tự trực tiếp đánh gãy, thẳng thừng hỏi: “Anh có yêu tôi không?”
Giữa hai bọn họ cần có người chọt thủng tầng cửa sổ ngăn cách này, phải dũng cảm thì quan hệ mới có thể tiến tới.
Viên Tiệp không thể, kia cứ để cậu làm…
“Anh đương nhiên yêu em.” Viên Tiệp không chút do dự trả lời, vì yêu nên anh mới cố nhẫn nhịn chờ đến ngày thành hôn, cho dù bản thân đau đớn khó chịu anh vẫn muốn cho Sở Tự cơ hội đổi ý.
Sở Tự chém đinh chặt sắt: “Vậy làm tình với tôi.”
“Em xác định?” Viên Tiệp quyết định cho Sở Tự cơ hội cuối cùng… nếu Sở Tự không nắm bắt cơ hội này, kiên quyết muốn ở cùng một chỗ với anh, như vậy anh sẽ không cho cậu cơ hội đổi ý, cho dù chết anh cũng kéo cậu theo…
“Tôi xác định.” Sở Tự đồng dạng cũng không chút do dự nói. Chuyện mà cậu đã nhận định, cho dù chín con trâu cũng không lay chuyển được…
Khoảnh khắc lời nói Sở Tự phát ra, Viên Tiệp lập tức xoay người đè trên người Sở Tự, một bàn tay luồng vào trong tóc giữ chặt đầu cậu, sau đó đặt xuống một nụ hôn thật sâu.
Sở Tự không chút sợ hãi nhiệt tình đáp lại.
Loáng cái cả hai đã lột sạch quần áo vướng víu trên người, hai thân thể trần trụi áp sát vào nhau.
Thân hình của Viên Tiệp thuộc dạng lúc mặc đồ nhìn khá gầy gò nhưng cởi ra liền có da có thịt, lúc này Sở Tự mới phát hiện anh cư nhiên có tám khối cơ bụng, quả thực yêu thích không muốn buông tay. So ra, Sở Tự là nhân viên văn phòng hiển nhiên gầy yếu hơn nhiều, cơ thể tuy không có sẹo nhưng cũng không có cơ bắp…
Hai người ôm hôn nồng nhiệt, da thịt không ngừng ma xát, ngay cả bầu không khí lạnh lẽo cũng bị nhiệt tình của bọn họ châm nóng hừng hực…
Trêu chọc lẫn nhau hồi lâu, Viên Tiệp tựa hồ không biết tiếp theo nên làm gì, có chút lúng túng nhìn Sở Tự đang bị mình đè dưới thân.
Sở Tự trực tiếp lấy bao cùng tuýp gel bôi trơn đã mua tối qua trong túi áo ngủ đưa cho Viên Tiệp: “Ưm.”
Sở Tự chưa từng làm bên tiếp nhận, tuy là gay nhưng trước giờ cậu vẫn luôn đảm nhiệm vai trò 1, cũng chưa từng có suy nghĩ làm 0. Thế nhưng thấy bộ dáng Viên Tiệp hiển nhiên không phải 0, Sở Tự liền thỏa hiệp, lần đầu tiên làm 0 rất đau, cậu không nỡ để Viên Tiệp chịu khổ, cậu muốn anh phải luôn vui sướng hạnh phúc… Viên Tiệp tốt như vậy, hẳn nên nhận được những điều tốt nhất…
Thụ cứ để cậu làm là được rồi.
Cậu thực sự rất thích Viên Tiệp.
Viên Tiệp chỉ có tri thức lý luận mà không có kinh nghiệm thực tiễn, Sở Tự có kinh nghiệm thực tiễn nhiều nhưng đều là 1, chưa từng có kinh nghiệm làm 0, hai người kết hợp lại một chỗ, dưới sự chỉ đạo lắp ba lắp bắp của Sở Tự cuối cùng cũng tiến hành tới bước cuối cùng. Tư vị lần đầu tiên làm 0 đối với Sở Tự quả thực là vừa đau đớn lại vừa sảng khoái, nháy mắt Viên Tiệp Tiến vào, lưng cậu liền túa đầy mồ hôi lạnh.
Sở Tự đau tới run rẩy, thực khó lý giải những người yêu trước của mình vì cái gì lại muốn làm 0, cậu chỉ có thể không ngừng hút khí lạnh: “Tê ~”
Âm thanh của Viên Tiệp không còn trong trẻo như trước mà trở nên khàn khàn, thấy Sở Tự đau tới túa mồ hôi lạnh, trong lòng anh cũng đau đớn vô cùng: “Có cần anh lui ra ngoài không.”
Nói xong, Viên Tiệp liền muốn rút lui.
Sở Tự vội vàng giữ anh lại: “Ngàn vạn lần đừng có lùi, anh tiếp tục đi… Tôi nghe nói thời điểm này nếu lùi ra ngoài thì lại càng khó chịu hơn, hơn nữa cứ lùi bước như vậy thì đến bao giờ mới thành công, không bằng cứ dứt khoát tiến thẳng một phen…”
Kinh nghiệm thực tiễn của cậu dù sao cũng phong phú hơn Viên Tiệp.
“Ừm…” Lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên lưng Sở Tự, Viên Tiệp cố dồn sức.
Kết quả…. quả thực là đau muốn chết luôn.
Tới lúc sau, Viên Tiệp quả thực có chút mất khống chế, không có cách nào ngừng lại.
“Tốt lắm, tốt lắm, chính là như vậy, tiếp tục…” Sở Tự cảm giác sau trải nghiệm này mình nhất định sẽ sinh ra ám ảnh, thế nhưng lo nghĩ tới chứng bệnh của Viên Tiệp, tuy đã làm 1 nhưng để không tạo ra ảnh hưởng không tốt cho đối phương, Sở Tự vẫn không ngừng khích lệ.
May mắn sau khi qua được khoảng thời gian đau đớn nhất, cảm giác cũng không quá khó chịu, Sở Tự cũng chậm rãi cảm nhận được chút vui sướng… tùy ý để Viên Tiệp đưa mình trầm luân vào đại dương dục vọng.
Làm xong.
Sở Tự nghĩ, mình thực thực rất rất yêu Viên Tiệp.
Trải nghiệm qua lần đầu tiên, hai người nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu lần thứ hai.
Lần này thời gian kéo dài hơn, mà cảm giác cũng tốt hơn rất nhiều.
Sở Tự còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, Viên Tiệp đột nhiên rướn người hôn nhẹ lên môi cậu, không hề mang theo chút dục vọng nào: “Tiểu Tự, em là của anh.”
“Ừm, tôi là của anh…” Sở Tự dùng thân thể đầy mồ hôi của mình ôm lấy Viên Tiệp, dùng giọng điệu khẳng định đáp lại.
Cậu dừng một lát rồi bổ sung: “Anh cũng là của tôi.”
“Anh là của em.” Viên Tiệp thực vui sướng cười rộ lên, khóe môi cũng đặc biệt nhếch lên thật cao.
Nhìn gương mặt tươi cười của anh, Sở Tự cảm thấy trong lòng thực ngọt, đồng thời chút đau đớn vừa nãy chẳng đáng kể chút nào.
Ai bảo cậu yêu thích Viên Tiệp đến vậy cơ chứ.
Chỉ cần Viên Tiệp vui vẻ, hiện giờ bảo cậu làm gì, cậu cũng nguyện ý.
Cho dù Viên Tiệp muốn mạng của cậu, cậu cũng sẵn lòng giao cho anh.
Viên Tiệp quá mức hưng phấn, thấy Sở Tự không phản đối liền túm chặt lấy tay cậu: “Tiểu Tự, chúng ta kết hôn đi.”
“…” Sở Tự.
Loáng cái đã cầu hôn rồi, này rốt cuộc là tiết tấu gì vậy?
Vì cái gì rõ ràng cậu là bên thụ nhưng lại có cảm giác mình vừa cưỡng đoạt trong sạch của người ta rồi bị bắt phụ trách a?
Sở Tự khựng một chút, bình tĩnh nhìn Viên Tiệp, gần như là khẳng định nói: “Tôi nhất định sẽ kết hôn với anh.”
“Thực tốt.” Viên Tiệp vui sướng tới kích động, vừa nãy chỉ là thuận miệng thôi, không hề có ý bức ép Sở Tự phải kết hôn với mình, thế nhưng được Sở Tự quả quyết đáp lại như vậy, quả thực ngoài ý muốn.
Lúc này, chuông báo thức của hai người cùng lúc vang lên. Liếc nhìn thời gian, phát hiện đã bảy giờ.
Sở Tự hỏi Viên Tiệp: “Muốn đi làm không?”
“Anh không đi.” Viên Tiệp phấn khích vô cùng.
Sở Tự gật gật đầu: “Vừa vặn, hôm nay tôi cũng không muốn đi.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng gọi điện xin nghỉ.
Sau khi cúp máy lại liếc mắt một cái rồi lại lao vào gặm nhắm nhau, suốt cả ngày lễ tình nhân, hai người cơ hồ không rời khỏi chiếc giường, ngay cả cơm nước cũng gọi đồ ăn bên ngoài rồi bảo người máy đưa vào phòng…
*****
Lễ tình nhân này của hai người quả thực ngọt ngào tới không thể ngọt ngào hơn, thế nhưng bên Đàm Thành lại không được tốt đẹp như vậy.
Từ khi Hiên Viên gia rơi đài, người nhà Hiên Viên Hoàng đều bị tống vào tù, bản thân Hiên Viên Hoàng được nhóm trưởng bối bảo hộ tuy không bị túm vào việc này, thế nhưng hiện giờ cũng chỉ còn hai bàn tay trắng.
Lúc này, tiểu tình nhân minh tinh Lâm Khinh Vũ do một tay gã nâng đỡ nghĩ tình Hiên Viên Hoàng là người đàn ông đầu tiên của mình, hơn nữa cũng là người duy nhất mình không cần ngụy trang, Lâm Khinh Vũ đã thu lưu Hiên Viên Hoàng, thuê một căn hộ ở bên ngoài cho đối phương, thường xuyên lén lút hẹn hò.
Lễ tình nhân này Đàm Thành vốn có lịch quay phim.
Lâm Khinh Vũ thừa dịp này gọi Hiên Viên Hoàng tới nhà Đàm Thành chơi trò tình thú.
Đàm Thành đặc biệt xin nghỉ một ngày quay về tạo bất ngờ cho Lâm Khinh Vũ, đồng thời giải hòa mâu thuẫn mấy hôm nay. Lúc hai người kia đang nhiệt tình quấn lấy nhau giao cấu thì Đàm Thành mở cửa bước vào…
Đàm Thành không dám tin vào mắt mình, sắc mặt xanh mét.
Thực không thể nào hiểu được, Lâm Khinh Vũ sao lại dám… sao lại dám dẫn người vào nhà bọn họ.
“Đàm… Đàm Thành, anh… anh nghe em giải thích a Đàm Thành…” Lâm Khinh Vũ sợ tới trắng bệch cả mặt, lập tức đẩy Hiên Viên Hoàng đang đè trên người mình qua một bên.
Lâm Khinh Vũ quả thực luyến tiếc Hiên Viên Hoàng, thế nhưng Đàm Thành… Đàm Thành mới là người cậu yêu nhất a.
Đang phút thích thú bị đẩy ra, Hiên Viên Hoàng bất mãn ôm chầm lấy Lâm Khinh Vũ, khiêu khích nhìn Đàm Thành: “Cục cưng, em để ý tới nó làm gì? Không phải em chỉ lợi dụng nó để nổi tiếng thôi sao, hiện giờ người đại diện cũ của nó hại em như vậy, nó lại không thể cung cấp tài nguyên cho em, còn để ý tới nó làm gì? Đến, chúng ta tiếp tục…”
“Em—– không cần giải thích nữa, Lâm Khinh Vũ, chúng ta chia tay.” Đờ đẫn nhìn hết thảy trước mắt, chẳng chút luyến tiếc Lâm Khinh Vũ, lạnh lùng quay đầu bỏ đi.
Trước khi đi còn không quên đóng cửa lại cho đôi cẩu nam nam kia.
Những lời Sở Tự nói quả nhiên là thật, Lâm Khinh Vũ… chỉ là một tên điếm.