Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 57

Đầu óc Sở Tự trống rỗng: “Cậu nói cái gì?”

Cậu căn bản không biết Ân Giác nói cái gì, cũng không hiểu sau khi mình rời đi, Viên Tiệp mắc chứng hậm hực tự sát là có ý gì.

Là giả đi?

Điều này sao có thể là thật chứ?

Khi đó quan hệ của cậu cùng Viên Tiệp căn bản không tốt như vậy, bình thường gặp mặt cũng không nói mấy câu, trong mắt Sở Tự, vị hôn phu theo hôn ước này rõ ràng có hay không cũng chẳng sao.

Viên Tiệp sao có thể vì cậu giải trừ hôn ước mà hậm hực tự sát?

“Tôi nói bản lĩnh của cậu thực lớn a Sở đại thiếu gia. Năm đó cậu mặc kệ hết thảy nhẹ nhàng thanh thản bỏ đi, thế nhưng Viên Tiệp có hôn ước với cậu thì lại vì thế mà mắc chứng bệnh hậm hực, tự sát mấy lần a.” Ân Giác châm chọc lập lại, ánh mắt cũng tràn đầy căm ghét.

Sở Tự sững sờ.

Cậu không muốn tin Ân Giác… thế nhưng lại không tìm ra lý do đối phương nói dối.

Ân Giác thấy Sở Tự sững sờ đứng đó liền nhân cơ hội túm lấy tay Trầm Triệt, ra lệnh: “Đi theo tôi!”

“Tôi nói rồi, hôm nay có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng tổn hại hay cường ép Trầm Triệt. Ân đại thiếu gia, hẳn cậu không muốn chuyện này truyền tới tai cha mình đi, tôi nghĩ cậu biết nên làm thế nào…” Mắt thấy Trầm Triệt bị Ân Giác lôi đi, Sở Tự vội vàng hồi phục tinh thần cản lại: “Tuy đã bỏ nhà đi nhiều năm nhưng tôi vẫn còn giữ số thông tấn khí của bác Ân, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho bác ấy, hi vọng cậu suy nghĩ kĩ càng.”

Ân gia khác với Sở gia, lão cha của Ân Giác trăng hoa cũng chẳng kém gì lão nha Phan Nghiên Nghiên, con rơi con rớt đếm không hết. Mẹ Ân Giác chết sớm, vị nữ chủ nhân Ân gia bây giờ là mẹ kế của Ân Giác.

Nếu chuyện Ân Giác mượn oai cường ép dân lành ở quán bar truyền tới tai gia chủ Ân gia thì đúng là khó nói…

Cho dù gia chủ Ân gia rất thương yêu Ân Giác nhưng đám em trai em gái kia của Ân Giác chắc chắn sẽ nhân cơ hội này bắt lỗi.

Quả nhiên, vừa nghe thấy những lời này của Sở Tự, sắc mặt Ân Giác lập tức biến đổi: “Sở Tự, cậu——”

“Tôi sao?” Sở Tự không chút sợ hãi.

“Giỏi, cậu giỏi lắm.” Ân Giác hung tợn nhìn Sở Tự, bất quá quả thực không có cách nào đối phó người này, cuối cùng chỉ đành đảo mắt nhìn về phía Trầm Triệt vẫn im lặng nãy giờ: “Hôm nay nể tình Sở đại thiếu gia, tôi tha cho em một lần, núi xanh còn đó không lo thiếu củi đốt, Trầm Triệt, em chờ đó.”

Trầm Triệt vẫn không nhúc nhích, không đáp lại.

Sở Tự trực tiếp chắn ở giữa Trầm Triệt cùng Ân Giác: “Tôi mỏi mắt mong chờ.”

Ân Giác không đáp lại, chỉ hung tợn trừng Sở Tự rồi búng tay dẫn theo đám vệ sĩ hung mãnh bỏ đi.

Tuy hiện giờ Sở Tự đã bỏ nhà đi thiệt nhiều năm nhưng xét ra thì Sở Tự vẫn là đứa con trai độc nhất của Sở Tùng Bách cùng Phùng Uẩn Chi, gia thế quá cường hãn.

Cho dù hiện giờ Sở Tự chỉ có hai bàn tay trắng, thế nhưng chỉ cần quay về nhà nhận sai thì nhóm thân tín của cha mẹ Sở Tự chắc chắn sẽ bỏ qua chuyện cũ, đắc tội hoặc cứng đối cứng với Sở Tự quả thực không có chút ưu đãi nào.

Nói không chừng Sở Tự vì bị anh khích mà chạy về nhà, kia mất nhiều hơn được.

Ân Giác tính toán rất khôn khéo, Sở Tự cũng đoán được suy nghĩ của vị thiếu gia từ nhỏ đã sống trong mưu toan tính toán này, liền đứng im đó không nhúc nhích, thẳng tới khi Ân Giác đi rồi, cậu mới nhíu chặt mày.


“Đêm nay thực sự rất cám ơn ngài Sở.” Chờ Ân Giác đi rồi, Trầm Triệt mới cám ơn Sở Tự.

Qua cuộc nói chuyện của Sở Tự cùng Ân Giác vừa nãy, Trầm Triệt đại khái cũng nhìn ra người đại diện vẫn luôn dây dưa đòi ký kết với mình không phải người bình thường, rất có thể là một vị thiếu gia nhà giàu như Ân Giác, vì nháo loạn với gia tộc nên mới bỏ nhà đi, quyết tâm thực hiện giấc mộng làm người đại diện…

Mà bối cảnh của vị này so với Ân Giác lại còn hiển hách hơn một chút. Vì thế Ân Giác mới đặc biệt kiêng kị.

Sở Tự lắc đầu: “Không cần khách khí, này là việc nên làm.”

“Vẫn phải cám ơn anh a.” Thái độ của Trầm Triệt thực khiêm tốn.

Cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, Sở Tự không còn tâm tư tiếp tục nói chuyện: “Thời gian không còn sớm, cậu về nghỉ ngơi trước đi. Ân Giác tạm thời sẽ không tìm cậu gây chuyện đâu, hôm nào chúng ta liên lạc lại, có việc gấp thì cứ gọi cho tôi.”

Nếu là vài hôm trước Trầm Triệt nguyện ý nói chuyện như vậy, Sở Tự nhất định sẽ tung hết võ mồm thuyết phục Trầm Triệt ký khế ước, trở thành nghệ nhân của mình.

Chính là hiện giờ…

Sau khi nghe Ân Giác nói chuyện kia, trong đầu cậu chỉ có mỗi hình ảnh Viên Tiệp, căn bản không có cách nào để tâm tới công việc.

Viên Tiệp thật sự đã vì cậu mà tự sát sao?

Từ khi đó anh đã thương cậu như vậy rồi sao?

Trên đường trở về đầu óc Sở Tự cứ loạn thành một đoàn, cẩn thận hồi tưởng cùng phân tích những sự việc đã phát sinh từ khi bọn họ gặp lại tới khi quyết định ở cùng một chỗ, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình quả thực không làm tròn bổn phận người yêu.

Hơn nữa khoảng thời gian này vì tập trung vào chuyện ký kết Trầm Triệt, cậu đã quá lơ là Viên Tiệp.

Làm người yêu, cậu quả thực không hợp cách.

Sở Tự vội vàng chạy về nhà, lo lắng đẩy cửa ra, phát hiện cả căn hộ tối đen. Cậu có chút hoảng hốt, hồi tưởng lại những lời Ân Giác nói, Sở Tự cuống quít bật đèn, vội vàng chạy tới phòng Viên Tiệp, vừa mở cửa ra thì thấy anh đang im lặng ngồi trước bàn làm việc.

“Em đã về rồi a Tiểu Tự.” Thấy cậu bước vào, Viên Tiệp đặt quyển sách trong tay xuống, ôn nhu nhìn qua.

Quả thực bình thường đến không thể bình thường hơn.

Hoàn toàn không nhìn ra anh là người mắc chứng bệnh hậm hực từng tự sát mấy lần mà Ân Giác nói….

Nháy mắt nhìn thấy anh, Sở Tự liền an tâm hẳn, bất quá cũng có chút hoang mang, những lời Ân Giác nói là thật sao? Viên Tiệp thực sự đã vì cậu mà bị hậm hực tự sát?

Là Ân Giác lừa cậu?

Hay Viên Tiệp che dấu quá sâu?

Viên Tiệp đứng dậy đi tới trước mặt Sở Tự, ôn nhu hỏi: “Hôm nay thế nào? Đứa nhỏ ở quán bar kia đồng ý ký kết với em chưa?”

Đối với sự nghiệp của Sở Tự, Viên Tiệp có vẻ rất lý giải cùng bao dung.

“Tôi cứ ra ngoài như vậy miết, anh không ghen à anh Viên?” Sở Tự bình tĩnh nhìn anh, đột nhiên túm lấy tay anh hỏi như vậy.


Cậu lăn lộn trong giới này đã rất nhiều năm…

Người trong giới mắc phải chứng bệnh hậm hực là rất cao, Sở Tự cũng biết rõ những người ngoài mặt càng lãnh tĩnh càng lạc quan thì nội tâm lại càng yếu ớt mẫn cảm.

Cậu không tìm ra chút dị thường nào ở Viên Tiệp, chỉ có thể cẩn thận thử một chút.

Viên Tiệp mỉm cười, lắc đầu: “Này là công việc của em, anh cũng không phải con gái, việc gì phải ghen tức.”

Thực sự là bình thường tới không thể bình thường hơn.

Thế nhưng trong lòng Sở Tự vẫn cứ hoài nghi, không có cách nào an tâm, quan hệ của cậu cùng Ân Giác tuy không tốt lắm nhưng cậu không tìm ra lý do đối phương phải nói dối như vậy…

“Anh Viên.” Sở Tự đột nhiên ôm chầm lấy Viên Tiệp.

Đối với hành động bất ngờ của Sở Tự, Viên Tiệp có chút kinh ngạc, bất quá cũng thực vui sướng ôm lại cậu, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy, Tiểu Tự?”

Anh thực thích Sở Tự chủ động tiếp cận, chủ động vùi vào lòng anh như vậy. Nó làm anh có cảm giác Sở Tự thực cần mình, thực ỷ lại mình.

“Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy mình thực là một người yêu vô trách nhiệm, gần nhất quá bận rộn nên không có thời gian ở bên anh… thực xin lỗi.” Ôm chặt Viên Tiệp, Sở Tự đột nhiên hồi tưởng lại, những người yêu trước kia của cậu tựa hồ vẫn luôn lấy lý do cậu quá để tâm vào sự nghiệp mà chia tay.

Khi ấy còn quá trẻ nên Sở Tự không quá để ý

Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, khi ấy quả thực không đếm được bao nhiêu lần cậu vì Đàm Thành gọi tới mà vứt bỏ người yêu chạy đi làm việc, đối phương vì thế mà tranh cãi, cậu còn bảo đối phương không hiểu chuyện, không lý giải… Cậu đúng là một người yêu tồi, khó trách những cuộc tình của cậu đều không thể kéo dài.

Những người đó không trực tiếp chia tay thì cũng lén lút ngoại tình, quả thực cậu không có tư cách nào trách cứ người ta.

Sở Tự tự kiểm điểm bản thân, quyết tâm lần này tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ.

Cậu biết những người mắc chứng hậm hực không muốn để người khác biết bệnh tình của mình, không thể tùy tiện hỏi. Vì không muốn kích động Viên Tiệp, Sở Tự không dám hỏi han gì, chỉ tự quan sát…

Bất quá trong lòng cũng quyết định, vô luận Viên Tiệp có thực sự mắc bệnh hậm hực hay không, từ nay về sau cậu phải đối xử với đối phương thực tốt, để đoạn tình cảm này sẽ kéo dài mãi mãi.

Viên Tiệp hoàn toàn không biết gì về suy nghĩ trong lòng Sở Tự, chỉ thực hạnh phúc ôm lấy cậu: “Đứa ngốc, gì mà vô trách nhiệm chứ, ai mà chẳng có lúc bận rộn.”

Anh không dám để lộ bộ mặt vặn vẹo vì ghen tị của mình ra trước mặt Sở Tự.

Anh sợ Sở Tự sẽ vì thế mà sợ hãi, trốn tránh anh… khoảng thời gian này tình tự của anh có chút bất ổn… Anh đã sớm tìm tới bác sĩ tâm lý, đã từng trải qua một lần, anh hiểu được mình có thể cố gắng khống chế căn bệnh này.

Con người phải khống chế được chính bản thân mình thì mới xứng đáng làm người.

Hiện giờ Sở Tự mỗi ngày đều đúng giờ về nhà, có thể nhìn thấy cậu mỗi ngày đã thỏa mãn lắm rồi, anh cảm thấy đủ rồi.

“Anh Viên…” Sở Tự kêu khẽ một tiếng, tầm mắt hai người tiếp xúc… sau đó ôm chặt lấy nhau, trao một nụ hôn.

Tối đó Sở Tự hành động tự nhiên như bình thường, sau khi tâm sự một buổi với Viên Tiệp thì trở về phòng. Bất quá khi nằm trên giường thì lại trằn trọc không có cách nào ngủ được… Nghi ngờ bị loại bỏ, biểu hiện của Viên Tiệp cũng thực bình thường, thế nhưng Sở Tự không có cách nào thuyết phục bản thân quên đi chuyện này, quên đi hết thảy những lời Ân Giác đã nói.

Tới tận khuya, Sở Tự lặng lẽ leo xuống giường, nhẹ tay nhẹ chân lẻn vào phòng Viên Tiệp…

Viên Tiệp không có thói quen khóa cửa, mà Sở Tự cũng không tùy tiện vào phòng anh lục lọi tìm kiếm đồ đạc khi anh không có mặt, thế nhưng vì tìm kiếm đáp án, Sở Tự quyết định phá lệ một phen.

Nhìn Viên Tiệp đang ngủ say trên giường, Sở Tự ngừng thở, rón ra rón rén mở ngăn tủ anh thường để thuốc, tìm kiếm nửa ngày cũng không tìm ra loại thuốc nào liên quan tới chứng hậm hực.

Sở Tự nhíu chặt mày, nghi hoặc nhìn về phía Viên Tiệp, chẳng lẽ cậu đoán sai rồi à?

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Sở Tự một lần nữa kéo ngăn tủ, lôi lọ thuốc vitamin ra, trút thử vài viên ra ngửi ngửi.

Quả nhiên, bên trong không phải vitamin.

Đúng lúc này, Viên Tiệp tựa hồ nghe thấy động tĩnh gì đó nên trở mình, có biểu hiện sắp tỉnh lại.

Sở Tự vội vàng buông lọ thuốc thuốc, nhét viên thuốc vào túi áo.