Lúc đầu khi mới dọn tới nhà Viên Tiệp, vì để tạo ấn tượng tốt với người yêu nên Sở Tự vẫn luôn giả bộ cam tâm tình nguyện cùng Viên Tiệp thực hành nếp sống khỏe mạnh ngủ sớm dậy sớm, ăn uống quy luật dinh dưỡng.
Thế nhưng ngày qua ngày, Sở Tự bắt đầu không thể kiên trì nổi nữa.
Ngày nọ, nhân lúc Viên Tiệp bận công tác không về, Sở Tự liền ôm thông tấn khí nghịch suốt đêm, tới tận khuya mới ngủ.
Vì thế sáng hôm sau khi về nhà, Viên Tiệp lại theo thói quen mới sáu giờ đã lôi Sở Tự dậy chạy bộ. Chỉ mới ngủ vài tiếng Sở Tự căn bản không dậy nổi, bản tính cáu bẩn khi bị đánh thức cũng bộc phát, đầu óc hỗn độn dứt khoát nói với Viên Tiệp đang có ý đồ lôi mình dậy: “Anh Viên, trước đó tôi nói anh giúp tôi chỉnh sửa lại thói quen kì thực chỉ là lời nói khách sáo thôi. Khoảng thời gian này tôi mệt chết đi được, tôi nghĩ mình không đổi được đâu, xin anh đó… hôm nay là cuối tuần, anh từ bi để tôi ngủ thêm một chút đi, tôi thực sự chịu không nổi a.”
Bàn tay đang kéo Sở Tự của Viên Tiệp lập tức khựng lại: “…”
Cũng không biết trải qua bao lâu, anh rốt cuộc buông lỏng tay, giúp Sở Tự chỉnh chăn lại rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Trong lúc vô tri vô thức Sở Tự đã phát tiết hết ức chế suốt khoảng thời gian bị kiềm kẹp, sau đó trở mình, tiếp tục ngủ say.
Lúc tỉnh lại lần nữa thì đã hơn mười giờ trưa.
Khó lắm mới được một hôm ngủ thẳng cẳng, Sở Tự thoải mái ưỡn lưng, lúc này mới nhớ ra hình như sáng nay Viên Tiệp có tới gọi mình, hơn nữa còn xảy ra tranh chấp… Giống như các cặp tình nhân khác khi bắt đầu ở chung, thói quen cuộc sống vẫn luôn là vấn đề nan giải gây ra tranh cãi.
Cậu đã không thể chống đỡ nổi nữa.
Vì thế lúc tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên Sở Tự cảm thấy mình nên làm là tìm Viên Tiệp nói rõ ràng.
Cậu không có ý kiến gì về những phương diện khác của Viên Tiệp.
Làm người yêu, Sở Tự cho rằng bao dung khuyết điểm của đối phương là tất yếu, thế nhưng quá tích cực thì… Dù sao, loại chuyện ngủ sớm dậy sớm ăn bữa cơm dinh dưỡng như độ tuổi về hưu này, cậu thực sự chịu hết thấu.
Tuy tổn hại sức khỏe, đảo ngày thành đêm là không tốt… thế nhưng ngẫu nhiên vẫn phải có ngoại lệ.
Sở Tự nhanh chóng mặc quần áo, đánh răng rửa mặt rồi tính toán tìm Viên Tiệp nói chuyện. Thế nhưng khi mở cửa phòng ngủ, thấy Viên Tiệp ngồi cứng đờ như một pho tượng trong phòng khách, cũng không biết đã ngồi đó từ khi nào, Sở Tự bị dọa tới hết cả hồn.
Cậu vội vàng gọi đối phương: “Anh Viên——”
Viên Tiệp thấy Sở Tự đi ra thì lập tức bật dậy, sải bước đi tới nắm lấy tay cậu.
Đây là lần đầu tiên Sở Tự thấy Viên Tiệp mất bình tĩnh tới vậy, nhất thời có chút sững sờ, ngay cả những lời đã chuẩn bị từ sớm cũng không có cách nào mở miệng.
“Tiểu Tự, thực xin lỗi.” Viên Tiệp nắm chặt tay cậu, thực thành khẩn nhận lỗi: “Anh đã nghiêm túc suy nghĩ, con người của anh thực sự quá cứng nhắc, anh đã quản giáo em như binh lính trong quân đội mà không hề nghĩ tới cảm nhận của em, tôn trọng suy nghĩ của em, anh thực sự quá võ đoán… thực xin lỗi, đều là lỗi của anh.”
Không biết anh đã tự kiểm điểm bao lâu rồi.
Sở Tự sợ tới ngây ngốc: “…”
“Anh chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng không biết làm thế nào ở cùng người yêu. Có những điều em nói anh liền nghĩ là thật, khi nãy anh có hỏi người khác, cũng lên mạng tìm hiểu mới biết có vài việc không giống như anh nghĩ, thực xin lỗi, xin em hãy tha thứ cho anh.” Viên Tiệp thâm trầm nhìn Sở Tự, mà bàn tay đang nắm tay cậu cũng ngày càng siết chặt hơn.
Nhìn Viên Tiệp, Sở Tự không biết nên nói gì mới tốt.
Kỳ thực đây cũng là lần đầu tiên cậu nói chuyện yêu đương kiểu này, căn bản cũng không biết làm thế nào nắm bắt tiết tấu.
Thấy Sở Tự không nói lời nào, Viên Tiệp lại càng không nắm bắt được cảm xúc của Sở Tự, lại càng khẩn trương hơn. Đột nhiên, anh đưa tay kéo Sở Tự vào lòng, ôm thật chặt.
Sở Tự bất ngờ không kịp đề phòng bị ôm, cũng sửng sốt không thôi.
Từ ngày bọn họ xác định quan hệ tới giờ, đây là lần đầu tiên Viên Tiệp mạnh mẽ tiếp xúc thân thể với cậu như vậy. Tuy chỉ là một cái ôm đơn giản nhưng cũng đủ làm nhịp tim Sở Tự nảy lên thình thịch.
Quả nhiên, cho dù Viên Tiệp vô vị tới cỡ nào… cậu vẫn thực thích anh…
Viên Tiệp ôm cậu ngày càng chặt hơn, chặt tới mức Sở Tự có cảm giác anh muốn khảm cậu vào cơ thể anh: “Tiểu Tự, thực xin lỗi, xin em đừng rời khỏi anh, anh không biết nên làm thế nào nhưng anh nhất định sẽ sửa.”
Anh thực hoảng loạn.
Anh không biết phải làm thế nào mới có thể lưu giữ Sở Tự lại bên cạnh, vì thế chỉ có thể mở miệng khẩn cầu…
Trước kia Sở Tự không ở cùng một chỗ với anh thì còn đỡ, nhưng nếu Sở Tự đã muốn bắt đầu thì anh không có cách nào tiếp nhận lời chia tay.
“Tôi đâu có nói phải rời khỏi anh a…” Không biết vì cái gì, nghe những lời này của Viên Tiệp, Sở Tự cảm thấy có chút ngọt ngào.
Cậu thực thích anh chủ động như vậy.
Cậu nghĩ, Viên Tiệp khẳng định rất thương mình.
Sở Tự chậm rãi ôm ngược lại Viên Tiệp: “Chẳng qua tôi có chút ý kiến, hi vọng anh đừng chấp hành triệt để những lời mà tôi đã nói. Dù sao công việc người đại diện của tôi, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi đều bị ảnh hưởng từ nghệ nhân, nếu nghệ nhân đột nhiên xảy ra chuyện, cho dù là nửa đêm thì tôi vẫn phải bò dậy xử lý, không giống dạng giờ làm việc cố định như quân bộ, vì thế có đôi lúc tôi không thể cam đoan mình sẽ ngủ sớm. Còn có, nếu là cuối tuần mà chúng ta không có kế hoạch gì đặc biệt thì tôi thực hi vọng bận rộn suốt cả một tuần thì ngày này có thể lười biếng ngủ thẳng cẳng. Ăn uống nữa, tôi biết có rất nhiều loại thực phẩm không tốt cho sức khỏe, thế nhưng làm người thì ai chẳng thích ăn ngon, tôi biết anh lo cho tôi nên tôi sẽ không ăn chúng mỗi ngày, tôi cũng sẽ cố gắng làm theo yêu cầu của anh, nhưng mỗi ngày đều như vậy thì thực sự quá khó cho tôi.”
“Anh có thể bao dung tôi một chút được không? Dù sao hiện giờ anh là bạn trai chứ không phải là cha tôi a.” Trong số những đối tượng từng kết giao, Viên Tiệp là người duy nhất làm Sở Tự thực lòng muốn ở bên nhau suốt đời.
Vì thế khi tới độ tuổi khát cầu một cuộc sống yên ổn, Sở Tự liền kiên nhẫn hơn bao giờ hết.
Không hai người nào trời sinh đã định là hai nửa hòa hợp nhất.
Như vậy nếu muốn phù hợp một cách hoàn mỹ thì phải không ngừng cố gắng hòa hợp với nhau… Đối với Viên Tiệp, Sở Tự thực kiên nhẫn, cũng nguyện ý cùng anh từng chút từng chút hòa hợp.
Nghe Sở Tự nói vậy, tâm tình hậm hực suốt cả buổi sáng của Viên Tiệp mới dần dần bình ổn lại, từng câu từng chữ nói: “Tiểu Tự, anh thực ngu ngốc, nhiều lúc anh không biết xử sự thế nào mới là đúng, anh không biết thay đổi, cứ luôn bảo thủ cứng nhắc. Anh căn bản không đoán được em đang nghĩ gì, vì thế sau này nếu giữa hai chúng ta có vấn đề gì đó, hoặc em cảm thấy anh có điểm nào đó làm em không hài lòng, xin em nhất định phải nói cho anh biết, đừng để trong lòng, được không? Anh nhất định sẽ sửa chữa.”
Khoảng thời gian này Sở Tự quả thực quá phối hợp nên Viên Tiệp căn bản không biết cậu mệt mỏi với lối sống chuẩn mực cứng nhắc đó, anh cứ tưởng cậu thực nguyện ý.
Viên Tiệp bình tĩnh nhìn Sở Tự.
“Chỉ xin em… xin em đừng dễ dàng từ bỏ anh.” Còn nửa câu sau nữa, bất quá Viên Tiệp chỉ để trong lòng, không nói ra.
Sở Tự khẽ đáp lại: “Ừm, tôi biết rồi.”
“Kỳ thực anh không có gì sai cả, chỉ là quá thành thực mà thôi. Sau này nếu cảm thấy tôi có chỗ nào không tốt, anh cũng phải nói thẳng với tôi… như vậy chúng ta lại càng nhanh chóng hòa hợp hơn.” Cũng bởi vì không thể hòa hợp mà biết bao nhiêu cặp tình nhân đã bị chia rẽ, Sở Tự muốn cùng Viên Tiệp luôn ở bên nhau, vĩnh viễn.
Bởi vậy cậu mới hi vọng quá trình hòa hợp của hai người có thể nhanh hơn.
Viên Tiệp nhìn Sở Tự thật lâu, nhìn thế nào cũng cảm thấy mình không thể tìm ra tí ti khuyết điểm nào trên người đối phương, liền không chút nghĩ ngợi nói: “Em không có chỗ nào không tốt cả.”
“…” Sở Tự.
Lời này sao không đáng tin chút nào hết vậy nhỉ.
Sở Tự nghe Viên Tiệp nói mà ngượng ngùng không thôi: “Ôi chao, anh thực là… này có thể xem là anh đang nói mát không?”
Cậu thực sự có chút không thể hiểu được Viên Tiệp.
Có đôi khi không hiểu nhân tình, tình cảm thì khiếm khuyết, không biết nói yêu đương, thế nhưng nhiều lúc lại có cảm giác anh đặc biệt dụ dỗ, lại còn biết nói những lời tâm tình ngọt ngào… thế nhưng sự thực là anh không hề biết.
“Tiểu Tự, anh có thể hôn em không?” Viên Tiệp không tiếp tục đề tài này nữa, anh bình tĩnh nhìn Sở Tự một lúc lâu, dư quang khóe mắt dừng lại ở môi cậu, bất thình thình mở miệng hỏi.
Hôm nay mọi việc biến đổi thực sự quá nhanh.
Anh bức thiết muốn làm điều gì đó để chứng minh mối quan hệ giữa mình cùng Sở Tự.
Sở Tự nghĩ, hẳn là anh lại hôn trán mình, thế nhưng đột nhiên nghe Viên Tiệp hỏi vậy, trái tim cậu vẫn nảy lên thình thịch…
Cậu gật đầu đáp ứng: “Đương nhiên.”
Thế nhưng ngoài ý muốn là lần này Viên Tiệp không hôn trán nữa mà cẩn thận áp tới gần rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt lên đôi môi có chút khô khốc cậu…
Sở Tự cả kinh, vừa định động thì Viên Tiệp đã rụt trở về, nhìn sắc mặt Sở Tự, cứ tưởng là cậu không muốn, anh lập tức giải thích: “Thực xin lỗi, anh không nên…”
Mà Sở Tự thì trực tiếp vươn tay bất ngờ ấn đầu Viên Tiệp trở lại, sau đó chủ động dùng môi mình áp lên môi anh, đồng thời đầu lưỡi cũng vươn ra chạy mở hàm răng, tiếp đó bắt đầu công thành đoạt đất.
Viên Tiệp khiếp sợ không thôi.
Chờ đầu lưỡi linh hoạt như cá chạch của Sở Tự càng quấy mút mát trong miệng hồi lâu Viên Tiệp mới học được, bắt đầu ngây ngốc đáp lại…
Môi lưỡi va chạm, nước bọt giao triền.
Qua một lúc lâu sau, nụ hôn mới chấm dứt.
Lúc này Sở Tự mới hổn hển buông Viên Tiệp ra: “Thế này mới tính là hôn môi!”
Mẹ nó, cậu chịu đựng cái loại tình yêu ông cháu trong sáng này đủ lắm rồi. Nếu chờ tới khi Viên Tiệp chủ động, cậu sợ mình sẽ không chịu nổi mất.
Trải qua chuyện lần này, cuộc sống ở chung của hai người rốt cuộc cũng dần dần đi theo hướng bình thường, Sở Tự không cần mỗi ngày dậy lúc sáu giờ sáng nữa, chỉ khi nào tâm tình tốt mới dậy sớm cùng Viên Tiệp chạy bộ. Bất quá cậu cũng không dậy quá muộn, bình thường tám giờ sẽ dậy, buổi tối không còn đúng mười giờ sẽ tắt đèn nữa, thế nhưng cậu cũng sẽ tự giác ngủ trước mười hai giờ. Về mặc ăn uống cả hai cũng tự điều chỉnh để thích ứng với đối phương, đôi khi Sở Tự sẽ bồi Viên Tiệp ăn các món dinh dưỡng, đôi khi Viên Tiệp sẽ học theo Sở Tự, nếm thử các loại thức ăn nhanh…
Cuộc sống gia đình bình ổn đầm ấm tới mức không thể đầm ấm hơn.
Mà từ sau hôm ấy, quan hệ yêu đương của hai người lại càng thân thiết khắn khít hơn… trừ bỏ không tiến tới giai đoạn làm yêu, những việc khác cũng không sai biệt lắm…