Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 53

Sở Tự lạnh lùng nhìn đám người: “Đây là buổi họp phim mới, vấn đề quan trọng nhất chính là vai diễn mới, tôi nghĩ Nghiên Nghiên không cần phải trả lời những câu hỏi linh tinh kì quái của mấy người, cũng không cần tiếp nhận những câu hỏi liên quan tới vấn đề cá nhân.”

“Phan Nghiên Nghiên là người của giới giải trí, là ngôi sao đang nổi, hiện giờ trên mạng xuất hiện tin đồn liên quan tới tác phong của cô ta, làm dơ bẩn xã hội, Phan Nghiên Nghiên sao có thể lảng tránh những vấn đề này, ngang nghiên từ chối chúng tôi phỏng vấn chứ?” Người đi đầu trong đám phóng viên hùng hùng hổ hổ, ra vẻ lý lẽ nói.

“Đúng vậy, đúng vậy…”

“Hơn nữa Phan Nghiên Nghiên dùng tiền tiến tổ, rất nhiều vai diễn của cô ta đều là dùng tiền mua chứ không phải dựa vào thực lực, này còn không tình là phá hỏng tác phong giới giải trí thì là cái gì?”

Sở Tự nghe vậy thì buồn cười: “Tác phong cá nhân của Nghiên Nghiên có vấn đề? Phá hủy bầu không khí giới giải trí? Giới này dễ bị phá hỏng như vậy à? Ai muốn phá cũng được sao? Lại còn dùng tiền tiến tổ? Phan Nghiên Nghiên chưa từng thông báo mình dùng thực lực để giành lấy vai diễn nha? Cô ấy có tiền, muốn đóng phim thì tự đầu tư, không được à? Mấy người dựa vào cái gì mà tự đặt ra tiêu chuẩn rồi dùng nó xét nét người khác?”

“Hơn nữa, cho dù Nghiên Nghiên dùng tiền mua vai diễn thì sao, cũng đâu phải mua chơi cho vui, cô ấy đóng phim rất nghiêm túc, cũng không ngừng mài dũa rèn luyện diễn xuất. Bắt đầu từ khi đoàn phim bấm máy, Nghiên Nghiên chưa từng có hành vi dựa vào thân phận mà hống hách kiêu căng, vẫn luôn là nữ diễn viên tiến tổ đầu tiên nhưng hơ khô thẻ tre cuối cùng.. Nếu các người cường ngạnh gán mác làm dơ bẩn giới giải trí cho Phan Nghiên Nghiên thì có phải tôi cũng có thể nói các người ghen tị người giàu không hả?” Sở Tự quả thực căm hận đám phóng viên gió chiều nào xuôi theo chiều ấy, hở ra liền ngậm máu phun người này.

Nếu không phải vì đám phóng viên chỉ biết đặt điều bịa chuyện, giới giải trí cũng không biến thành thế này.

Nhóm phóng viên bị Sở Tự hỏi tới cứng họng.

Qua một hồi lâu sau, tên phóng viên cầm đầu mới xanh mặt nói: “Sở Tự, tôi biết anh lợi hại, thế nhưng đừng nói lảng sang chuyện khác, hiện giờ chúng tôi đang hỏi về quan hệ của Phan Nghiên Nghiên cùng ngài Hổ, những bức ảnh trên mạng chính là thật, trong một bữa tiệc, ngài Hổ cũng từng chính miệng nói tên của Phan Nghiên Nghiên là do mình sửa… Rõ ràng là quy tắc ngầm bao dưỡng lại lấy danh nghĩa là cha nuôi, kia không phải phá hư tác phong thì cái gì mới gọi là phá hư tác phong chứ?”

“Ngài Hổ đã có vợ rồi, Phan Nghiên Nghiên dùng tiền tiến tổ, nếu là tiền riêng của cô ta thì chúng tôi tự nhiên không thể chỉ trích, thế nhưng nếu là tiền của vị cha nuôi kia thì quá kinh tởm.”

Người đứng sau vụ này hiển nhiên quyết tâm nhân dịp này dìm chết Phan Nghiên Nghiên.

Sắc mặt Phan Nghiên Nghiên càng lúc càng khó coi.

Sở Tự chặt chẽ bảo hộ Phan Nghiên Nghiên ở phía sau, cười mỉa: “Nói Nghiên Nghiên dùng tiền tiến tổ, tôi thừa nhận. Nhưng quy tắc ngầm, bao dưỡng, nhận cha nuôi gì đó, các người nói có thì chính là có à? Có tin chúng tôi lập tức kiện mấy người tội phỉ báng không hả?”

“Ảnh chụp trên mạng chính là bằng chứng Phan Nghiên Nghiên dựa vào ngài Hổ để kiếm vai diễn! Nếu chuyện này không phải sự thật, vì sao Phan Nghiên Nghiên không chịu tiếp nhận phỏng vấn, chính thức làm sáng tỏ quan hệ của mình với ngài Hổ? Rõ ràng là cô ta đang chột dạ.” Người phóng viên cảm thấy mình đang nắm giữ bằng cớ trong tay, không chút lùi bước nói.

Giọng điệu Sở Tự vẫn rành mạch hệt như lúc đầu: “Vì cái gì phải tiếp nhận phỏng vấn để thanh minh? Lời đồn trên mạng ngày nào chả có, nếu chuyện gì cũng cần ra mặt làm sáng tỏ, ra mặt giải thích, thì đóng phim làm gì nữa, mỗi ngày nhận phỏng vấn là đủ rồi. Thế nhưng làm vậy có thực sự xong chuyện hay không, hay các người lại tiếp tục cắc cớ? Dù sao các người muốn nói gì thì nói mà!”

“Bất quá, một đám tự xưng là phóng viên mấy người, chân tướng sự thực thế nào chẳng thèm biết đến, cứ quơ đại mớ hình trên mạng liền nói là bằng chứng rồi tự xưng là đội quân danh dự muốn đòi lại đạo đức xã hội, các người không cảm thấy mình thực buồn cười à?” Sở Tự cười lạnh, quả thực làm cả đám phóng viên á khẩu.

Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: “Thay vì tin vào mấy lời đồn nhảm trên mạng rồi chạy tới đây chất vấn quan hệ của Phan Nghiên Nghiên cùng ngài Hổ, sao mấy người không có đầu óc một chút mà tìm hiểu xem họ của ngài Hổ rốt cuộc là gì?”

Ngài Hồ chỉ là biệt danh chứ không phải tên thật… trong giới vẫn luôn biết ngài Hổ là ông trùm, thế nhưng tên thật của ông thì rất hiếm người biết.


“Một buổi họp phim tốt đẹp nháo thành như vậy, tôi thấy hôm nay làm hay không làm cũng vậy thôi. Nghiên Nghiên, chúng ta đi——” Sở Tự oán hận đám phóng viên xong liền kéo Phan Nghiên Nghiên vẫn còn bị vây trong trạng thái sững sờ bỏ đi.

Hôm nay dám kéo tới một đám phóng viên không chút nể mặt chất vấn diễn viên…

Nếu không có đoàn phim cùng bên đầu tư ngầm đồng ý, muốn nhân cơ hội này tạo xì căng đan, đánh chết Sở Tự cũng không tin, nếu bọn họ đã không nể mặt Phan Nghiên Nghiên, việc gì cậu phải để ý tới mặt mũi của bọn họ?

Tình người trong giới này quả thực quá nhạt nhẽo.

Nhìn Sở Tự cư nhiên kéo Phan Nghiên Nghiên bỏ đi, tất cả mọi người ở đương trường đều sợ tới há hốc, thực không ngờ lại có người đại diện dám hành động như vậy.

Ngay cả cô bé trợ lý của Phan Nghiên Nghiên vẫn luôn chán ghét Sở Tự cũng phải thay đổi cái nhìn.

Sau khi ngài Hổ gặp chuyện, thái độ của Tinh Quang đối với Phan Nghiên Nghiên sớm đã không còn như xưa, hành động ngăn chặn những tin đồn ác ý trên mạng cũng không quá tích cực.

Cô bé trợ lý này vẫn luôn kính trọng người cô là người đại diện hàng đầu Tinh Quang, luôn xem là thần tượng. (cô ở đây là thầy, người truyền dạy kiến thức)

Thế nhưng hôm nay nếu đổi lại cô vẫn là người đại diện của Phan Nghiên Nghiên thì liệu cô có che chở bảo vệ, vì Phan Nghiên Nghiên mà không chút e dè xé rách da mặt đám phóng viên, oán giận đoàn phim, trách móc nhà đầu tư hay không… Tiểu trợ lý suy nghĩ một chút, dựa theo tính cách xu lợi tị hại luôn đặt lợi ích lên hàng đầu của cô, câu trả lời là không bao giờ.

Nói không chừng, cô còn có thể từ bỏ Phan Nghiên Nghiên…

Đây là sự thực, tiểu trợ lý cũng hiểu được.

Thế nhưng xét về mặt tình cảm, theo Phan Nghiên Nghiên lâu như vậy, tình cảm dành cho Phan Nghiên Nghiên sớm đã vượt xa người cô, hơn nữa Phan Nghiên Nghiên còn đối xử với trợ lý rất tốt, hiện giờ Phan Nghiên Nghiên gặp chuyện, tiểu trợ lý không có khả năng ngoảnh mặt làm ngơ…

Cuộc đời này luôn biến đổi vô thường, hiện giờ trong mắt tiểu trợ lý, để Sở Tự làm người đại diện của Phan Nghiên Nghiên thực sự quá tốt, quá tuyệt vời.

Sở Tự biết rõ thái độ của Tinh Quang đối với Phan Nghiên Nghiên không còn như trước, thế nhưng làm người đại diện, thái độ của cậu lại không hề biến đổi.

Trong tình huống còn khả năng xoay chuyển, Sở Tự cậu tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ bất cứ nghệ nhân nào dưới tay.

Bởi vậy sau khi tức giận rời khỏi trường quay họp phim, Sở Tự trực tiếp gửi công văn cho luật sư, dùng danh nghĩa Phan Nghiên Nghiên muốn tố cáo, lên án những tin đồn vô căn cứ trên mạng.

Sau khi liên lạc với luật sư xong, Sở Tự tiếp tục liên lạc với những người đại diện mình thân cùng nhóm blogger, muốn truy tìm xem kẻ đứng sau lưng hãm hại Phan Nghiên Nghiên rốt cuộc là ai.


Đồng thời cố gắng cứu vãn hình thượng của Phan Nghiên Nghiên trong mắt công chúng.

Sau khi làm xong mọi việc thì cũng tới giờ tan tầm, Sở Tự đang định về nhà thì cô bé trợ lý trước kia vẫn luôn chán ghét cậu đột nhiên cản lại, có chút ngượng ngùng nói: “Đại… đại diện Sở…”

“Làm sao vậy, Tiểu Lý? Có chuyện gì à?” Đối với biểu hiện lúng túng của cô bé, Sở Tự thản nhiên cùng hiền hòa vô cùng.

Làm một người đàn ông, cho dù từng bị xem thường, chán ghét nhưng cậu không có khả năng so đo với một cô bé non nớt chưa từng trải đời.

Thái độ của Tiểu Lý lại càng áy náy hơn, bất quá vẫn sốt ruột nói ra nguyên nhân mình tìm Sở Tự: “Nghiên Nghiên… chị Nghiên Nghiên đang khóc, cảm xúc thực hỏng bét, tôi khuyên mãi mà không được… ngài… ngài tới xem một chút đi.”

“Ừm.”

Sở Tự nghe vậy cũng lo lắng, lập tức đi theo cô bé tới phòng nghỉ của Phan Nghiên Nghiên. Phan Nghiên Nghiên quả thực đang khóc, còn khóc thực thảm.

Phan Nghiên Nghiên là một cô gái xinh đẹp, ngay cả khóc tới nước mắt nước mũi chảy ròng ròng thì vẫn đẹp.

Sở Tự không am hiểu dỗ dành an ủi con gái cho lắm, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh, vừa đưa khăn tay qua vừa nhìn cô nàng trút hết nỗi lòng.

Đợi tiếng khóc của Phan Nghiên Nghiên dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại chút nghẹn ngào, Sở Tự mới ôn nhu hỏi: “Nghiên Nghiên…. em làm sao vậy?”

“Anh… anh Sở, có phải lúc nhìn thấy những tin tức kia, anh cũng nghĩ em là kẻ ghê tởm, làm vợ bé được người ta bao dưỡng đúng không?” Phan Nghiên Nghiên cầm khăn mạnh mẽ lau đi dòng lệ bên khóe mắt, cổ họng nghèn nghẹn, khàn khàn hỏi một câu như vậy.

Hiển nhiên cô nàng đã xem không ít bài viết về chuyện này.

Chính là trước kia chưa từng để trong lòng.

Sở Tự không ngờ Phan Nghiên Nghiên lại chủ động nhắc tới đề tài này, thấy cô nàng hỏi xong lại sắp trào nước mắt, cậu vội vàng nói: “Không có, lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, tôi biết rõ có nhiều lời đồn đãi không thể tin. Hơn nữa, tôi cũng nhìn ra được em không phải loại con gái đó.”

Bởi vì là con gái nên cho dù Phan Nghiên Nghiên là nghệ nhân của mình, Sở Tự cũng chưa bao giờ hỏi han về đời tư của đối phương.

Hôm nay là Phan Nghiên Nghiên chủ động nhắc tới, Sở Tự mới đáp lại.

Lúc chưa gặp Phan Nghiên Nghiên, cậu quả thực có chút nghi ngờ cùng phỏng đoán về nữ minh tinh vừa có tài nguyên vừa được nâng đỡ này, dù sao trong giới này, những chuyện như vậy quả thực không ít.

Vị ngài Hổ kia ở trong giới cũng nổi danh bao dưỡng minh minh, vợ bé nhiều không đếm xuể, vợ chính cũng mặc kệ, con rơi con rớt vô số.

Bất quá sau khi nhận thức Phan Nghiên Nghiên, Sở Tự có thể xác định cô bé này tuyệt đối không phải loại người này.

Bởi vì Phan Nghiên Nghiên làm cậu có cảm giác cô nàng được giáo dục rất tốt, văn hóa ứng xử cũng không thấp, cũng không giống loại con gái ham mê tiền tài ham mê danh vọng mà bán mình, Phan Nghiên Nghiên có vẻ như vì một lý do gì đó mà khiếm khuyết tự tin, thế nhưng vẫn cố gắng theo đuổi giấc mộng của mình, vẫn tin tưởng tình yêu, tin tưởng giấc mơ lọ lem trong truyện cổ tích.

“Em quả thực không phải loại con gái đó, cũng không phải vợ bé hay tình nhân được bao dưỡng… thế nhưng mẹ em thì phải.” Nghe thấy lời Sở Tự, Phan Nghiên Nghiên lập tức rưng rưng nước mắt cười khổ nói.

Từng câu từng chữ của cô bé đều tràn đầy tuyệt vọng đau thương: “Mẹ em chính là kẻ thứ ba vẫn luôn bị mọi người khinh thường mắng chửi, từ nhỏ em đã sống trong ánh mắt dị thường của mọi người.”

“Mà ngài Hổ chính là ba ruột em… còn em, kì thực chỉ là một đứa con riêng, ngay cả ba là ba mà em cũng không thể nói ra trước mặt người khác.” Phan Nghiên Nghiên nghẹn ngào òa khóc.