Lâm Khinh Vũ rất nhanh liền nghe thấy tin Sở Tự từ chức, cậu ta mừng thầm trong bụng, bất quá trên mặt lại không lộ ra chút biểu tình nào, đi tới trước mặt Đàm Thành: “Thật không ngờ đời sống sinh hoạt của anh Sở lại tệ tới vậy, hiện giờ thanh danh đã như vậy, rời khỏi Hán Ngữ làm sao tìm được công việc tốt. Hiện giờ tổng tài đang rất tức giận, hay là để em tìm chú nhờ vả một chút… nhờ chú nói với tổng tài cho anh Sở ở lại, dù sao ảnh cũng làm việc ở đây nhiều năm như vậy.”
Vì công lược Đàm Thành, Lâm Khinh Vũ tự đắp nặn hình tượng cho mình là một diễn viên nhan sắc tài năng không kém nhưng trong sạch tinh khiết, vì không chịu quy tắc ngầm mà nhiều năm qua chỉ đảm đương vai trò đóng thế trong phim hành động.
Sau nhiều năm thất bại, ngẫu nhiên gặp phải người chú đang làm việc bên người tổng tài Hán Ngữ mới được nâng đỡ.
“Không cần, chú tuy là thân thích của em nhưng không nên để chú ấy mắc nợ nhân tình của người ta, vì Sở Tự thì lại càng không đáng… cậu ta căn bản sẽ không thừa nhận phần nhân tình này.” Hiện giờ Đàm Thành có thể nói là ôm một bụng lửa giận về Sở Tự.
Thành tựu cùng ánh hào quang của ảnh đế đã hoàn toàn làm Đàm Thành lâng lâng… hoàn toàn quên đi Sở Tự đã từng bước từng bước trợ giúp mình thế nào, suy nghĩ trong đầu anh ta lúc này là, có lẽ giống như lời fan nói, chỉ vì tư chất mình tốt nên mới đạt được thành công hôm nay.
Lâm Khinh Vũ không ngờ nhanh như vậy đã giải quyết được mối phiền toái Sở Tự, bất quá vẫn tỏ vẻ dịu dàng khuyên giải an ủi: “Anh Đàm, anh đừng tức giận mà nói vậy, anh Sở làm người đại diện của anh nhiều năm như vậy, lại còn là bạn tốt từ thời đại học, anh thật sự có thể mặc kệ à? Lần này anh Sở từ chức chỉ là một phút kích động mà thôi, em thấy anh vẫn mau mau khuyên nhủ anh Sở đi.”
“Anh nói mặc kệ thì chính là mặc kệ… em đừng nhắc tới cậu ta nữa.” Lâm Khinh Vũ càng nói thì Đàm Thành lại càng cảm thấy Sở Tự không hiểu chuyện, anh ta ngừng một chút rồi mới nói: “Chờ chịu khổ đủ rồi, cậu ta sẽ tự mình quay về.”
“Đàm Thành, tôi vừa nhận một hợp đồng làm đại diện cho nhãn hàng quảng cáo xa xỉ phẩm này, anh xem thử xem có thích không?” Đinh Ninh gõ cửa rồi bước vào, ôn nhu nói: “Ai nha, Khinh Vũ cũng ở đây à?”
Đinh Ninh cũng là người đại diện của Lâm Khinh Vũ.
Vừa nhắc tới công việc, tâm tình bực tức vì Sở Tự vừa nãy lập tức tan biến: “Ừm, để tôi xem xem.”
Bất quá chỉ là một người đại diện mà thôi, Sở Tự thật sự cho rằng bản thân không thể thay thế à, xem đi, cậu ta vừa mới đi, tân ảnh đế anh đây đã có ngay người đại diện mới, hơn nữa Đinh Ninh còn làm rất tốt… lúc nói chuyện với anh luôn ân cần hòa nhã, thái độ cũng là trưng cầu ý kiến.
Không giống như Sở Tự, chỉ biết dựa vào thân phận người đại diện cùng bằng hữu mà vung tay múa chân, vênh mặt hất hàm sai khiến, không có chút tôn kính nào thì thôi đi, lại còn ép buộc anh không được lơi lỏng, phải không ngừng tiến tới.
*****
Sở Tự đóng gói hành lý của mình ở căn hộ Hán Ngữ sắp xếp, vào ở trong khách sạn.
Sáng sớm hôm sau, cậu trực tiếp đi tới công ty điện ảnh Tinh Quang.
Cấp bậc của Tinh Quang so với Hán Ngữ cao hơn một chút, không như Hán Ngữ chỉ có mỗi một nghệ nhân nổi danh là Đàm Thành, Tinh Quang ít nhất cũng có một phần ba là nghệ nhân.
Lần này vung cành ô liu cho Sở Tự bất quá chỉ là thuận tay đào một góc tường của Hán Ngữ mà thôi.
Đối với bản thân Sở Tự, bọn họ vẫn không đánh giá quá cao.
“Đây là hợp đồng người đại diện cấp B đi, cậu xem thử xem thế nào?” Tổng giám đốc Tinh Quang hệt như đang đi chợ mua rau cải, cứ vậy nói với Sở Tự.
Hợp đồng của người đại diện cùng nghệ nhân ở đế quốc An Sâm được chia thành năm cấp bậc, S, A, B, C, D. S là cao nhất và D là thấp nhất, cấp bậc càng cao thì danh tiếng cùng tiền lương cũng càng cao, đãi ngộ cũng cao, ngược lại cấp bậc thấp thì tiền lương cùng đãi ngộ ít hơn, thời gian làm việc thì dài hơn.
Trước kia vì có ảnh đế Đàm Thành trong tay nên Hán Ngữ đã ký hợp đồng người đại diện cấp S với Sở Tự.
Cấp bậc của Tinh Quang vốn cao hơn Hán Ngữ, hơn nữa thanh danh của Sở Tự hiện giờ quả thực không tốt cho lắm, Tinh Quang chịu ký hợp đồng cấp B đã rất tận tình tận nghĩa….
Thế nhưng Sở Tự vẫn không hài lòng.
“Thế nào? Không hài lòng à, tôi nói cho cậu biết, lúc cậu bạc bạc muốn tới công ty chúng tôi, những người khác vốn định cho cậu ký hợp đồng cấp C đấy, tôi thấy cậu ở Hán Ngữ tận tụy nhiều năm như vậy, thế mà vừa đụng chuyện đã bị vứt bỏ mới cố gắng tuyết phục bọn họ ký hợp đồng cấp B….” Tổng giám đốc Phương Lệ của Tinh Quang là một người phụ nữ mạnh mẽ, vừa thấy biểu tình của Sở Tự liền hiểu rõ suy nghĩ của cậu: “Cậu cần phải biết, Tinh Quang cao cấp hơn Hán Ngữ không ít, cấp S bên Hán Ngữ qua Tinh Quang cùng lắm chỉ là cấp A thôi, hiện giờ thanh danh cậu như vậy, lại không mang theo nghệ nhân, chỉ có một thân một mình, chúng tôi đưa ra hợp đồng cấp B đã là không tệ…”
Đạo lý này Sở Tự hiểu, cũng biết Phương Lệ nói thật.
Thế nhưng…
“Tôi muốn hợp đồng người đại diện cấp S, cũng chỉ ký hợp đồng cấp S.” Sở Tự tuyệt đối sẽ không tự hạ giá trị của mình.
Phương Lệ lập tức bật cười, dùng móng tay sơn đỏ thẫm gõ gõ lên mặt bàn: “Cậu nói cậu muốn hợp đồng cấp S thì chúng tôi phải ký cấp S với cậu sao? Cậu dựa vào cái gì nha? Cậu có thực lực đó sao? Trước kia cậu ở Hán Ngữ, trừ bỏ Đàm Thành thì không còn nghệ nhân nào khác, Đàm Thành quả thực xuất sắc, là nghệ nhân đứng đầu Hán Ngữ, thế nhưng ai biết được là Đàm Thành tư chất tốt vận may tốt hay là thực lực của người đại diện cậu đây tốt?”
“Hiện giờ thanh danh của cậu đã như vậy, fan trong giới đều thực chán ghét, nghệ nhân tốt làm gì dám để cậu làm người đại diện, giờ cậu chạy tới Tinh Quang chúng tôi lại mở miệng đòi hợp đồng cấp S, người trẻ tuổi, cậu không khỏi tự đánh giá bản thân quá cao đi.” Phương Lệ bắt bẻ.
Bất quá Sở Tự không hề tức giận, chỉ cười tủm tỉm nhìn Phương Lệ: “Nếu tôi đã dám mở miệng thì tự nhiên có thực lực để ra yêu cầu này a chị Phương.”
Tuy đối phương vẫn luôn châm chích cậu nhưng Sở Tự vẫn nhìn ra được, Phương Lệ rất thưởng thức mình, bằng không mới đầu sẽ không chịu đưa tay giúp đỡ, lại càng không vì cậu mà đưa ra hợp đồng cấp B…
“Cậu nói cậu có thực lực này thì Tinh Quang chúng tôi phải tin ngay sao? Hợp đồng cấp S của Tinh Quang không phải thứ mà người ta có thể tùy tiện mang ra làm tặng phẩm dùng thử.” Phương Lệ liếc mắt một cái, phong tình vạn chủng.
Sở Tự tự tin nhìn Phương Lệ: “Nếu ký hợp đồng thì tôi chỉ ký hợp đồng người đại diện cấp S. Chị Phương, nếu không tin tưởng tôi có thực lực này thì có thể ký hợp đồng tạm thời rồi giao một nghệ nhân cho tôi mang thử, nếu đạt được thành tích cấp S thì chị mới ký hợp đồng cấp S với tôi, còn nếu không được… Tôi nghĩ, mình cũng không còn mặt mũi đứng ở Tinh Quang nữa.”
“Nhóc con nhà cậu tự tin tới vậy à?” Phương Lệ lại liếc mắt.
Sở Tự mỉm cười không đáp.
Trước khi đặt giá cố định, quan trọng nhất là thâu nhân bất thâu trận. [ý là cho dù yếu kém cũng phải dốc toàn lực, không thể bị người ta xem thường]
“Phương Lệ tôi luôn tự nhận là Bá Nhạc tướng mã, nếu cậu đã nói vậy thì tôi sẽ để cậu ký hợp đồng tạm thời. Hi vọng cậu không làm tôi thất vọng a.” Phương Lệ cong môi mỉm cười.
Sở Tự cũng cười: “Tôi sẽ để Tinh Quang gấp gáp đưa ra hợp đồng cấp S.”
“Kia tôi mỏi mắt mong chờ.” Phương Lệ đưa tay tới: “Hợp tác vui vẻ!”
Sở Tự nắm nhẹ tay Phương Lệ: “Hợp tác vui vẻ!”
Phương Lệ nói chuyện thẳng thắn, làm việc lưu loát, bất quá cấp dưới thì không được như vây, sau khi ký hợp đồng với Phương Lệ xong, Sở Tự ngồi đợi tầm hai tiếng thì một người đại diện cấp A của Tinh Quang mới tới chuyển giao tư liệu của nghệ nhân trong tay mình: “Đứa nhỏ Tiểu Tô nhà chúng ta rất tốt, gương mặt xinh đẹp, cũng quen thuộc với khán giả, điểm nào cũng tốt, tôi thực không nỡ giao ra, chỉ tiếc là nghệ nhân dưới tay nhiều quá, tính tình Tiểu Tô lại có chút kiêu căng, gần nhất đang suy sút thì lại càng cáu kỉnh hơn, thực sự là quản không nổi. Chỉ đành nhịn đau chuyển giao lại, hi vọng sau này anh chăm sóc Tiểu Tô nhiều hơn.”
Người đại diện nọ nói chuyện thực nhỏ nhẹ dễ nghe, bất quá nói tới mức này thì ai cũng đoán được, nghệ nhân này chỉ sợ hiện giờ chính là củ khoai lang phỏng tay nên mới bị nhét cho Sở Tự…
“Ừm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, không phụ kỳ vọng của ngài.” Mặc dù trong lòng có chút suy tư nhưng ngoài mặt Sở Tự vẫn mỉm cười ôn hòa, cứ như bản thân vừa tiếp nhận một nghệ nhân tốt tới không thể tốt hơn được nữa.
Sở Tự sớm đã biết Tinh Quang sẽ không để mình ngồi mát ăn bát vàng, giao nghệ nhân khó mang cho cậu mới là lẽ thường tình.
Người nọ cũng mỉm cười: “Ôi chao, kia về sau liền nhờ ngài.”
“Anh Sở—–” Tiểu Giang lo lắng nhìn Sở Tự, vốn tưởng tới Tinh Quang thì đỡ hơn ở Hán Ngữ, không ngờ nơi này cũng khó chung sống như vây.
Công ty này rốt cuộc giao nghệ nhân gì cho anh Sở của bọn họ vậy a?
Sở Tự ra hiệu bảo Tiểu Giang yên tâm rồi tỉ mỉ lật xem từng tờ từng tờ tư liệu.
Lần này nghệ nhân được giao cho cậu là người quen—– Tô Khuyết.
Đây chính là miếng thịt tươi đang nổi hiện giờ, đồng thời cũng là chiếc bình hoa di động chỉ biết dựa dẫm vào kim chủ mà Lâm Khinh Vũ đang đóng thế, sau này bị Lâm Khinh Vũ nghịch tập đá xuống trong ‘trọng sinh chi nam thần công lược’.
Tính tình cáu kỉnh, thích làm cao, kỹ năng diễn xuất vụng về lóng ngóng, cứ đụng việc gì khó thì liền kêu người đóng thế….
Này cũng không tính là gì, dù sao cũng ngờ kim chủ bao dưỡng nên có được tài nguyên tốt, dù sao kim chủ cũng không lỗ lã gì, dỗ tốt tình nhân là được.
Thế nhưng vấn đề bây giờ là Lâm Khinh Vũ đã nghịch tập, hiện giờ không chỉ bị người đóng thế đạp đổ mà còn dính tin đồn bị bao dưỡng, ngay cả kim chủ cũng không cần. Tô khuyết bây giờ tài nguyên thì không có, thanh danh thì tồi tệ… quả thực là củ khoai lang phỏng tay…
Nếu không phải nếu giải ước phải đền bù hợp đồng, mà Tinh Quang thì không muốn ra tiền thì Tô Khuyết đã sớm bị đuổi đi, bất quá hiện giờ cũng không khác là bao, Tinh Quang muốn bỏ mặc cậu ta…
“Anh Sở, Tô Khuyết này—-” Tiểu Giang không khỏi kêu khỏi.
Sở Tự cũng cười cười: “Tôi cảm thấy với thanh danh của mình hiện giờ thì thực xứng với cậu ta.”
Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, Tô Khuyết bị Lâm Khinh Vũ nghịch tập, vậy cậu sẽ giúp Tô Khuyết nghịch tập trở lại… Sở Tự cậu không tin có nghệ nhân mà mình không thể quy phục.