Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 47

Đinh Thành Bân là loại diễn viên hoàn toàn không cần bận tâm lo nghĩ.

Từ lúc Sở Tự tranh thủ cơ hội thử kính cho ông, Đinh Thành Bân liền chuyên chú nghiên cứu kịch bản cùng những tư liệu có liên quan tới nhân vật lịch sử Hạ Côn cùng những phiên bản mà các diễn viên khác đã đóng.

Đây là lần thử kính có quy mô cực lớn.

Bởi vì danh tiếng của đạo diễn Uông Hiệp nên nhóm phóng viên truyền thông đã vây kín các cửa vào trường quay thử kính.

Người đại diện của các công ty nổi tiếng đều dẫn nhóm nghệ nhân có diễn xuất trong tay mình tới, ý đồ muốn giành lấy vai Hạ Côn.

Sơ tuyển thông qua khá dễ dàng, chủ yếu là tuổi tác cùng bộ dáng.

Thiết lập vai Hạ Côn trong phim hơn năm mươi tuổi, vì thế những diễn viên trẻ hai ba mươi tuổi khẳng định ngay cả mặt mũi đạo diễn còn chưa kịp thấy đã bị đánh rớt.

Vòng sau, phần lớn nhóm diễn viên không lo xếp hàng mà thực khẩn trương lật kịch bản, tỉ mỉ xem nội dung thử kính, cẩn thận nghiền ngẫm xem nên thể hiện vai Hạ Côn thế nào để thuyết phục được Uông Hiệp.

So ra, Đinh Thành Bân ngồi trong góc thoạt nhìn không quá để tâm, không chỉ không lật xem kịch bản mà còn cầm thông tấn khí nhấn xem tin tức, không chút sốt ruột.

Bản thân Đinh Thành Bân không gấp nhưng Tiểu Giang thì lại gấp: “Thầy Đinh, này là hiện trường thử kính của Uông đạo a, cho dù ngài chuẩn bị tốt rồi thì cũng nên xem lại kịch bản đi, chốc nữa tới phiên mình rồi… ngài đừng vọc điện thoại nữa mà.”

Bản thân Đinh Thành Bân không có trợ lý, vì thế hôm nay Sở Tự cố ý để Tiểu Giang đi theo ông.

Đi theo Sở Tự nhiều năm như vậy, tính tình Tiểu Giang vẫn luôn nôn nóng hấp tấp, thấy Đinh Thành Bân cứ nhàn nhã, tiểu trợ lý như cậu thực nóng nảy, này đúng là hoàng đế không vội mà thái giám gấp sắp chết rồi a.

“Nước tới chân mới lo nhảy cũng vô ích, hiện giờ tôi xem không vô… Phiền cậu rót hộ tôi ly nước đi.” Đinh Thành Bân khá bình tĩnh.

Nghe ông nói vậy, tâm lý Tiểu Giang lại càng khổ sở càng sốt sắng hơn.

Hết thảy cũng vì lo lắng cho Sở Tự, anh Sở nhà cậu rốt cuộc ký kết với diễn viên gì thế này, sắp thử kính rồi mà ngay cả kịch bản cũng không thèm liếc mắt… không để tâm chút nào như vậy, nếu rớt thì cũng thôi đi, thế nhưng anh Sở vất vả giành lấy cơ hội này không phải vô ích rồi à.

Những người đại diện khác của Tinh Quang cũng âm thầm quan sát động tĩnh bên Đinh Thành Bân, thấy vậy cũng cười nhạo không thôi, thầm nghĩ Sở Tự chọn nghệ nhân kiểu gì vậy, đúng là không có mắt.

Cái danh người đại diện kim bài kia đúng là hư danh.

Tất cả diễn viên ở hiện trường không xem tư liệu thì cũng xem kịch bản, ngoại trừ Đinh Thành Bân thì ai ai cũng chuyên chú, giống như chuẩn bị dốc hết công sức cho lần thử kính này. Đồng thời trong lòng cũng thầm sàng lọc đối thủ của mình.

Mà cố tình không có ai để một diễn viên phụ vạn năm như Đinh Thành Bân vào mắt.

Bất đồng với đoàn phim ‘ánh trăng nói dối’ phong bế toàn bộ tin tức thử kính, phần thử kính ‘truyền thuyết chiến thần ngân hà’ của đạo diễn Uông Hiệp khá công khai, lúc diễn viên thử kính, chỉ cần dành ra một không gian riêng cho diễn viên tự do phát huy, không ngăn cản tầm mắt đạo diễn cùng tổ bình luận thì có thể ở hiện trường im lặng quan sát.

Cả quá trình thực công bình, công chính.

Ngay cả ái tướng Biện Huy của Uông Hiệp cũng có mặt.

Khác với những đoàn phim khác để diễn viên thử kính diễn với hình chiếu đã chuẩn bị từ trước, Uông Hiệp đặc biệt coi trọng vai diễn Hạ Côn này nên mới yêu cầu Biện Huy có mặt bồi nhóm diễn viên kia thử kính, sau đó dựa vào phản ứng cùng phản xạ ứng đối mà chọn lựa.

Biện Huy là nam diễn viên vừa nổi tiếng vừa có bối cảnh, thế nhưng không hề tự cao tự đại, Uông Hiệp vừa gọi một tiếng, Biện Huy cũng không sợ lãng phí thời gian hay vất vả, cam tâm tình nguyện chạy tới làm công việc hỗ trợ thử kính vừa mệt lại không có ưu đãi này.

Khó trách Uông Hiệp thích Biện Huy như vậy.

Trước kia lúc Tô Khuyết tham gia bộ phim ‘ánh trăng nói dối’, Sở Tự từng tiếp xúc với Biện Huy, hơn nữa vốn có hứng thú với hiện trường thử kính Hạ Côn nên lần này Sở Tự không cùng Đinh Thành Bân ngồi chờ bên ngoài mà chạy tới chào hỏi Biện Huy một tiếng, sau đó trực tiếp ở hiện trường xem nhóm diễn viên bày tỏ cái nhìn của mình về kịch bản cùng nhân vật Hạ Côn.

Cậu nhớ rõ nội dung cùng hình tượng nhân vật của bộ phim này đều không tồi.

Bởi vì có quá nhiều người thử kính mà thời gian thì không dư dả nên phân đoạn thử kính của mọi người đều giống nhau.

Là đoạn sau khi nắm hết quyền hành, Hạ Côn xuất thân từ tầng lớp dưới quyết định chèn ép các thế lực đại gia tộc, để giới quý tộc vẫn luôn tỏ ra siêu phàm, tỏ ra tài trí hơn người kia biết cái gì gọi là quyền bình đẳng, cái gì gọi là có thực lực thì có tiếng nói. Mà đứng mũi chịu sào lọt vào tầm ngắm của Hạ Côn, bị khởi binh vấn tội chính là đệ nhất gia tộc của đế quốc Địch Á Tư, Cố gia. Cố gia tính cách cương nghị, đối diện với Hạ Côn cường thế liền thà chết chứ không chịu khuất phục, trong phút giận dữ Hạ Côn quyết định nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ Cố gia để giết gà dọa khỉ, để đám quý tộc Địch Á Tư biết sự lợi hại của mình. Lúc này vì bảo toàn gia tộc, vì lo cho gia đình, đứa cháu đích tôn ăn chơi trác táng vừa mới tốt nghiệp nhập ngũ của Cố gia là Cố Trạm liền chịu nhục, từ bỏ khí khái quý tộc… quỳ xuống trước mặt Hạ Côn, cầu xin Hạ Côn cho mình một con đường sống, từ nay về sau cam tâm tình nguyện làm một con chó của Hạ Côn… hoàn toàn mất hết mặt mũi quý tộc, thế nhưng đã làm tâm tình Hạ Côn vui vẻ không thôi. Hơn nữa thấy Cố gia hiện giờ đã không còn hi vọng hay tiền đồ gì nữa, Hạ Côn cũng từ bỏ, ngược lại bắt đầu xuống tay với gia tộc khác, đạt thành mục đích giết gà dọa khỉ của mình, mà Cố Trạm cũng từ đó trở thành tay sai của Hạ Côn, bị nhóm người trung nghĩa của Địch Á Tư phỉ nhổ.

Đây là đoạn kịch kinh kiển nhất trong lịch sử.


Thế nhưng có những đoạn kịch càng kinh điển thì lại càng khó, phải làm sao bộc lộ được diễn xuất đặc sắc của chính mình mà không phá hỏng hình tượng nhân vật, đồng thời lưu lại ấn tượng với đạo diễn cùng tổ bình luận chính là nan đề của nhóm diễn viên tham gia thử kính.

Người đầu tiên lên sân khấu chính là vị ảnh đế thủ diễn vai Hạ Côn ở đời trước, vị ảnh đế này từng tham gia không ít bộ phim của Uông Hiệp, thân phận khác biệt với những diễn viên khác, vì thế trong tình cảnh cấp bách không tìm ra diễn viên thích hợp, Uông Hiệp đã chọn vị ảnh đế này.

Vì thế đoàn phim cũng sắp xếp để vị ảnh đế này thử kính đầu tiên, thử kính xong liền rời đi, để buổi thử kính hôm nay có được sự khởi đầu tốt đẹp.

Ảnh đế không hổ là ảnh đế, diện mạo nho nhã, diễn xuất xuất chúng, vừa thay trang phục thử kính bước ra liền làm ánh mắt mọi người sáng ngời. Quanh người có một luồng khí thế uy nghiêm, nhìn chằm chằm Cố Trạm đang quỳ rạp trước mặt mình không ngừng cầu xin tha thứ, cầu ông chừa lại đường sống, ánh mắt Hạ Côn lạnh lùng hệt như một con rắn độc đang theo dõi con mồi, làm người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm, cực kỳ nguy hiểm, vừa nhìn đã biết là một nhân vật hỉ giận khó lường.

Nếu không phải diện mạo của vị ảnh đế này quá chính phái thì màn biểu diễn này thực sự rất hoàn mỹ.

Đọc xong vài câu lời thoại, nhìn bộ dáng hèn mọn của Cố Trạm ở trước mặt, Hạ Côn thực vừa lòng bước qua giẫm lên người vị thiếu gia quý tộc vẫn luôn miệt thị mình, âm trầm tuyên bố: “Từ nay về sau, cậu chính là con chó của tôi.”

“Cái tên Cố Trạm này không tốt, về sau liền sửa lại thành Chó Săn đi.”

Ở trong giới Biện Huy có một danh hiệu là ảnh đế không vương miện, trước kia cũng từng hợp tác với ảnh đế không ít lần, ảnh đế vừa nói lời loại, Biện Huy đang diễn Cố Trạm liền hèn hạ cười hề hề, không hề để ý tới những lời nhục mạ của Hạ Côn: “Dạ, dạ, từ nay tôi chính là chó của thống soái, thống soái bảo tôi cắn ai, tôi liền cắn người đó!”

Tiếp đó liền nhe ra hàm răng trắng tinh.

Hai người phối hợp diễn một đoạn kịch kinh điển, quả thực làm người ta liên tưởng đường đường là một vị thiếu gia quý tộc mà phải lưu lạc tới mức từ bỏ hết mặt mũi cầu xin đường sống, quả thực thổn thức đau lòng không thôi.

Đạo diễn sớm biết hai người này liên hợp sẽ tạo ra hiệu quả gì nên cũng không đánh giá nhiều. Bất quá nhóm diễn viên thử kính tự tin ngồi quan sát chấn động tới choáng váng, sau đó cố gắng lấy lại tinh thần, trực tiếp rời khỏi phòng thử kính, đi ra ngoài lật xem kịch bản.

Ảnh đế thử kính xong thì chào đạo diễn cùng Biện Huy một tiếng rồi thay y phục diễn ra, tiếp tục lịch trình của mình.

Người thứ hai bước lên sân khấu nghiễm nhiên cũng bị diễn xuất của ảnh đế chấn động nên muốn phục chế theo y như vậy, thậm chí khí thế phải uy hiếp hơn, quyền thế ngập trời hơn, chính là vị diễn viên này đã quá xem thường loại khí thế thế này… Ông chỉ là một diễn viên bình thường, đối diễn với ông không phải hình chiếu mà là vị ảnh đế không vương miện Biện Huy, ông căn bản không có cách nào áp chế đối phương.

Một con hổ giấy làm sao có thể đè ép hung khuyển, khí thế của ông quá yếu, mà Biện Huy thì lại quá mạnh.

Hai người hợp diễn liền, vị diễn viên này chỉ làm nền cho Cố Trạm, làm người ta rõ ràng cảm nhận được vị chiến thần tương lai sẽ thống nhất hệ ngân hà là một vị anh hùng vì lợi ích toàn cục, vì bảo hộ gia tộc mà phải nhẫn nhục chịu đựng, còn Hạ Côn lại hoàn toàn là một kẻ xấu xa.

Uông Hiệp thất vọng lắc lắc đầu, này không phải hiệu quả ông muốn.

Người thứ ba lên sân khấu bởi vì đi WC nên không nhìn thấy màn biểu diễn của ảnh đế, cũng vì thế đỡ áp lực hơn, biểu hiện cũng khá ổn định, thế nhưng cách xử xự của người này lại quá quy củ, quá khác biệt với hình tượng Hạ Côn trong kịch bản cùng lịch sử, thực sự là quá mờ nhạt, hoàn toàn không có điểm nào đặc sắc.

Bất quá so ra thì vẫn tốt hơn người thứ hai rất nhiều.

Người tiếp theo bước lên sân khấu rất thông minh, người này học theo ảnh đế đồng thời kết hợp ưu thế bản thân, thêm vào rất nhiều cải tiến của chính mình, rất nhiều tình tiết diễn mượt hơn, thế nhưng xét về phương diện khí thế thì rõ ràng vẫn không đủ, có chút lặp lại người đi trước.

Thế nhưng trong giới giải trí, cùng một vai diễn cùng tình tiết, có thể xử lý tốt hơn ảnh đế quả thực không có bao nhiêu người.

Những màn biểu diễn sau đó cũng hoàn toàn không có điểm đặc sắc.

Sắc mặt của Uông Hiệp cũng càng lúc càng thất vọng, Biện Huy bồi diễn quá nhiều cũng bắt đầu chán, những diễn viên sau đó cơ hồ đều bị anh miểu sát.

Lúc đến phiên Đinh Thành Bân lên sân khấu, Biện Huy đã thực chán chường.

“Thầy Đinh, cố lên!” Làm người đại diện, Sở Tự vừa thấy Đinh Thành Bân liền cổ vũ.

Đinh Thành Bân đáp lại cậu một ánh mắt an tâm.

Lúc đến phiên Đinh Thành Bân lên sân khấu, Biện Huy đã không còn tâm tư đối diễn, chỉ muốn sớm kết thúc rồi chạy về nhà ăn cơm. Đinh Thành Bân vừa bước lên sân khấu, khí thế trên người lập tức biến đổi, biểu hiện hoàn toàn bất đồng với những diễn viên trước đó, không hề có ý diễn một Hạ Côn cao quý sang trọng, ngược lại cứ hệt như một ông cụ bình thường, quả thực làm người ta thực khó tưởng tượng ông đang diễn Hạ Côn.

Biện Huy cũng không để Đinh Thành Bân vào mắt, cứng nhắc nói ra lời loại của Cố Trạm rồi chờ kết thúc.

“Cái gì? Cậu vừa mới nói cái gì, tôi không nghe rõ.” Đinh Thành Bân cũng không làm theo kịch bản mà thực ôn hòa phun ra một câu như vậy.

Mọi người ở đương trường cơ hồ đều nghĩ đầu óc Đinh Thành Bân có vấn đề, chỉ làm chậm trễ thời gian.


Biện Huy vốn cũng nghĩ vậy, thế nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt bí hiểm của Đinh Thành Bân, không, là Hạ Côn mà Đinh Thành Bân sắm vai, anh lập tức hiểu ra là Đinh Thành Bân tự thêm lời thoại.

Làm diễn viên phái thực lực, Biện Huy nhanh chóng điều chỉnh tốt tình tự.

Làm Cố Trạm, Biện Huy biết Hạ Côn đang dùng một phương thức khác để khinh nhục mình, lập tức một lần nữa thống khổ lại khuất nhục lặp lại lời thoại, sau đó hít sâu một hơi, điều chỉnh thành bộ dáng cam tâm tình nguyện, vì sống mà có thể làm hết thảy, quỳ rạp xuống đất khấu đầu vài cái thật vang với Hạ Côn, thái độ hèn mọn vô cùng.

Đinh Thành Bân sắm vai Hạ Côn vẫn chỉ thưởng thức mớ đạo cụ mà đoàn phim cung cấp, không quan tâm tới Cố Trạm.

Thế nhưng một luồng khí thế áp bách vô hình lại bắt đầu lan tràn… đè ép uy phong của Cố Trạm.

Ông không lên tiếng, Cố Trạm cũng không dám đứng lên.

“Nghe nói, cậu tốt nghiệp từ trường quân đội? Tôi đó giờ không được đi học, không bằng cậu nói cho tôi nghe xem, trường quân đội dạy gì cho cậu?” Qua một hồi lâu, Đinh Thành Bân diễn một Hạ Côn làm người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu mới tựa hồ chú ý tới Cố Trạm, chủ động hỏi.

Vì vai diễn Cố Trạm này, làm một diễn viên phái thực lực, Biện Huy đã học tập không ít tri thức.

Tuy trong kịch bản thử kính không có lời thoại này, thế nhưng thân là phái thực lực, Biện Huy lập tức động não nhớ lại những điều Cố Trạm được học ở trường quân đội để ứng đối, cùng Đinh Thành Bân một hỏi một đáp.

Quả thực làm ánh mắt vừa nhìn vô số màn biểu diễn rập khuôn của mọi người lập tức sáng ngời.

“Anh bạn trẻ, không tồi, rất có tri thức.” Hạ Côn Đinh Thành Bân đột nhiên đứng dậy kéo Cố Trạm đang quỳ dưới đất đứng dậy, chỉ một câu khích lệ thực bình thường thôi nhưng lại làm người ta cảm thấy không phải vì Cố Trạm gạt hết mặt mũi quý tộc quỳ xuống cầu xin làm Hạ Côn thỏa mãn mà giơ cao đánh khẽ từ bỏ cho gia tộc Cố Trạm một con đường sống, mà là Hạ Côn vì thưởng thức Cố Trạm.

Phương pháp thể hiện phá vỡ chuẩn mực cũ của nhân vật Hạ Côn này làm tất cả mọi người đều chấn động, hình tượng cố định làm họ cảm thấy Hạ Côn không phải như vậy.

Thế nhưng nghĩ lại, Hạ Côn từ tầng chót xã hội từng bước leo lên địa vị hiện giờ, làm một vị chiến thần ngân hà, ông quả thực đã đề bạt cùng bổ nhiệm không ít tướng lĩnh xuất sắc, chứng minh được Hạ Côn quả thực rất thích nhân tài.

Ông chán ghét những kẻ quý tộc tự cho là thanh cao, thế nhưng đối với nhân tài kiệt xuất cũng không cường ngạnh đè ép, để người ta phải mai một.

Cũng vì thế mà cảm thấy Hạ Côn của Định Thành Bân rất hợp lý.

Đạo diễn Uông Hiệp nhìn chằm chằm Đinh Thành Bân không chuyển mắt.

“Tới, tới đây ăn cơm!” Trên bàn có bày sẵn thức ăn thế nhưng từ đầu đến giờ chưa có ai đụng tới, Đinh Thành Bân lại trực tiếp cầm đũa, gắp một đũa thức ăn đưa tới bên miệng Biện Huy đang sắm vai Cố Trạm.

Biện Huy có chút do dự, sau đó hé miệng ngậm lấy, nhấm nháp vài cái rồi nuốt xuống.

Lúc này mọi người đều nghĩ rằng Đinh Thành Bân tính toán đi theo con đường thưởng thức nhân tài, nào ngờ đâu Hạ Côn Đinh Thành Bân đột nhiên biến sắc, cả người tỏa ra uy áp âm trầm, nhìn chằm chằm Cố Trạm đang nhấm nháp thức ăn, từng câu từng chữ nói: “Ăn ngon đúng không? Chính là trước đây tôi lại chỉ có thể gặm vỏ cây, kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra… những thứ ngon lành này chỉ có đám quý tộc các người được ăn.”

Đinh Thành Bân thể hiện tính cách âm trầm bất định, hỉ giận vô thường cùng nỗi căm thù lũ quý tộc của Hạ Côn vô cùng hoàn hảo, làm người ta căn bản không thể nắm bắt, chỉ cảm thấy khiếp sợ tột cùng.

“Ăn ngon, ăn ngon…” Cố Trạm chỉ có thể cười ngây ngốc, làm bộ như không biết gì.

Hạ Côn âm trầm bất định nhìn Cố Trạm, không mặn không nhạt từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Cậu tên là gì?”

Hạ Côn Đinh Thành Bân thoáng bốc thoát ra khỏi tâm tình phẫn hận, khí thế quanh người cũng trở thành khí thế uy nghiêm của một kẻ cầm quyền cao cao tại thượng, làm người ta nhận ra người này hoàn toàn không phải một ông già gần đất xa trời bình thường, mà chính là thống soái Địch Á Tư.

“Cố… Cố Trạm.” Giờ phút này Cố Trạm đã hoàn toàn vứt bỏ khí khái cùng kiêu ngạo của quý tộc. [vốn là tiểu nhân là Cố Trạm, nhưng vì hoàn cảnh hiện đại, t bỏ tiểu nhân đi]

Đinh Thành Bân không nói gì, lại âm trầm nhìn chằm chằm Cố Trạm, có chút thích thú mỉm nói: “Cái tên này không tốt, tên xấu dễ nuôi… tôi thấy, sau này cậu cứ kêu là Chó Săn đi, thế nào?”

Nụ cười của ông thực hòa ái, cứ như đổi tên Chó Săn cho Cố Trạm hoàn toàn không phải là một chuyện nhục nhã, chẳng qua chỉ đơn thuần là cảm thấy cái tên Cố Trạm không tốt, để cậu ta đổi một cái tên xấu cho dễ nuôi mà thôi.

Thế nhưng kết hợp với tính cách âm trầm bất định trước đó, cho dù Đinh Thành Bân không cố ý biểu lộ, mọi người vẫn nhìn ra được, chỉ cần Cố Trạm lộ ra một tí ti không cam lòng, cảm thấy mình bị làm nhục thì chỉ sợ gia tộc Cố Trạm sẽ xong đời.

Quả thực làm mọi người vì Cố Trạm mà đổ một thân mồ hôi lạnh.

May mắn, Biện Huy sắm vai Cố Trạm đủ cơ trí, lập tức chân chó vui sướng, không hề có nửa điểm bất mãn: “Chó Săn, tên này tốt, tên này tốt lắm, từ nay về sau tôi liền gọi là Chó Săn.”

Trình độ co được dãn được hoàn toàn đạt tới cực hạn.

Hai người kết hợp vừa đặc sắc lại kịch tính, quả thực làm người ta nhìn không chuyển mắt, hơn nữa còn có chút mới mẻ hơn hình tượng Hạ Côn trước giờ.

Màn biểu diển của Đinh Thành Bân chấm dứt, Uông Hiệp vốn chán nản lúc này lại tràn đầy tinh thần, cúi đầu thì thầm thảo luận với biên kịch cùng giám chế ngồi bên cạnh.

Những người thử kính sau đó người thì bắt chước Hạ Côn của Đinh Thành Bân, người thì bắt chước ảnh đế, còn có người kết hợp cả hai lại.

Thế nhưng kết quả hoàn toàn không như mong đợi, đều chẳng ra ngô ra khoai gì cả.

“Ngài Đinh Thành Bân, phiền ngài theo tôi qua đây một chút.” Đợi đến khi cuộc thử kính chấm dứt, Uông Hiệp cố ý gọi Đinh Thành Bân lại nói chuyện riêng.

Sở Tự vừa thấy vẻ mặt Uông Hiệp liền biết vai này chắn chắn nằm trong tay Đinh Thành Bân.

Biện Huy diễn cả một ngày, giọng cũng khàn đặc, uống một ngụm nước đười ươi thông cổ, sau đó châm một điếu thuốc đi tới bên cạnh Sở Tự, vỗ vỗ vai cậu: “Đại diện Sở, diễn viên cậu tuyển tốt lắm, thực sự rất tốt… có mắt nhìn, rất có mắt nhìn nghệ nhân.”

Nói xong, Biện Huy đưa một điếu thuốc qua cho Sở Tự.

Sở Tự nhận lấy, bất quá chỉ cười cười không nói gì.