Suốt ba ngày, Viên Tiệp hoàn toàn không có chút tin tức.
Cứ cách một đoạn thời gian Sở Tự sẽ gọi điện cùng gửi tin nhắn, thế nhưng không hề nhận được tin trả lời, như đá chìm vào đáy biển vậy, mà Viên Tiệp cũng giống như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu.
Sở Tự đứng ngồi không yên, lo lắng không thôi, sợ anh xảy ra chuyện gì.
Không chỉ không có lòng dạ lòng việc, ngay cả ngủ cũng không dám… cứ nhìn chằm chằm thông tấn khí, ngay cả chớp mắt cũng không dám, một mực chờ đợi Viên Tiệp gửi tin cho mình.
Trong đầu cứ miên man nghĩ về Viên Tiệp, sợ anh bị tai nạn giao thông, lại sợ anh xảy ra sự cố gì đó.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Sở Tự nghĩ về một người suốt ba ngày ba đêm.
Từ khi chào đời tới nay, Sở Tự rốt cuộc cũng hiểu được trước kia vì quyết liệt với cha mà mình đột ngột cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người là hành động tàn nhẫn tới cỡ nào.
Ngày đầu tiên Viên Tiệp biến mất, thực nhớ anh.
Ngày thứ hai Viên Tiệp biến mất, thực nhớ thực nhớ anh.
Ngày thứ ba Viên Tiệp biến mất, thực nhớ, thực nhớ anh, nhớ tới muốn điên.
Rốt cuộc sức chịu đựng của Sở Tự cũng tới cực hạn, cậu quyết định gọi điện một lần nữa.
Nếu Viên Tiệp vẫn không nghe máy, cậu sẽ gọi tới nhà anh… Cậu rốt cuộc không thể chịu nổi cảm giác nhớ nhung cùng lo lắng này nữa rồi.
Ngay lúc Sở Tự mở thông tấn khí định gọi lần cuối cho Viên Tiệp thì đột nhiên có một cuộc gọi tới.
Sở Tự phấn khởi lập tức tiếp nhận, âm thanh Tô Khuyết ở đầu dây bên kia truyền tới: “Anh Sở… em vừa mới xem weibo của anh, mới biết tin đồn mấy hôm trước. Cái kia… thực ngại quá, làm phiền anh.”
“….à, không có việc gì, cũng không phiền gì cả, làm người đại diện của cậu, này vốn là việc tôi nên làm.” Chút cao hứng vừa xuất hiện lập tức tan biến, đổi thành uể oải tới cực điểm.
Không phải Viên Tiệp.
Từ khi chào đời tới bây giờ, lần đầu tiên cậu muốn nghe thấy âm thanh của Viên Tiệp đến vậy.
Tô Khuyết không phát giác chút mất mác trong giọng Sở Tự, lại có chút ngượng ngập nói: “Kia… cái kia, anh Sở nghĩ thế nào về tin đồn kia?”
“Cái gì mà nghĩ thế nào? Giải quyết xong rồi, không phải tốt rồi à? Này không phải chuyện cần cậu quan tâm.” Đã vài ngày không chợp mắt, tâm tư Sở Tự cũng không linh hoạt như xưa.
Hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời Tô Khuyết.
Tô Khuyết cố lấy dũng khí, ở đầu dây bên kia nói: “Kia… nếu em nói, anh Sở, hình như em thích anh, muốn theo đuổi anh thì sao?”
Sở Tự lập tức nghiêm nghị, nửa ngày không đáp lại.
Cậu không nói, Tô Khuyết cũng không nói, hai người cứ vậy trầm mặc một hồi lâu.
“Thật xin lỗi Tiểu Tô, tôi đã có người yêu thích rồi, hơn nữa còn đang định theo đuổi anh ấy. Với lại tôi nghĩ Tiểu Tô không hẳn là yêu thích tôi, chỉ vì chúng ta cùng nhau vượt qua thời kỳ gian khó nên cậu mới nảy sinh ảo giác, kỳ thực cảm giác đó chỉ là ỷ lại mà thôi, Tiểu Tô không hề hiểu biết về tôi, tính cách trong đời sống thường ngày của tôi rất tệ, khuyết điểm cũng nhiều…” Sở Tự dùng đầu óc đang hỗn độn của mình suy tư thật lâu, sau đó mới tổ chức ngôn ngữ cố gắng không thương tổn đối phương nói: “Tôi tin tưởng sau này Tiểu Tô sẽ gặp được đối tượng yêu thích thật sự, hơn nữa còn sẽ tới với nhau, Tiểu Tô rất tốt, thật sự…”
Bên kia, Tô Khuyết im lặng một lúc lâu.
Sở Tự hiện giờ đang buồn bực nên cũng không lên tiếng an ủi.
Qua hồi lâu, Tô Khuyết mới cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Dạ, em biết rồi anh Sở, kia… em chúc anh hạnh phúc, sớm ngày theo đuổi được người mình thích.”
Tô Khuyết không rõ cái gì mới là thích.
Thế nhưng cậu thực tín nhiệm Sở Tự, nếu Sở Tự nói tình cảm của cậu không phải thích mà chỉ là ỷ lại… thì chính là ỷ lại.
“Ừm, gặp cậu sau.” Sở Tự nghe ra chút buồn bã trong giọng Tô Khuyết, bất quá cũng không an ủi dỗ dành.
Có nhiều lúc cần phải buông tay từ bỏ cái sai thì mới có thể gặp được cái đúng.
Nếu đổi lại là đời trước, có đứa nhỏ vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn như Tô Khuyết bày tỏ, Sở Tự khẳng định sẽ không chút nghĩ ngợi đáp ứng… Thế nhưng trải qua sinh tử, lại còn gặp lại Viên Tiệp, cậu đã không thể tùy tiện trao tình cảm cùng kết giao nữa…
Mà hiện giờ, trái tim đang nói với Sở Tự, cậu chỉ muốn ở cùng một chỗ với Viên Tiệp mà thôi.
Tô Khuyết lưu luyến cúp máy: “Gặp lại sau, anh Sở.”
Ai trong đời mà không có một phút mê mang, vì hảo cảm mà sinh ra ảo giác cơ chứ.
Sở Tự dứt khoát cúp máy, một lần nữa quyết tâm. Lần này nếu Viên Tiệp không bắt máy, cho dù không có mặt mũi đối diện với nhóm thân bằng ngày xưa, cậu cũng phải mặt dày gọi về nhà Viên Tiệp.
Mà sau khi liên lạc được với anh, cậu nhất định phải bày tỏ.
Sau khi nhấn nút gọi, Sở Tự đã chuẩn bị tinh thần không có ai bắt máy.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có người bắt máy, bất quá đối phương không phải là Viên Tiệp, mà là mẹ Viên.
Sở Tự còn chưa kịp lên tiếng, âm thanh của mẹ Viên đã từ đầu dây bên kia truyền tới: “Alo! Xin hỏi là ai vậy? Có việc gì không? Sao không nói gì vậy…. tìm Quân Hông à?”
Nháy mắt nghe thấy âm thanh này, tiếng nói của Sở Tự liền nghẹn lại trong cổ họng, không dám lên tiếng.
Bởi vì có quan hệ thân thiết với Phùng Uẩn Chi nên vị trưởng bối này từ nhỏ đã đối xử với Sở Tự rất tốt, thậm chí trong mắt mọi người, bà còn quan tâm Sở Tự hơn hẳn hai đứa con trong nhà, cũng chính vì thế, năm đó quyết tuyệt với cha mà giải trừ hôn ước với con trai bà nên bây giờ, cho dù đã qua hơn mười mấy năm, Sở Tự vẫn không biết làm thế nào đối mặt với bà.
Tiếng nói của Viên Tiệp ở đầu dây bên kia ẩn ẩn truyền tới: “Mẹ, là ai gọi vậy?”
“Mẹ không biết, không chịu nói gì cả… cũng không hiện tên, con tới nghe máy đi.” Mẹ Viên nói.
“Dạ mẹ.”
Sở Tự liếc mắt một cái, phát hiện sau khi chấm dứt cuộc nói chuyện với Tô Khuyết, mình đã choáng đầu hoa mắt trực tiếp dùng số làm việc gọi cho Viên Tiệp chứ không phải số cá nhân…
Mà thông tấn khí của Viên Tiệp quả thực không lưu số này.
“Alo, xin chào, xin hỏi là ai vậy?” Âm thanh dễ nghe của Viên Tiệp rõ ràng từ đầu dây bên kia truyền tới.
Sở Tự không đáp lại, trực tiếp cúp máy.
Biết Viên Tiệp bình an thì cậu an tâm rồi.
Cảm xúc từ vô thố lo lắng lúc phát hiện Viên Tiệp biến mất, kiên định khi nhận ra mình thích anh rồi quyết tâm bày tỏ… tới bây giờ khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, Sở Tự không thể không suy xét một vấn đề, Viên Tiệp có thích cậu hay không? Nếu cậu bày tỏ thì anh sẽ nghĩ thế nào…
Trước kia cậu dùng danh nghĩa giải trừ hôn ước để rời khỏi nhà, đối với Viên Tiệp lại lạnh lùng quyết liệt… giờ nếu bày tỏ thì anh sẽ nghĩ thế nào? Có cảm thấy cậu quá tùy hứng, không nói lý lẽ hay không? Sở Tự nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Khi thực lòng thích một người nào đó, trước mặt họ bạn sẽ rất tự tin, rốt cuộc không còn tìm thấy sự tự tin vốn có nữa.
Hiện giờ tâm tình của Sở Tự chính là vậy, Viên Tiệp là thiếu gia thế gia hoàn mỹ, hiện giờ lại là vị trung tướng trẻ tuổi nhất đế quốc. Mà cậu thị chỉ là một người đại diện nho nhỏ vô tích sự, ngay cả đời sống tình cảm trước kia cũng thực hỗn loạn, căn bản không thể so sánh với Viên Tiệp vẫn luôn giữ mình trong sạch.
Cậu như vậy… thực sự xứng đôi với anh sao?
Sở Tự chìm đắm vào suy nghĩ sâu xa, chỉnh thông tấn khí thành chế độ im lặng rồi bắt đầu rối rắm.
Nghĩ ngợi một chốc, Sở Tự vì quá mệt mỏi mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi….
Không biết trải qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Bởi vì trải nghiệm đời trước, Sở Tự lập tức cảnh giác tỉnh táo lại, liếc nhìn về phía cửa thì thấy Viên Tiệp nôn nóng sốt ruột mở cửa tiến vào: “Tiểu Tự, vừa nãy là em gọi cho anh à? Anh vừa mở lại lịch sử, thấy mấy hôm nay em gọi rất nhiều cuộc, cũng gửi thực nhiều tin nhắn…”
“Sao anh tự dưng lại biến mất thế hả, nói cũng không nói một tiếng, gọi điện cũng không nghe, anh có biết tôi sẽ lo lắng không hả? Cứ sợ anh xảy ra chuyện!” Sở Tự đang buồn phiền, vừa thấy Viên Tiệp thì quên hết những điều, lời nói ra toàn là trách cứ cùng oán giận.
Mà cậu quả thực cũng rất tức giận.
Viên Tiệp vô duyên vô cớ biến mất, cậu cứ nghĩ anh gặp tai nạn gì đấy… cũng vì vậy mà suốt ba ngày này không hề dám nghỉ ngơi.
Viên Tiệp bị mắng tới sửng sốt.
Bản thân Sở Tự cũng hoảng sợ, sao cậu có thể tỏ thái độ như vậy với Viên Tiệp. Trước kia, cậu vẫn luôn xem Viên Tiệp là trưởng bối a.
Hơn nữa bây giờ còn đang định truy đuổi đối phương.
Thái độ kia cứ như Viên Tiệp đã là gì của cậu ấy… tự mình đa tình thì thôi đi, lại càng đẩy người ta ra xa mình hơn.
Sở Tự hồi phục tinh thần, có chút sợ Viên Tiệp tức giận, đang định viện lý do che lấp lời trách cứ vừa nãy, thế nhưng há miệng lại không nói nên lời.
“Thực xin lỗi Tiểu Tự, thực xin lỗi em.” Viên Tiệp phản ứng lại, EQ của anh không cao, cũng không biết dỗ dành, thế nhưng xin lỗi thì lại rất nhanh.
Anh thực sự không ngờ Sở Tự lại lo lắng cho mình như vậy.
Tâm tình Sở Tự không tốt, thậm chí còn tức giận… thế nhưng anh lại cảm thấy thực ấm áp.
Sở Tự hồi phục tinh thần, không dám tiếp tục đối mặt với đối phương: “Không có việc gì đâu anh Viên, chỉ vì không ngủ tốt nên có chút cáu kỉnh, anh đừng để ý.”
Cậu cũng không phải là gì của Viên Tiệp, có tư cách gì vì đối phương không nói tiếng nào đã biến mất mà tức giận chứ? Tính ra, cậu chẳng qua chỉ là một người quen gần nhất thường xuyên liên lạc với anh mà thôi.
Sở Tự ngoài miệng không nói gì, thế nhưng Viên Tiệp từ nhỏ đã cùng cậu lớn lên, vừa nhìn liền biết Sở Tự mất hứng, thế nhưng lí do vì sao thì Viên Tiệp lại không đoán được, càng không biết dỗ dành.
Anh chỉ có thể đứng im ở đó, nhìn Sở Tự.
“Thật xin lỗi Tiểu Tự, ba ngày trước vì quân bộ có cuộc họp đột xuất nên thông tấn khí phải khóa lại, không kịp báo cho em một tiếng, họp xong anh liền chạy về nhà ba mẹ một chuyến nên quên mở lại. Làm em lo lắng như vậy, thực ngại quá.” Qua một hồi lâu, Viên Tiệp mới mơ hồ đoán ra nguyên nhân Sở Tự mất hứng, liền giải thích.
Anh không dám cho Sở Tự biết nguyên nhân mình biến mất là vì bị tin đồn giữa Sở Tự cùng tiểu minh tinh kia kích động mà phát bệnh, phải khẩn cấp trị liệu, hiện giờ chỉ đành qua loa tìm cớ như vậy…
Sở Tự tiếp nhận lý do này, thế nhưng vẫn cảm thấy bởi vì mình không trọng yếu nên Viên Tiệp mới không báo một tiếng, sau đó cũng không vội vàng liên hệ: “Không có việc gì, quân bộ họp gấp thì đành chịu thôi, lý do công việc mà, tôi có thể hiểu được.”
Nói xong, bầu không khí giữa hai người lại bắt đầu căng thẳng.
Viên Tiệp đứng ở đó, bình tĩnh nhìn cậu, mấy lần hé miệng tựa hồ muốn nói gì đó, bất quá cuối cùng vẫn không nói.
Sở Tự biết Viên Tiệp xưa nay không biết dỗ dành, mình cũng không là gì của anh, làm bộ làm dáng thế này đúng là già mồm cãi láo, vì thế liền chủ động chuyển chủ đề: “Đúng rồi, trước đó tôi dùng số công việc gọi cho anh, người bắt máy là dì Kỷ đúng không, dì ấy có khỏe không?”
Trước kia mẹ của Viên Tiệp thật sự đối xử với cậu rất tốt.
“Sức khỏe của bà rất tốt, chỉ là rất nhớ em.” Thấy thái độ của Sở Tự thả lỏng, Viên Tiệp lập tức thở phào một hơi.
Tuy mẹ cho tới giờ vẫn không dám nhắc Sở Tự trước mặt anh, thế nhưng anh biết mẹ nhất định rất nhớ Sở Tự…
Sở Tự có chút không tin, cho dù mẹ Viên thích cậu thế nào thì Viên Tiệp mới là con ruột của bà: “Phải không?” Dì không giận tôi sao?”
“Em đâu có làm sai cái gì, mẹ anh sao lại giận em chứ?” Viên Tiệp nhẹ giọng nói.
Sở Tự không làm sai gì cả, vô luận là anh hay mẹ đều nghĩ vậy, chỉ vì năm đó Sở Tự bỏ nhà đi, Sở Tùng Bách tức giận nên mẹ mới ép anh đi thân cận. Bà hi vọng làm vậy để chuyện này nhanh chóng lắng xuống, Sở Tùng Bách hết giận thì Sở Tự cũng sớm quay về nhà. Thế nhưng lại không ngờ Viên Tiệp lại vì thế mà tự hại mình…. Tuy suốt mười mấy năm nay mẹ không nhắc tới Sở Tự nhưng Viên Tiệp biết, đối với đứa con duy nhất của người bạn thân thiết, mẹ vẫn luôn xem Sở Tự là con ruột của mình.
Cho dù Sở Tự thực sự làm sai, mẹ Viên cũng sẽ không giận.
Sở Tự thở dài một hơi, nhớ lại ngày xưa mẹ Viên quả thực đối xử với mình rất tốt, nửa ngày cũng không nói tiếng nào.
Qua hồi lâu, cậu mới nói: “Chắc dì rất muốn sớm tìm ra đối tượng cho anh nhỉ?” Cậu nhớ trước kia dì Kỷ luôn muốn hai anh em Viên Tiệp kết hôn sớm.
“…. cũng không có, hiện giờ suy nghĩ của bà thoáng rồi, không gấp gáp nữa.” Từ sau chuyện anh tự sát, mẹ Viên không chỉ không dám nhắc tới Sở Tự, ngay cả thúc giục anh kết hôn cũng không dám.
Sở Tự bình tĩnh nhìn Viên Tiệp: “Anh Viên, sau này anh khẳng định sẽ tìm một vị tiểu thư khuê các đi?”
Kỳ thực Sở Tự cảm thấy, nếu không phải quan hệ của bậc cha mẹ tốt, sớm định ra hôn ước thì với tính cách của Viên Tiệp, hẳn anh sẽ yêu thích những cô gái thực dịu dàng, tính tình cũng tương tự như anh.
Mà anh căn bản cũng không phải người đồng tính luyến.
“Sẽ không.” Viên Tiệp không chút nghĩ ngợi nói.
Sở Tự cười khẽ một tiếng, không tin tưởng lời đối phương chút nào. Cậu từ đó tới giờ vẫn cho rằng, năm đó Viên Tiệp sở dĩ lại đính hôn với mình chẳng qua chỉ vì nghe theo lời cha mẹ mà thôi, mà hiện giờ… cậu căn bản không xứng với anh, lại càng không có khả năng.
Đúng lúc này, Viên Tiệp lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, từng câu từng chữ nói: “Tiểu Tự, em còn nhớ không? Trước đây khi chúng ta vẫn chưa có hôn ước, em từng nói cả đời này phải ở cùng một chỗ với anh, vĩnh viễn ở bên anh, lớn lên sẽ kết hôn với anh…”
Ràng buộc giữa anh và Sở Tự bắt đầu sớm hơn Sở Tự nghĩ rất nhiều.
Khi đó, Sở Tự tuổi còn nhỏ muốn sau này được kết hôn với Viên Tiệp, mỗi ngày liền ở cùng một chỗ với anh, bồi anh chơi đùa, hơn nữa còn ầm ĩ đòi kết hôn với Viên Tiệp, nhóm người lớn không thể lay chuyển được Sở Tự nên mới định ra hôn ước.
Đồng ngôn vô kỵ.
Có những chuyện đến giờ Viên Tiệp vẫn còn nhớ nhưng Sở Tự thì sớm đã quên rồi.
“Tôi thực không biết, anh Viên, đó là chuyện gì nào?” Cậu biết lúc nhỏ mình rất thích dính lấy Viên Tiệp, sau khi lớn lên mới dần dần thay đổi.
Không ngờ trước năm sáu tuổi, trước lúc bọn họ có hôn ước, cậu đã từng nói như vậy…
Ba hay là bốn tuổi nhỉ?
Cậu quả thực không nhớ rõ, cũng không ngờ Viên Tiệp lại nhớ tới giờ.
Sở Tự bình tĩnh nhìn Viên Tiệp.
Viên Tiệp không trả lời vấn đề này, ngược lại lại hỏi: “Tiểu Tự, em cùng diễn viên họ Tô kia là sao vậy? Ba hôm trước anh nhìn thấy tin tức… trước đó không phải em đã nói không có à?”
Anh không thể nào phân biệt được Sở Tự nói thật hay nói giả.
Chính là khoảnh khắc nhìn thấy tin tức kia, chứng hậm hực của anh lập tức tái phát.
“À cái đó à, anh cũng biết giới giải trí hỗn tạp mà, đám phóng viên không có đề tài cứ thích viết lung tung, chẳng có mấy câu là thật đâu… tôi với Tiểu Tô không có quan hệ gì cả, chỉ là bằng hữu thôi.” Sở Tự thực không ngờ Viên Tiệp cũng thấy tin tức đó, liền không để tâm nói.