Lời Trầm Ngưng vừa dứt, hệ thống bảo an của cả tòa nhà lập tức khởi động, tất cả cánh cửa thoáng chốc bị hệ thống trí năng đóng lại, cửa sổ cũng hạ lưới điện xuống.
Lần này, trừ phi hung thủ bay lên trời hoặc chui xuống đất, không thì có thể teo nhỏ lại, bằng không tuyệt đối không thể trốn khỏi tòa nhà này.
“Cám ơn Trầm đạo.” Sở Tự thực hài lòng với thái độ xử lý của Trầm Ngưng, liền thực thành khẩn nói.
Hiện giờ xác nhận hoài nghi của Sở Tự không phải vô căn cứ mà là sự thực, thái độ Trầm Ngưng đối với Sở Tự cũng tốt hơn, không còn mất kiên nhẫn như vừa nãy mà thực áy náy nói: “Ngài Sở không cần khách khí như vậy, ở đoàn phim phát sinh chuyện như vậy cũng là do chúng tôi giám sát không tốt.”
Hình ảnh hung thủ ném chậu hoa xuống không ngừng được phát lại trên màn hình lớn ở đại sảnh.
Nhóm diễn viên tới thử kính cùng nhân viên công tác ở đoàn phim lập tức nghiêm túc kiểm tra lại đoạn phim theo dõi lúc chuẩn bị trà nước cho diễn viên ban sáng.
Khi đó mọi người đều rất vội vàng….
Hơn nữa cũng không có thời điểm cùng vị trí cố định như lúc chậu hoa bị ném xuống, muốn tìm ra cũng thực khó khăn.
Xảy ra chuyện nghiêm trọng thế này, đoàn phim lập tức ngừng thử kính, tất cả mọi người đều sợ sệt rồi bắt đầu nghị luận, chỉ sợ người bị hại tiếp theo chính là mình.
Đúng lúc này, có một người thấy hình chiếu hung thủ thì nghi hoặc nói: “Ý, người này không phải trợ lý của ngài Lâm Khinh Vũ à? Trước đó hắn bồi ngài Lâm tới thử kính mà?”
“Đúng vậy, đúng vậy…. chính là hắn.” Có người lên tiếng thì dần dần có càng nhiều người nhận ra hơn.
Chỉ đội nón cùng đeo khẩu trang mà thôi, hình chiếu lập thể rõ ràng cứ hệt như người thật đang đứng trước mắt, bọn họ sao lại không nhận ra.
Chuyện Lâm Khinh Vũ thân là người đóng thế nghịch tập chiếm vai Tô Khuyết lớn như vậy, mọi người cơ hồ đều đặc biệt chú ý nhất cử nhất động của hai người.
Huống chi sáng nay Lâm Khinh Vũ từng tìm tới khiêu khích Tô Khuyết nên mọi người vẫn luôn chú ý tình huống bên đó, làm sao không nhận ra người trợ lý vẫn luôn bám sát bên cạnh Lâm Khinh Vũ.
“Tôi vốn cứ tưởng Lâm Khinh Vũ nghịch tập là dựa vào bản lĩnh, thực không ngờ cư nhiên lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, quả nhiên đóng thế chính là đóng thế, nhân phẩm chả ra sao.” Xảy ra chuyện lớn như vậy, sau khi có người nhận ra hung thủ chính là trợ lý của Lâm Khinh Vũ, lập tức có người bắt đầu xì xào.
Có người lên tiếng thì lập tức có người phụ họa: “Lâm Khinh Vũ kia tôi thấy rồi, bộ dáng quả thực chẳng ra sao, so với Tô Khuyết thì chẳng giống diễn viên gì cả, chả trách vì sợ mất vai diễn mà ra tay hại Tô Khuyết.”
“Chính là mưu sát thì cũng quá…”
“Có thế nào đi nữa thì cũng không tới mức muốn lấy mạng người ta a, Lâm Khinh Vũ này…”
Nhìn đoạn phim chứng cớ rõ rành rành trước mắt, lại liên tưởng tới chuyện một kẻ thế thân như Lâm Khinh Vũ lại có cơ hội nghịch tập cùng ban sáng gấp gáp chạy tới khiêu khích Tô Khuyết…. Mọi người không hẹn mà cùng xếp Lâm Khinh Vũ vào loại tiểu nhân đắc ý, tâm tư hẹp hòi, lòng dạ ác độc…
Nghe thấy chuyện có khả năng có liên quan tới Lâm Khinh Vũ, sắc mặt nhóm cấp cao của đoàn phim trở nên khó coi, trong lòng bọn họ biết rõ Lâm Khinh Vũ chính là đối tượng được Tề tổng nâng đỡ hiện giờ, chính là quả tim trên người Tề tổng. Thật không ngờ việc này lại liên quan tới cậu ta, nhóm cấp cao bắt đầu rỉ tai thì thầm thảo luận, tiếp đó vội càng ngăn cản không cho báo cảnh sát, đồng thời phái người thông báo cho Tề Dự.
Sở Tự lạnh lùng nhìn bọn họ hành động, trong lòng hiểu rõ nhưng không hề ngăn cản.
Việc này không có cách nào đổ lên người Lâm Khinh Vũ, cho dù người ra tay chính là trợ lý của cậu ta cũng vậy… Sở Tự biết rất rõ.
Đúng lúc này, đoạn phim nước trà của Tô Khuyết bị bỏ thuốc cũng được tìm ra, lần này người nọ không đội mũ cùng đeo khẩu trang, hình chiếu lập thể lập tức được phóng đại trước mắt mọi người.
Quả nhiên là trợ lý Tiểu Lý của Lâm Khinh Vũ… không sai.
Nghe thấy tiếng nghị luận ở xung quanh, tiếp đó lại có bằng chứng xác thực, sắc mặt Trầm Ngưng khó coi tới tột đỉnh.
Bất quá bà không cảm thấy việc này liên quan tới chuyện tranh vai diễn. Bà biết Lâm Khinh Vũ chính là đối tượng mới của Tề Dự, cũng chính là nam chính của bộ phim lần này. Thế nhưng liên tưởng tới chuyện Tô Khuyết từng là người yêu cũ của Tề Dự thì Trầm Ngưng nảy ra một khả năng, nguyên do rất có thể là tranh giành tình nhân. Chỉ là thật không ngờ Lâm Khinh Vũ tướng mạo bình thường kia lại có tâm địa ác độc tới vậy.
“Ngài Sở…” Trầm Ngưng lại càng cảm thấy áy náy hơn đối với Sở Tự, thật không biết vì sao Tề Tự lại coi trọng một con rắn độc không nhan không sắc như vậy.
“Trầm đạo, tôi thấy người này quả thực rất giống trợ lý Tiểu Lý của ngài Lâm Khinh Vũ, không biết Trầm đạo có biết người này hiện giờ đang ở đâu không? Tôi thực muốn hỏi hắn ta vì sao lại muốn mưu sát Tô Khuyết.” Sở Tự cũng không quá bất ngờ khi người nọ là Tiểu Lý, trong quyển tiểu thuyết mà Sở Tự đã xem, Tiểu Lý này đã vì Lâm Khinh Vũ mà xuất lực không ít, nguyên do là từng bị đối thủ của Lâm Khinh Vũ xem thường vũ nhục.
Trong quyển tiểu thuyết kia miêu tả, Tiểu Lý này là một người trung hậu, vận mệnh khá nhấp nhô, bất quá thái độ làm người lại rất nghĩa khí, là một nam tử hán vì anh em bạn bè mà không tiếc mạng sống, đối với cố chủ từng trợ giúp mình lại càng đặc biệt trung tâm.
Có không ít độc giả thích nhân vật Tiểu Lý này, lúc Tiểu Lý bị tống vào cục cảnh sát, không ít độc giả bình luận hi vọng hắn được sớm thả ra ngoài.
Trong văn, Lâm Khinh Vũ từng có một đêm xuân với Tiểu Lý, từ đó về sau, hắn ta lại càng một lòng với cậu ta.
Lúc này Trầm Ngưng biểu thị: “Tôi đã bảo người đi tìm, không biết ngài Sở còn yêu cầu gì khác không?”
“Báo cảnh sát, chuyện này liên quan tới mưu sát, tôi muốn lập tức báo cảnh sát!” Tuy biết rõ Tiểu Lý sẽ không khai ra Lâm Khinh Vũ, bất quá Sở Tự ngoài mặt vẫn kiên trì.
Vốn cậu vẫn chưa tìm ra cơ hội tìm Lâm Khinh Vũ báo thù, nếu hiện giờ Lâm Khinh Vũ tự dâng cơ hội tới thì Sở Tự dễ gì bỏ qua.
Nhóm cao tầng của đoàn phim khá khó xử: “Này—–”
Lâm Khinh Vũ nói cho cùng chính là người của Tề Dự a, trước khi Tề Dự lên tiếng, bọn họ căn bản không dám nháo lớn chuyện.
“Các người không cần tìm, chuyện là một mình tôi làm, các người muốn báo cảnh sát thì cứ việc. Tôi không hối hận! Cùng lắm thì ngồi tù vài năm thôi, trở ra vẫn là một hảo hán!” Đúng lúc này, hung thủ Tiểu Lý mà mọi người đang tìm kiếm tự mình vọt ra, nhân lúc mọi người không kịp phòng bị, hắn lao thẳng tới chỗ Tô Khuyết.
Trước sau gì cũng bị bắt, chẳng bằng trước khi vào tù cho Tô Khuyết một kích, để nó không có cách nào giành vai diễn của anh Lâm nữa.
Tiểu Lý nghĩ thực tốt, bất quá hắn không biết Sở Tự đã sớm đề phòng, ngay khoảnh khắc hắn lao tới, Sở Tự đã vượt lên trước, động tác nhanh chóng lại hung mãnh túm lấy cổ tay Tiểu Lý ép buộc hắn phải xoay người lại, tiếp đó là một cú đá thật mạnh vào đầu gối.
Chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, xương cốt vỡ vụn.
Tiểu Lý đau đớn quỳ rạp dưới đất, trán toát mồ hôi lạnh.
Ngay khoảnh khắc Tiểu Lý lao tới, tất cả mọi người không hẹn mà cùng lùi về sau né tránh nguy hiểm, cả trung tâm đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại ba người Sở Tự, Tiểu Lý cùng Tô Khuyết.
“Anh Sở——” Tô Khuyết hoảng sợ, lo lắng nhìn về phía Sở Tự.
Sợ Tự nhanh gọn lẹ túm lấy cổ tay Tiểu Lý, bẻ ngoặc ra say, ngăn cản hắn tới gần Tô Khuyết, sau đó nói: “Tiểu Tô, cậu lui lại đi, nơi này giao cho tôi.”
Con chó điên này vì anh Lâm của mình, cái gì cũng có thể làm được.
Phần tử nguy hiểm như vậy giao cho cậu xử lý thì tốt hơn…
Tô Khuyết do dự liếc nhìn Sở Tự một cái, xác định anh Sở thực sự có thể thu phục, hơn nữa lại sợ mình cản tay cản chân nên mới lùi tới bên cạnh Trầm Ngưng, nhường lại vị trí trung tâm cho Sở Tự.
Ở đây có không ít nghệ nhân cùng người đại diện, thấy Sở Tự phản ứng nhanh gọn lẹ như vậy thì đều tán thưởng, không hổ là người đại diện kim bài.
Hôm nay nếu không có Sở Tự…. thực không biết thành phần nguy hiểm Tiểu Lý này sẽ làm ra việc gì.
Sở Tự thấy Tô Khuyết đã thối lui tới nơi an toàn mới lạnh lùng nhìn về phía tiểu Lý: “Vì cái gì cậu lại làm vậy? Là ai ra lệnh cho cậu.”
“Không ai bảo tôi cả, là tự bản thân tôi muốn làm vậy. Loại dơ bẩn quy tắc ngầm như Tô Khuyết chỉ phá hỏng không khí của giới giải trí, nên chết đi!” Tiểu Lý oán hận nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tô Khuyết, vừa cố giãy dụa vừa nói.
Việc này là một mình gã làm, gã tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào đổ tội cho anh Lâm của gã.
Tiểu Lý vừa giãy dụa vừa nhìn đám người xung quanh, lôi kéo ngoại viện: “Các người cũng là diễn viên, chẳng lẽ không căm hận loại ti tiện bán mông giành lấy tài nguyên, hại biết bao nhiêu diễn viên tốt bị mai một như Tô Khuyết à, các người muốn cả đời chỉ đóng vai phụ hoặc làm người đóng thế à?”
Không thể không nói, chiêu này của Tiểu Lý quả thực rất cao minh. Thật sự chiếm được sự đồng tình của nhóm nghệ nhân cấp thấp.
Thế nhưng…
“Nói vậy, cậu đang bênh vực cho những kẻ nhỏ yếu à?” Sở Tự cười nhạo một tiếng.
Tiểu Lý không chút nghĩ ngợi đã đáp: “Đúng—–”
Gã cảm thấy mình giống như một vị hiệp khách trợ giúp những người bị ức hiếp, tìm Tô Khuyết đòi lại công đạo….
“Thế nhưng cậu có biết không, hành vi của cậu chính là mưu sát, Tô Khuyến không hề có oán thù gì với cậu thế nhưng chỉ vì cậu ta có thứ mà cậu không có, cậu liền muốn giết Tô Khuyết, như vậy trên đời này có bao nhiêu người cậu muốn giết cơ chứ? Nếu ai ai cũng suy nghĩ như cậu thì thế giới này sẽ hỗn loạn mất.” Sở Tự nhanh chóng xoay chuyển chủ đề về chính đạo.
Nhóm người bị Tiểu Lý mê hoặc còn chưa kịp lên tiếng lập tức tỉnh táo lại, chút suy nghĩ đồng tình thoáng chốc bay biến không còn sót lại chút nào, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng thay đổi…
Đây chính là thành phần nguy hiểm, là tội phạm giết người không thành công a.
…