Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 100

Ánh đèn flash lần lượt chiếu sáng gương mặt Sở Tự cùng Biện Huy, nắm bắt từng biểu hiện rất nhỏ của hai người.

Tất cả người xem đều khẩn trương chờ đợi kết quả.

Phan Nghiên Nghiên chớp chớp mắt, để tăng thêm phần hồi hộp, cô chậm rì rì nói: “Kế tiếp tôi và Uông đạo sẽ công bố nam diễn viên xuất sắc nhất. Người này rất quen thuộc với tôi, tuy quen biết không tính là quá lâu nhưng đã cùng nhau vượt qua rất nhiều chuyện mới có được ngày hôm nay, vì thế hôm nay có thể tự tay trao giải cho anh, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

“Tôi và người này hợp tác không tính là nhiều nhưng thực sự rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên chúng ta làm việc với tư cách đạo diễn và diễn viên, cũng có thể nói là lần cuối cùng.” Uông Hiệp tiếp lời.

Lần này Sở Tự vốn không định đề tên mình vào danh sách đề cử ảnh đế Tinh Tượng năm nay… chính là sau khi nghiên cứu kĩ các bộ phim đề cử, Uông Hiệp đã dốc sức đề nghị hai nam chính, cũng chính là Sở Tự cùng Biện Huy cùng đề cử… Sức diễn Đặc Lạc Y của Sở Tự quả thực quá xuất sắc, nếu không đề cử cho giải ảnh đế, Uông Hiệp sợ ban tổ chức sẽ đánh giá vai diễn Cố Trạm không đủ xuất sắc rồi trao giải ảnh đế cho diễn viên phim khác, còn giải nam phụ xuất sắc nhất thì dành cho Sở Tự… như vậy thì đúng là mất nhiều hơn được, chẳng thà cứ cùng đề cử, ai được thì do mệnh trời.

Nói không chừng nếu may mắn thì hai người có thể cùng giật giải song ảnh đế.

Chỉ tiếc ảo tưởng lúc nào cũng tốt đẹp hơn sự thật… giải ảnh đế năm nay rốt cuộc cũng chỉ có một mà thôi.

“Tôi nghĩ nói tới đây thì mọi người cũng đoán được ảnh đế Tinh Tượng đêm nay là ai rồi đúng không, chúng ta cùng gọi to tên của anh nào!” Nói tới đây thì ám chỉ đã quá rõ ràng, Phan Nghiên Nghiên cũng không kéo dài thời gian, mỉm cười nói.

Đối với người giành được giải ảnh đế đêm nay, mọi người sớm đã đoán được.

Tuy sức diễn của Biện Huy cũng rất tốt nhưng vai Cố Trạm lại không quá đặc sắc, chiến thần quá mức nghiêm cẩn nên thiếu đi vài phần đáng yêu, thế nhưng vai diễn Đặc Lạc Y của Sở Tự thì lại quá nổi trội, để lại không ít ấn tượng trong lòng người xem…

Ngay cả fan của Biện Huy cũng sớm đoán được nên không chút áp lực tiếp nhận sự thật này.

Phan Nghiên Nghiên vừa dứt lời thì mọi người dưới đài lập tức hô to cái tên trong lòng mình: “Sở Tự —- ”

“Đúng vậy, người đạt được giải ảnh đế Tinh Tượng đêm nay chính là người sắm vai Đặc Lạc Y Tạp Mễ Hi Nhĩ trong ‘Truyền Thuyết Chiến Thần Ngân Hà II’, người đại diện đồng thời cũng là ông chủ của tôi— Sở Tự.” Phan Nghiên Nghiên cố gắng làm sôi nổi bầu không khí.

Nhóm fan bên dưới lập tức vỗ tay như sấm.

Bởi vì lúc phim trình chiếu, vai Đặc Lạc Y này được thảo luận là vai khó nhất, đồng thời cũng lưu lại nhiều ấn tượng cho người xem nhất nên kết quả thế này, kì thực cũng không có ai chất vấn. Mọi người đều cảm thấy Sở Tự rất xứng đáng nhận lấy giải thưởng này, vì thế tất cả đều vỗ tay ủng hộ.

Biện Huy từ xa xa nhìn qua phía Sở Tự, mỉm cười vỗ tay, hiển nhiên cũng sớm đoán được kết quả này.

Ban trao giải chính là không vừa mắt anh, ảnh đế không miện Biện Huy lại một lần nữa không có duyên với chiếc cúp ảnh đế.

Sở Tự không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này thế nào, cậu từng bước bước lên sâu khấu, Phan Nghiên Nghiên bước tới ôm lấy Sở Tự: “Chúc mừng phụ hoàng.”

“Chúc mừng.” Đạo diễn Uông Hiệp cũng ôm lấy Sở Tự.

Sau đó cô gái bên ban lễ nghi đưa qua chiếc cúp ảnh đế Tinh Tượng cho Sở Tự.

Người xem dưới đài vỗ tay không ngừng.

Đứng trên đài nhìn mọi người vỗ tay ủng hộ mình ở bên dưới, đầu tiên Sở Tự nói lời cám ơn, sau đó mới nói ra cảm nghĩ thật sự trong lòng mình: “Đây là chiếc cúp ảnh đế đầu tiên tôi lấy được, cũng là chiếc cuối cùng. Kỳ thực cũng vì Uông đạo thuyết phục mãi nên tôi mới thử diễn xuất mà thôi, ngay cả chính tôi cũng không ngờ mình có thể lấy được giải ảnh đế, tôi cảm thấy rất vui sướng… Đây là món quà rất tuyệt vời. Lăn lộn trong giới bấy lâu nay, có người tốt cũng có người xấu, lúc khốn khổ, có người ném đá xuống giếng nhưng cũng có người sẵn lòng cùng hội cùng thuyền với tôi, nói chung tôi thực sự rất cảm kích, rất cám ơn mọi người đã đồng hành với tôi đến ngày hôm nay. Cám ơn tất cả những người đã đi ngang qua sinh mệnh tôi, bởi vì có mọi người nên tôi mới có thể trở thành tôi hôm nay.”

“Sau này tôi sẽ không xuất hiện trên sân khấu nữa, tôi sẽ lùi về hậu trường, chuyên tâm làm công việc nguyên bản của mình. Cám ơn mọi người đã giúp đỡ đã hộ tôi, sau này tôi sẽ tiếp tục cố gắng làm thật tốt công việc của mình, cám ơn.”


Nói xong, Sở Tự đột nhiên nâng cao tay rồi hôn lên chiếc nhẫn trên tay, giống như bày tỏ nói: “Tốt lắm, những lời muốn nói đã nói xong. Kế tiếp tôi muốn nói một câu với một người rất rất quan trọng trong sinh mệnh của tôi, người yêu của tôi… Hôm nay lấy được giải ảnh đế tôi thực sự rất vui mừng, hiện giờ đã là mười giờ đêm rồi, còn hai tiếng nữa chính là sinh nhật của anh, anh không có mặt ở đây, vì lí do công việc cần tăng ca nên có lẽ cũng không thể xem truyền hình trực tiếp, bất quá tôi vẫn muốn nói trước mặt mọi người là…”

“Cho tới nay tôi vẫn luôn muốn chứng minh bản thân cho dù không dựa dẫm vào gia tộc cũng có thể làm nên chuyện. Hiện giờ lấy được cúp ảnh đế, tuy không thể nói là có nhiều thành tích nhưng ít ra tôi cũng đã có công ty của riêng mình, có thể tự nuôi sống mình và anh, còn cả một đám lớn ở công ty, không biết anh có nguyện ý kết hôn với tôi không? Hiện giờ tôi thực sự muốn kết hôn với anh, ở cùng một chỗ với anh, cùng xây dựng một gia đình.” Nói xong, hốc mắt Sở Tự vô thức đo đỏ.

Cả hiện trường là một mảnh tĩnh lặng… rất nhiều người không thể tiếp thu sự thật nam thần của mình sắp kết hôn, thế nhưng sau khi phản ứng lại thì tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm rền.

Sở Tự mỉm cười nhìn người xem dưới đài: “Tuy còn hơn hai tiếng nữa mới có thể biết đáp án từ anh ấy. Bất quá xin mọi người hãy cho tôi mượn chút may mắn, để anh đáp ứng lời cầu hôn của tôi a.”

“Cuối cùng, hi vọng mọi người có thể cùng tôi chúc anh sinh nhật vui vẻ, cám ơn.” Sở Tự lễ phép cúi người.

Lễ trao giải Tinh Tượng tới đây là chấm dứt trọn vẹn.

Lễ trao giải vừa chấm dứt, nhóm truyền thông đã sớm chờ đợi ngoài cửa, vừa thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện liền hỏi vài câu. Sở Tự thân là người nổi bật nhất đêm nay, vừa bước ra đã bị chú ý, ánh đèn flash cũng không ngừng lóe sáng.

“Sở Tự, anh muốn kết hôn sao? Xin hỏi anh sẽ kết hôn với Viên trung tướng à?” Việc Sở Tự sắp kết hôn cũng được đặc biệt chú ý.

Phóng viên không ngừng đặt câu hỏi: “Anh cùng Viên trung tướng cấp tốc kết hôn như vậy có phải vì cha anh gây áp lực không? Xin hỏi cuộc hôn nhân này có phải chỉ là hôn nhân chính trị không?”

“Hai người thật sự đến với nhau là vì yêu nhau chứ không phải vì lợi ích gia tộc à?”



Hết người này tới người khác nhao nhao hỏi.

Bất quá hiện giờ Sở Tự căn bản không có tâm tư trả lời, cậu đã sớm quyết định phải chạy về nhà trước mười hai giờ để chuẩn bị, đúng mười hai giờ đêm nay sẽ hướng Viên Tiệp cầu hôn, cho anh một bất ngờ lớn…

Dưới sự che chắn của trợ lý Biện Huy, Phan Nghiên Nghiên, nhóm nghệ nhân dưới trướng cùng dàn vệ sĩ, Sở Tự thành công thoát khỏi đám phóng viên leo lên xe huyền phù, cấp tốc quay về nhà.

Cậu muốn chia sẻ vinh quang cùng thành tựu của mình với Viên Tiệp..

****

Quân bộ họp tăng ca tới hơn mười giờ rưỡi mới xong, sau đó lại bị đứa em trai kéo lại nhờ hỗ trợ tới hơn mười một giờ mới về nhà… tâm tình Viên Tiệp không được tốt lắm.

Gần nhất người yêu của anh rất bận rộn, tuy mỗi ngày vẫn ngủ cùng nhau nhưng thời gian được ở bên nhau rất ít, cũng không có cơ hội thân thiết quấn quít.

Ngày mai là sinh nhật bốn mươi tuổi của anh… chính là người yêu anh lại tựa hồ không nhớ rõ, hơn nữa còn nói ngày mai có việc bận rồi, không có thời gian ở cùng một chỗ với anh..

Không chỉ vậy, mỗi lần nhắc tới kết hôn là người yêu anh lại làm anh có cảm giác xa xôi không có ngày kết.

Tuy hai người sớm đã gặp cha mẹ hai bên, được song phương tán thành, hiện tại cũng đã ở chung với nhau như một gia đình, chỉ là thiếu tờ giấy chứng nhận mà thôi.

Thế nhưng Viên Tiệp vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Làm một người trưởng thành anh căn bản sẽ không vì chút việc nhỏ này mà tranh cãi hay kháng nghị với người yêu, chỉ là trong lòng cứ ức chế khó chịu, tâm tình cũng không tốt.


Quả nhiên, con người càng lúc lại càng tham lam hơn. Phải biết trước khi ở bên nhau, anh cảm thấy chỉ cần ở cùng một chỗ với người yêu đã may mắn cùng hạnh phúc lắm rồi… thế nhưng bây giờ…

Viên Tiệp cảm thấy tự chán ghét bản thân mình.

“Anh Viên, em gặp chút chuyện ở dưới lầu, hiện giờ không thể cử động được. Anh có ở nhà không? Xuống giúp em được không?” Ngay lúc Viên Tiệp hốt hoảng về tới nhà, đang định mở cửa thì đột nhiên nhận được điện thoại của người yêu.

Âm thanh của Sở Tự ở bên kia đầu dây có chút lo sợ cùng đau đớn, giống như đã gặp chuyện gì đó.

Viên Tiệp lập tức sốt ruột: “Tiểu Tự, em làm sao vậy? Tiểu Tự, em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Em đang ở khu cây xanh phía đông tiểu khu…” Âm thanh Sở Tự từ bên kia đầu dây truyền tới, bất quá chỉ nói được một nữa thì tự dưng cúp máy.

Viên Tiệp nôn nóng không thôi, không để ý tới cửa nhà vọt đi, ngay cả thang máy cũng không kiên nhẫn đợi, dốc sức lao tới vị trí Sở Tự nói.

Chính là càng chạy Viên Tiệp lại càng cảm thấy không thích hợp….

Khu cây xanh vốn nên u ám tự dưng được trang trí bằng những ánh đèn đủ màu sắc, lại còn có cả bóng bay đủ hình dáng, càng đi tới thì ánh đèn lại càng sáng rực, đến lúc này Viên Tiệp ẩn ẩn đoán được, bất quá vẫn không dám khẳng định.

Lúc đi tới sâu bên trong, trên bãi cỏ rộng lớn là một hình trái tim được xếp từ những ngọn nến và cánh hoa hồng như trong các bộ phim truyền hình, còn cả những chiếc đèn đủ màu chớp tắc xếp thành tên hai người.

Sở Tự cầm một bó hoa hồng thật to mỉm cười đứng ở giữa hình trái tim, vây xung quanh là đám bạn bè thân thiết của hai người.

Viên Tiệp lập tức bước nhanh về phía Sở Tự.

Sở Tự cầm hoa hồng bước tới: “Em chưa từng nghĩ sẽ luôn ở bên cạnh một người, cùng người đó xây dựng gia đình, cùng dưỡng đứa nhỏ, cùng nhau sinh sống tới già… thẳng đến khi được ở bên anh, hiện giờ em thực sự rất muốn kết hôn với anh, để chúng ta trở thành một gia đình thật sự… anh có nguyện ý kết hôn với em không?” Sở Tự quỳ một gối, một tay cầm hoa hồng, một tay cầm hộp nhẫn.

“… có ai dọa người như em không? Anh cứ tưởng em thực sự xảy ra chuyện, em có biết anh lo lắng cỡ nào không?” Viên Tiệp sửng sốt một chốc, sau khi hồi phục tinh thần thì lập tức chỉ trích. Anh không thể nào quên được tâm tình hoảng sợ tột độ của mình khi lao như điên xuống lầu vì tưởng Sở Tự gặp chuyện. Chuyện này sao có thể lấy ra đùa giỡn chứ?

Sở Tự sửng sốt, không ngờ Viên Tiệp cư nhiên bị lừa thật, lúc hồi phục lại tinh thần, cậu lập tức nhận lỗi: “Thực xin lỗi anh Viên, sau này em sẽ không hù dọa, sẽ không làm anh lo lắng như vậy nữa. Kia hiện giờ anh rốt cuộc có nguyện ý đáp ứng kết hôn với em không?”

Viên Tiệp sững sờ, nhịp tim tăng tốc, đúng lúc này âm báo trong thông tấn khí đột nhiên reo vang, Viên Tiệp sửng sốt mở thông tấn khí, phát hiện hiện tại là rạng sáng 0:10.

Hôm nay đã là sinh nhật anh, mà tất cả tin nhắn vừa nhận được chỉ có một nội dung: ‘Đáp ứng Sở Tự đi, kết hôn đi!’

‘Kết hôn với người ta đi, mau mau đáp ứng đi, chờ ăn tiệc cưới của hai người.’

“..”

Tổng cộng cũng hơn chín mươi tin nhắn, cơ hồ là gửi tới cùng một lúc. Xem ra Sở Tự đã sớm chuẩn bị, chỉ có mình anh là không biết gì cả.

Lúc này bầu trởi đột nhiên phóng pháo hoa, những tia sáng đủ màu không ngừng tỏa sáng, mà chiếc pháo hoa to nhất cuối cùng lại ghép thành dòng chữ ’em yêu anh’ cùng ‘kết hôn với em đi’.

Sở Tự chuẩn bị rất đầy đủ, lúc này lại một lần nữa hỏi: “Anh nguyện ý kết hôn với em không? Anh Viên, em cam đoan sẽ đối xử tốt với anh cả đời.”

“Anh đồng ý.” Viên Tiệp lấy lại tinh thần, cơ hồ là giành quyền nói, anh sợ chỉ cần chậm một chút thôi thì sẽ giật mình tỉnh dậy, phát hiện hết thảy chỉ là một giấc mộng.

“Anh cũng sẽ đối xử tốt với em cả đời, Tiểu Tự.”

Sở Tự mỉm cười, cùng Viên Tiệp đối diện, chỉ cần nhìn nhau là có thể hiểu được tất cả, không cần phải nói thêm gì nữa.

Cậu phải may mắn thế nào mới có cơ hội sống lại, có cơ hội gặp gỡ người yêu mình mà mình cũng yêu người nhỉ? Sở Tự cảm thấy mình chính là người may mắn nhất trên đời này.

Thực đáng mừng, đáng mừng a!

Đời này cậu thực sự rất may mắn.



Hoàn Chính Văn.